Chap 1. Snowfall

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Central Garden, nằm ở giữa trường Hogwarts. Một khu vườn khá rộng, hình vuông, được bao quanh bởi các cột gothic từ bốn phía. Một số băng ghế đá rải rác khắp nơi, tạo cảm giác an toàn từ thế giới bên ngoài và từ những cơn giông bão của thiên nhiên.

Nó là trái tim xanh tuyệt đẹp của Hogwarts, cả ngày lẫn đêm.

Đó là vào ngày thứ mười ba năm thứ bảy của Draco Malfoy ở trường. Cậu đang ngồi trên một trong những chiếc ghế đá, ngắm nhìn bầu trời với vẻ mặt phấn khởi vì những nét nhợt nhạt đặc trưng riêng. Thời gian đã gần mười giờ tối, nhưng mặt trời vẫn lờ mờ phía chân trời. Hàng trăm cửa sổ gothic được khảm trong các bức tường của pháo đài đang phản chiếu ánh sáng màu hồng cam của nó.

Draco đảo mắt. Cậu nhìn xung quanh, vào những bức tường lâu đài to lớn đóng kín hình dáng nhỏ bé của cậu sâu bên trong cái ôm khắc bằng đá. Cậu không thể nhìn thấy đường chân trời từ vị trí của mình ở giữa những bức tường cao, nhưng điều quan trọng là cậu biết nó ở đó. Điều quan trọng rằng cậu biết mặt trời đã ở đó.

Draco gục đầu xuống, cho phép một vài lọn tóc vàng rạng rỡ cản trở tầm nhìn cậu. Mặt trời có ý nghĩa là tất cả mọi thứ đối với cậu. Đó là sự cứu rỗi chết tiệt của cậu.

"Chết tiệt tất cả mọi thứ..." Chàng phù thủy trẻ lẩm bẩm. "Đôi khi mình thực sự ước mình được sinh ra là người khác." Draco dò dẫm tìm thứ gì đó trong túi áo choàng của mình. Khi tìm thấy nó, cậu thở phào nhẹ nhõm. Di chuyển cẩn thận, cậu rút ra một khối lập phương nhỏ có kích thước một hộp diêm. Nó lạnh như băng trong ngón tay cậu. Nhếch miệng cười, Draco thẳng lưng, làm ẩm ngón tay giữa đôi môi và kiểm tra sức gió. Chỉ có một cuộn dây mềm làm đầu ngón tay trở nên ướt át (coil - mình nghĩ là dùng cho vape). Nó yếu đến nỗi nó thậm chí còn không làm tóc cậu đung đưa.

"Hoàn hảo."

Với sự chăm sóc kỹ lưỡng, cậu mở hộp nhỏ và nạo vét một đường bột trắng bạc hầu như không thấy rõ trên ngón trỏ bên trái của mình. Sau đó, cậu đưa ngón tay dưới mũi và hít một hơi thật mạnh để tất cả bụi màu kim cương tràn vào trong khí quản.

"Chết tiệt... Thật đắng..."

Nhắm mắt lại, cậu nín thở một lúc, hơi nhăn mặt trước cảm giác nóng bỏng trong đầu. Cậu cảm thấy cơ thể mình run rẩy, máu trong huyết quản đóng băng. Cậu co rúm người lại và ngã xuống đất, che hai thái dương bằng đôi tay nhợt nhạt. Và rồi, cuối cùng, sự nhẹ nhõm cũng đủ duyên dáng để làm tan chảy cậu, để cậu trôi vào hạnh phúc và giải thoát.

"Vâng... Tuyệt thật... Có lẽ mình vẫn còn sống được một ngày nữa..."

Một tiếng kêu lớn của một cây chổi đáp xuống làm phân tâm Draco khỏi suy nghĩ. Nó đến từ lối đi lát bằng đá bao quanh khu vườn xanh từ bốn phía. Draco cố gắng tìm xem âm thanh phát ra từ hướng nào, đứng lên để tự kiểm soát. Tuy nhiên, cậu không thể không liếc nhìn xung quanh một cách lo lắng, giống như một con tuần lộc bất lực ở giữa một ngọn núi rừng. Trái tim cậu nhảy lên trong cổ họng khi cậu thoáng thấy mái tóc đen sáng chói.

Harry Potter bước về phía trước, dưới ánh mặt trời màu cam, trông vừa kinh hoàng vừa tức giận.

"Ồ, chết tiệt."

Harry ở bên Draco chỉ trong mười giây. Nhanh chóng, hắn búng chiếc hộp nhỏ từ tay Draco và cầm nó dưới sự kiểm tra nghiêm ngặt của đôi mắt màu xanh lục đặc biệt. Draco trở nên nóng nảy.

"Này! Trả lại cho tao, Potter!" Cậu hét lên, rất bực mình, nhíu đôi lông mày bạc tối của mình một cách đe dọa.

"Tao thực sự không nghĩ vậy, Malfoy! Mày có điên không?" Harry rít lên, "Sử dụng ma túy không chính xác là những gì mày được phép làm trong ngôi trường này!"

"Không phải việc của mày, Potter, những gì tao làm và không làm với cuộc đời tao!" Slytherin vặn lại, bước lại gần Gryffindor. "Đưa cái hộp lại đây ngay!"

"Khốn kiếp, Malfoy! Tao rất nghiêm túc với chuyện này! Nói cho tao biết, mày đã tẩy não bao nhiêu học sinh để sử dụng thứ này, mày là kẻ buôn ma túy chết tiệt?" Harry hung hăng, vẫy cái hộp trong tay khá bất cẩn.

Draco nao núng vì sợ hãi. Cậu giơ tay ra và nhìn Gryffindor một cách nghiêm túc. "Đó chỉ là để thuận tiện cho bản thân tao, đồ khốn. Tao không phải là một kẻ buôn bán ma túy. Tao sẽ không để ai khác lấy thứ đó, ngay cả khi họ bò ra ăn xin dưới chân tao."

"Phải, và khả năng tao tin mày cũng lớn như khả năng ai đó thực sự bò dưới chân mày, Malfoy." Harry giận dữ. "Tao sẽ đi thẳng đến Hiệu trưởng cho việc này."

"Vậy thì đi! Đi và rên rỉ với lão già đó, tao không quan tâm! Chỉ cần trả lại cái hộp đó cho tao ngay lập tức! Thành phần của nó rất khó để có được, và rất tốn kém!" Draco nói với giọng đe dọa, giọng điệu thấp và cố giật lấy khối lập phương từ Harry.

"Chắc tao quan tâm!" Harry cười khẩy, tránh sự tấn công của Draco. "Trên thực tế, tao sẽ đảm bảo rằng chúng sẽ không làm hỏng cuộc sống của bất kỳ ai nữa. Thậm chí không phải của mày, mặc dù thiên đường biết tao muốn nhét thứ cặn bã này vào mũi mày nhiều thế nào, và khiến mày dùng thuốc quá liều. Vì vậy... Hãy nhìn xem tuyết quý giá của mày đang rơi."

Với những lời đó, Harry vặn nắp hộp, để cho bột mịn mịn bay xuống trên thảm cỏ xanh như đường phủ trên bánh.

Draco hoàn toàn sốc đến mức bay màu.

"Aaaaaargh! Đồ khốn chết tiệt! Mẹ kiếp! Đồ ngốc!" Draco gầm lên với Harry, nhảy về phía Gryffindor, đánh vào hàm Harry bằng nắm tay trái của cậu một cách khá kỳ lạ. "Đồ ngu ngốc đáng chết!"

Harry bất ngờ và lảo đảo quay lại ôm mặt. "Mẹ mày, Malfoy! Thứ đó rõ ràng đã khiến mày phát điên hoàn toàn!"

"Mày nói rằng tao không kìm chế được? Mày thích nhúng mũi vào chuyện của người khác? Tao quá khích? Ha! Vậy mày có suy nghĩ về những gì mày vừa làm? Mày thật sự đáng ghét, mày vừa hoàn toàn phá hỏng học kỳ còn lại của tao và nó không thể phục hồi lại! Mày đã phá hủy cuộc sống cá nhân chết tiệt của tao! Tao sẽ nói với Dumbledore!" Draco nổi giận.

"Mày sẽ nói với Dumbledore?" Harry nhướn mày, khạc ra máu. "Mày đang huyênh hoang cái quái gì vậy?"

Harry nhìn trong bàng hoàng khi Draco sải bước qua hắn, trở lại lâu đài, lẩm bẩm điều gì đó về Harry sẽ rất hối hận vì những gì hắn đã làm.

Không biết chính xác tại sao, Gryffindor chạy theo Slytherin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro