Chap 2. Getting it all fucked up

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Albus Dumbledore, Hiệu trưởng Hogwarts, đã nghe thấy sự xuất hiện của Draco Malfoy và Harry Potter từ lâu trước khi một trong hai chàng trai bước vào phòng mình. Hai giọng nói khàn khàn vang lên từ cầu thang sau cánh cửa đóng kín, và hiện tại Harry khá thô lỗ chất vấn Draco làm thế quái nào mà cậu kia biết mật khẩu đến phòng của Hiệu trưởng. Cậu trả lời thật xấc xược, đề cập đến thực tế rằng Draco là con trai của Lucius Malfoy và hiển nhiên biết được mọi thứ mà cậu cảm thấy mình nên biết.

Cánh cửa bật mở khá mạnh. Cả hai chàng trai lập tức im lặng khi nhìn thấy Hiệu trưởng, và đặc biệt là biểu cảm yêu cầu của ông.

"Thưa giáo sư Dumbedore." Harry lẩm bẩm. "Xin lỗi vì sự xâm nhập."

Thở dài, Dumbledore sau đó ra hiệu cho cả hai ngồi trước cái bàn nặng trĩu của mình, nhìn hai chàng trai bằng ánh mắt dò hỏi trong đôi mắt già nua.

"Được rồi, mục đích của chuyến thăm bất ngờ này của hai trò là gì?"

"Hiệu trưởng." Draco bắt đầu, nhảy lên khỏi chỗ ngồi và đi loanh quanh như một người mất trí. "Potter vừa làm điều ngu ngốc đáng kinh ngạc nhất trong cuộc đời cậu ta, và em chỉ gần như muốn giết nó!"

Draco ấn ngón trỏ và ngón cái vào nhau.

"Thật sao?" Dumbledore khuyến khích Slytherin tiếp tục.

"Cậu ta thấy em uống thuốc và lấy cái hộp ra và mở nó ra và nó bay lên không trung và bây giờ em hoàn toàn không biết gì nữa và em thực sự không biết mình sẽ làm gì vào sáng hôm sau khi em không có nó như thường lệ. Em sẽ không nhận được liều lượng thông thường của mình và em nghiêm túc đảm bảo rằng cậu ta sẽ phải hối hận trong suốt quãng đời còn lại và LÀM THẾ CHẾT TIỆT NÀO EM CÓ THỂ SỐNG SÓT QUA BUỔI SÁNG NGÀY MAI?"

"BÌNH TĨNH, trò Malfoy!" Dumbledore gầm lên. Ông nhìn Slytherin đang thở hổn hển với đôi mắt lo lắng. "Ta hiểu rằng em có một lý do rất nghiêm trọng để nổi giận và phát cuồng như vậy, nhưng bây giờ chúng ta hãy nghĩ vấn đề này trong hòa bình. Ta chắc chắn trò sẽ không chết."

Harry quan sát cuộc trao đổi của hai người trong sự ngạc nhiên. Bằng cách nào đó hắn không còn cảm thấy chắc chắn về hành động của mình nữa.

"Trò Potter... Harry?" Dumbledore lên tiếng, sau khi Draco buộc mình phải bình tĩnh lại.

Slytherin bây giờ đang lang thang trong phòng, kiểm tra mặt sau của những cuốn sách trong kệ của Hiệu trưởng, cố gắng thở đều. "Mày có hiểu tất cả những gì mày đã làm không, Harry?"

Lông mày của Harry nhướn lên. "Em đã ngăn Malfoy hủy hoại cuộc sống của nó bằng ma túy."

Thầy hiệu trưởng thở dài, lắc đầu. "Ta e rằng trò đã hiểu nhầm hành động của trò Malfoy, Harry. Loại bột trắng bạc mà em ấy đang sử dụng hoàn toàn không phải là một loại thuốc phiện thông thường. Không có gì giống như ma túy Muggle. Đó là một loại thuốc, có ý nghĩa rất quan trọng đối với Veela hùng mạnh và Veela máu lai."

Harry chỉ chớp mắt. Dumbledore hiểu rằng ông cần phải tiếp tục. "Draco Malfoy mang trong mình dòng máu Veela, Harry. Trò không biết điều đó à?"

"Um, em đã thật sự không quan tâm những gì liên quan đến nó, thưa thầy." Harry đỏ bừng mặt, không biết chính xác tại sao.

Draco khịt mũi giận dữ. "Phải, có lẽ mày là người duy nhất trong trường không biết thông tin nhỏ nhặt đó. Và giờ tao nghĩ Harry Potter nổi tiếng đã biết rõ kẻ thù của mình."

Harry cắn môi. "Tao đã nghi ngờ nhiều lần mày không hoàn toàn là con người, Malfoy." Hắn nói, suy ngẫm.

"Oh, mày đã thực sự? Hãy nói cho tao một cái gì đó mới hơn đi!" Draco chế giễu.

"Tao không có ý đó," Harry bĩu môi. "Không phải lúc này, ít nhất."

Dumbledore không thể giúp một chút lấp lánh nổi lên trong đôi mắt nhìn thấy quá nhiều của mình. "Nó là như vậy, Harry... Bằng cách ném thuốc của trò Malfoy đi, giờ trò đã đặt trò ấy vào tình thế nguy hiểm. Trò hiểu ta nói gì mà, phải không?"

"Er, không thực sự." Gryffindor trả lời, di chuyển không thoải mái trên ghế của mình.

"Đồ ngốc chết tiệt." Draco giận dỗi. "Hiệu trưởng đang nói rằng, khi liều thuốc tối nay bị phá hỏng, tao sẽ bắt đầu tỏa ra sức hấp dẫn của Veela, và mọi người sẽ trở nên điên loạn về tao và cố gắng nhảy xổ vào tao mọi lúc và mọi nơi như những con chó điên."

"Mọi người đã phát điên vì mày, mày thật là ngu ngốc!" Harry không thể không hét lại, ngay sau đó hối hận vì sự bộc phát ghen tuông của mình. "Ý tao là, mày đã được coi là một thứ nóng bỏng. Vì vậy... E hèm... Làm thế nào điều trở ngại nhỏ này sẽ thay đổi tình hình?"

Draco cau mày nhìn hắn và để Dumbledore thay mặt cậu trả lời. "Harry, trò Malfoy có một di truyền Veela rất mạnh. Như trò có thể nghe trò ấy nói, trò ấy được gọi là máu thuần khiết. Điều này khiến tình hình thực sự đáng báo động. Nếu không có dược phẩm thường xuyên, trò ấy sẽ là con mồi của mọi thiếu niên tương tư trong ngôi trường này. Và ta sợ rằng trong vòng nhiều tuần, điều này dẫn đến việc quấy rối tình dục liên tục có tính chất rất nghiêm trọng."

"Ý thầy là nói mọi người muốn hãm hiếp Malfoy?" Harry tò mò hỏi. "Gee, em muốn thấy điều đó."

"Trò sẽ." Hiệu trưởng mỉm cười một cách ngớ ngẩn. "Cụ thể, phải mất ít nhất bốn tuần để cung cấp một lượng thuốc mới từ miền nam Ấn Độ, trong thời gian đó ta nghĩ rằng trò Malfoy sẽ cần sự bảo vệ rất mạnh mẽ. Và như tình hình này... Ta ra lệnh cho trò, Harry Potter, trở thành người bảo vệ cá nhân của trò Malfoy trong suốt thời gian trò ấy phải ở mà không có phương thuốc."

"Cái gì?" Draco hét lên, rất mất tinh thần. "Không thể nào! Em sẽ không có Potter quanh quẩn bên em hai mươi bốn giờ một tuần! Thật đáng ghét!"

"Lần đầu tiên em đồng ý với Malfoy!" Harry khóc. "Em sẽ không trở thành người bảo vệ của nó hay bất cứ thứ gì gần giống với điều đó! Nó phải tự mình xoay sở!"

Dumbledore nhìn cả hai qua gọng kính mắt lưỡi liềm của mình. "Ta rất tiếc, Harry, nhưng đây hoàn toàn là việc của riêng trò. Trò đã tự mình bày chuyện này ra. Và cũng như ta sợ loại hỗn loạn nào mà hai trò sẽ gây ra trước công chúng, quyết định này chỉ được đưa ra cho sự bảo vệ của trò Malfoy. Và cả hai trò sẽ chấp nhận nó. Đó là mệnh lệnh của ta."

Draco và Harry trao nhau một cái lườm.

"Trò Malfoy, trò Potter. Không phản kháng." Dumbledore cảnh báo.

"Nhưng điều này thật vô lý!" Draco vẫn tìm thấy sự can đảm để phàn nàn. "Làm thế nào để ngài biết rằng Potter sẽ không nhảy vào em khi em bắt đầu tỏa ra? Điều đó sẽ rất đáng sợ, và chắc chắn rằng em sẽ đưa cậu ta đến Bộ nếu điều đó xảy ra."

"Harry là một phù thủy rất mạnh mẽ, trò Malfoy. Bên cạnh đó, sự thù địch giữa hai trò là một trong những loại mạnh nhất ta từng thấy. Vì vậy, ta nghi ngờ rằng nó có thể bị khuất phục dễ dàng. Ta thực sự sẽ rất ngạc nhiên nếu Harry chạm vào trò bằng mọi cách."

"Mày có thể tin tưởng vào tao không bao giờ chạm vào mày, Malfoy." Harry đảm bảo. "Tao sẽ không làm điều đó với một cái móc dài mười feet."

Draco có vẻ hơi bị xúc phạm. "Chúng ta sẽ thấy điều đó."

Harry phóng ánh mắt giết người về phía Slytherin.

"Bây giờ, bây giờ, các chàng trai." Dumbledore cắt ngang họ. "Hãy cố gắng thực hiện một thỏa thuận ngừng bắn. Sau tất cả, Draco, bắt đầu từ ngày mai, trò Potter sẽ tham dự các lớp học, bữa trưa và bữa tối và các hoạt động buổi tối của trò."

"Cái gì? Điều đó... điều đó hoàn toàn không cần thiết, Hiệu trưởng." Draco rên rỉ.

"Bước qua xác tao." Harry lầm bầm. "Thật lòng em không muốn biết hoạt động buổi tối của Malfoy là gì, chứ đừng nói đến việc tham gia vào đó!"

Dumbledore chỉ cười rạng rỡ, khiến cả hai chàng trai bực mình đến mức khó chịu.

"Ta tin rằng cả hai trò sẽ bắt đầu thấy lý do của sự sắp xếp này khi một vài ngày trôi qua. Harry, nếu có bất cứ điều gì xảy ra với trò Malfoy, thì đó sẽ được coi là sự lơ là nhiệm vụ của trò và hậu quả sẽ đổ dồn lên vai trò. Và Draco, một khi tình hình trở nên gay gắt lên như ta sợ, ta sẽ rất ngạc nhiên nếu trò không muốn trò Potter ở gần mình."

Draco khịt mũi và khoanh tay. Harry ngồi trên ghế bất động với thất bại.

"Ồ, và một điều nữa trước khi hai trò có thể đi ngủ." Hiệu trưởng nghe có vẻ nghi ngờ.

"Vâng?" Harry nói từ giữa những chiếc răng bị đè nghiến.

"Nếu cần thiết, hai trò cũng sẽ ở chung ký túc xá. Harry, hãy chuẩn bị cho khả năng trò sẽ phải chuyển đến hầm tối sau vài ngày."

Harry ngã ra khỏi ghế vì sốc. Draco rời văn phòng với tiếng chửi rủa màu mè.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro