Chương 7: Chuyến đi của tuổi trẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Góc nhìn của Tiêu lão sư

Ngày thường của đôi tình lữ nhỏ, xoay quanh những vấn đề củi, gạo, dầu, muối.

Ánh trăng vẫn lạnh lẽo quá!

Cánh cửa vẫn chưa khép chặt. Ánh sáng từ bên ngoài chiếu rọi vào trong, lưu lại trên lưng một vệt sáng trắng mỏng manh, giống như tuyết mịn trải rộng ra.

Tôi ôm lấy Vương Nhất Bác trên chiếc giường Tatami. Mỗi lần lên đỉnh tôi đều hạnh phúc mà vuốt ve tấm lưng của em. Quá gầy rồi. Những vết sẹo nơi cột sống rõ ràng đến mức có thể đếm được một cách chi tiết. Bên cạnh đốt thứ năm có một nốt ruồi vô cùng nhỏ, chỉ nhô lên một chút, phải chạm nhiều lần mới trở nên rõ ràng hơn.

Giường Tatami rất lạnh, gần như là không có độ ấm. Mặc dù mùa xuân nhưng vẫn khiến con người ta phải rùng mình vì lạnh, khác với mùa đông chỉ mong sớm đến mùa hè, nhưng đều không khiến con người cảm thấy mãn nguyện.

Chỉ là hoa anh đào sẽ nở rộ vào mùa xuân.

Tôi nghĩ đến hoa anh đào mà chúng tôi nhìn thấy hai ngày trước. Ở Ueno khắp nơi đều là những hàng cây nở bừng khoe sắc. Những cánh hoa nhẹ rơi một cách vô tư, khắp trên đầu trên mặt người đều là những cánh hoa. Dọc theo con đường là những cửa tiệm có treo bảng hiệu "Hoa anh đào phiên bản giới hạn". Tôi quang minh chính đại nắm tay Vương Nhất Bác. Ở nước ngoài không cần phải e ngại người hâm mộ hay truyền thông, vì vậy mà cả hai chúng tôi đều mặc áo dài tay rộng rãi, trong không của ống tay áo nắm lấy bàn tay đối phương. Khi đi ngang qua một thứ gì đó thú vị liền miết tay nhau một cách nhẹ nhàng, ra hiệu rằng đối phương hãy nhanh nhìn xem.

Tôi dạy Vương Nhất Bác cách dùng SLR để chụp ảnh, quan sát em ấy điều chỉnh các thông số khi cầm ống kính. Có rất nhiều thứ chỉ đến một lần trong đời, thưởng hoa ngắm phong cảnh cũng vậy. Nhân sinh rộng lớn, những chuyện có thể khắc ghi trong tim chẳng qua cũng chỉ là thoáng chốc. Vậy nên dùng máy ảnh lưu lại luôn là một lựa chọn không tồi. Đây cũng là lý do mà tôi luôn thích chụp ảnh. Trước kia hay chụp người và phong cảnh, vì cảnh mặt trời mọc mà tôi có thể một thân một mình lên núi căng lều ngủ nguyên đêm. Sau khi vào giới giải trí, nhất cử nhất động đều nằm trong tầm ngắm, ngược lại bản thân còn trở thành phong cảnh trong mắt người khác.

Chúng tôi chờ xe điện trong một trạm xe cũ. Đường ray mang một màu đỏ hoen gỉ, rất có hương vị thời cổ xưa và được xây rất cao. Bên dưới còn có khu dân cư. Tôi chỉ có thể nhìn thấy những cửa hàng bán Takoyaki và Taiyaki, lại nhìn từ xa nên khó có thể nhìn rõ đó là gì. Bảng hiệu của cửa hàng đều treo rất thấp, không có treo đèn neon rực rỡ như Ginza Harajuku. Có những người quấn khăn trên đầu. Bên cạnh trạm xe có một ít cỏ dại, có ý vị của con người từ nơi xa tỏa ra, chờ đợi hoàng hôn trải dài trên bầu trời làm phai nhạt những nỗi ưu phiền. Cảnh sắc này thật thích hợp để thưởng thức các tác phẩm văn học của Junichiro Tanizaki hay Osamu Dazai.

Tôi chỉ cảm thấy đói, muốn nhanh chóng được đi ăn cơm. Chúng tôi tùy tiện tìm một cửa hàng mì sợi gia đình để gọi món. Vương Nhất Bác nói chuyện với chủ quán, em nói tiếng Nhật nghe rất êm tai. Tôi gọi một bát mì sườn heo phổ thông, súp đen, trứng lòng đào và hai lát cá bên cạnh một miếng thịt heo to. Tảo bẹ mềm mềm cuộn lại với nhau trong nước súp, hành lá cũng được xắt nhỏ. Súp rất mặn, giống với độ mặn của mì gói mà Vương Nhất Bác nấu. Tôi nhịn không nổi vừa ăn vừa cười, trêu em rằng khả năng nấu ăn của em đã được lan ra cả nước ngoài. Vương Nhất Bác vừa nhai tôm chiên Tempura vừa cười. Em vẫn luôn không thay đổi, nụ cười vẫn y như lúc chúng tôi cùng hợp tác trong đoàn phim năm năm trước. Lúc đó tôi chỉ cảm thấy em ấy vừa thuần khiết vừa lạnh lùng, diện mạo của một thiếu niên đầy sức sống, có thể trở thành một người bạn vô cùng tốt. Không ngờ chớp mắt chúng tôi đã ở bên nhau ba năm. Lần đó, em ấy chở tôi đi hóng mát trên con đường núi ngoằn ngoèo, gió rất to. Em chạy xe với tốc độ rất nhanh, cây cối xung quanh liên tục bị chúng tôi bỏ lại phía sau. Tôi ôm chặt lấy em, đột nhiên nghe tiếng em hỏi tôi có muốn ở bên em không. Tôi đồng ý.

Sau khi ở chung với nhau, tôi và Vương Nhất Bác thường xuyên chuẩn bị nguyên liệu để làm bữa ăn khuya vào lúc nửa đêm. Sau đó thấy phiền phức, chúng tôi tích trữ một ít mì gói, khi đói liền có thể nấu lên ăn. Em thích luộc một đĩa tôm cá tươi trong nồi nước khoáng. Trước tiên đổ túi rau đã rửa sạch vào trong nước, cuối cùng cho thêm một ít lạp xưởng, thường sẽ có một phần bị kẹt trong vỏ nhựa và không thể trút ra ngoài. Em vừa cắn vừa ăn, vừa nhai vừa dùng đũa quấn sợi mì ở trong nồi. Đôi lúc em sẽ đập một quả trứng vào trong, thường thì mì sẽ đặc biệt mặn khi để ngoài nồi như thế này. Một nồi mì với những sợi hơi nhũn, kèm theo chút nước dùng đáng ít đến đáng thương đựng trong một chiếc bát lớn. Tôi không chỉ một lần nhắc đến vấn đề này. Em đồng ý rằng lần sau sẽ cho thêm nước, cuối cùng vẫn là không sửa được thói quen. Mỗi lần tôi đều phải rót sẵn hai cốc trà ô long, có lúc là nước chanh, để làm nhạt đi độ mặn của muối và mì chính từ việc hút nước ra khỏi cơ thể tôi.

Tôi nhai nửa miếng thịt, giả bộ hờ hững quan sát những vị khách xung quanh, toàn bộ đều mang vẻ mặt bình thản mà ăn. Nhưng cuối cùng tôi vẫn là nhịn không nổi yêu cầu cửa tiệm cho một cốc nước đá.

Chúng tôi lại đến Kanagawa thêm một lần.

Biển Kanagawa có gió lớn, có chim hải âu sải cánh trong gió, dần dần biến mất khỏi bầu trời xanh không để lại một dấu vết. Những con sóng xô dưới chân tôi, đưa đẩy tôi tới tới lui lui bên bờ biển. Có những chàng trai mặc bộ đồ lướt sóng bó sát, những múi cơ bụng hiện ra rõ ràng, làn da rám nắng. Các kỹ năng lướt sóng tuy rằng vẫn còn rất vụng về nhưng tâm tình cứ lần lượt tìm đến nơi đầu ngọn sóng. Họ loạng choạng đứng lên giữa những con sóng, run rẩy tìm kiếm điểm cân bằng, ngã vào trong sóng biển rồi lại nhanh chóng ngoi lên khỏi mặt nước, giống như những chú chim ngói lém lỉnh, nhưng lại tràn đầy tâm thái trong bầu không khí trong lành, mạnh mẽ và vui tươi.

"Thật là nhiệt huyết." Vương Nhất Bác cảm thán bên cạnh tôi: "Em nghĩ đến Oguri Shun."

Tôi quay lại nhìn gương mặt góc cạnh của em. Đây là phần mà tôi thích nhất ở em, đường nét sắc sảo lại quyến rũ. Lúc nằm trong vòng tay của em, tôi thường dùng ngón tay mình nhẹ nhàng vuốt theo những đường nét ấy: "Thật sao? Nhưng anh lại nghĩ đến Con đường hoa Sakuragi. Xem ra vẫn là anh già hơn một chút rồi."

Em và tôi cách nhau sáu tuổi. Lúc còn làm bạn với nhau chỉ như chơi một trò chơi, sau khi ở bên nhau ngược lại cảm thấy có chút sợ hãi. Qua 30 tuổi lại càng cảm nhận rõ hơn, chính là vì năm tháng vô tình mới cảm thấy tàn nhẫn.

"Anh lại nữa rồi, tuổi tác không quan trọng. Tiêu lão sư, gương mặt này của anh rất chiếm ưu thế đó."

Em luôn gọi tôi là Tiêu lão sư, đây là thói quen từ hồi còn hợp tác trong đoàn phim. Lúc đón tôi ở sân bay về nhà sẽ gọi tôi là Tiêu lão sư. Lúc làm nũng muốn tôi chơi lego cùng em sẽ gọi tôi là Tiêu lão sư. Lúc đưa tôi đi ăn ở nhà hàng mà em thích cũng gọi tôi là Tiêu lão sư. Em chỉ gọi tôi là Tiêu Chiến khi ở trên giường. Khi ấy em sẽ nói: "Tiêu Chiến, ôm em đi."

Em và tôi ít nhiều đều thích chung một vài phim truyền hình hoặc là truyện tranh Nhật Bản. Trước đây có một bộ phim Nhật Bản rất đặc biệt tên là "Tại vì N". Cảnh Naruse chạy và nhảy từ trên bờ vực xuống biển lại có thể trở thành sức mạnh cho tôi trong mùa đông năm đó. Thực ra bộ phim đó, có thuyền, có lặn, có mưa ùn ùn kéo đến cuốn sạch đi tất cả, có những sự cứu rỗi lẫn nhau mà không thể kể hết được. Tôi chỉ nhớ rõ được điều đó. Tết Nguyên Đán vừa đúng lúc có một kì nghỉ giúp chúng tôi có thể làm tổ trong nhà. Ý tưởng của biên kịch rất hay, khiến chúng tôi có thể mặc kệ tất cả mà nằm trên sofa xem hết bộ phim.

Chân tôi gác lên người em, dùng những ngón chân vẽ loạn trên bắp chân của em, sau đó hỏi "Nếu như..."

"Em sẽ". Em thoải mái thả mình trên ghế sofa, không nghĩ ngợi gì mà vô thức buột miệng nói ra. Tôi vỗ đùi em và hỏi: "Anh vẫn còn chưa hỏi, em trả lời nhanh quá rồi."

"Nếu như anh phạm tội, em có cùng gánh tội với anh không, giống như trong bộ phim này ấy?" Vương Nhất Bác ngồi dậy, trong tay ôm một chiếc gối ôm hình Hải Miên Bảo Bảo.

Tôi gật gật đầu, thực ra trong lòng lại có chút sợ hãi mơ hồ: "Em không hối hận sao?"

Em ôm tôi vào lòng, xoa xoa mái tóc tôi: "Có gì mà phải hối hận. Cuộc sống là do em chọn, yêu anh không lối thoát."

Em là người không biết nói tình thoại, khi buột miệng nói ra có thể là do bị ảnh hưởng bởi bộ phim hoặc là đã uống một chút rượu. Sau đó liền lập tức cuốn tôi vào một nụ hôn thật sâu.

Gió biển Kanagawa khiến những lọn tóc của em bay loạn, muốn dụi dụi vào trong góc áo sơ mi của tôi. Nó thành công rồi, chui vào trong, vừa ngứa vừa ngượng, tán loạn xạ trong lồng ngực tôi.

Khi Vương Nhất Bác làm loạn trong cơ thể của tôi, suy nghĩ của tôi mới từ Kanagawa bay về phòng. Đèn phòng không bật lên, chúng tôi trần trụi ôm lấy nhau trong bóng tối. Tôi có thể cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ của em. Nó làm tôi cảm giác như được hòa tan vào trong sinh mạng của em vậy.

Sáng sớm ngày mai chúng tôi phải xuất phát đi Tokyo, đến thành phố Fushimi Inari Taíha. Đây là nơi mà cả hai chúng tôi đều vô cùng mong đợi. Dự báo thời tiết nói là sẽ có mưa nhỏ, tôi hi vọng là nó có thể mau tạnh càng sớm càng tốt. Nhưng thời tiết và tình yêu đều luôn là những yếu tố không thể dự đoán được trong cuộc sống. Vì vậy tôi cũng không biết thời tiết có thể tốt lên được hay không.

Giờ phút này, tôi chỉ sợ Vương Nhất Bác sẽ cảm thấy lạnh khi nằm khỏa thân dưới ánh trăng.
••••••••••••••••••••••••••••••••••••••
𝗧𝗿𝗮𝗻𝘀: Nguyễn Ngọc Hà
𝗕𝗲𝘁𝗮: 𝐓𝐢𝐧𝐚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro