Chap 3. Snape's lecture

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã tám giờ hai phút sáng. Harry Potter, mặc một chiếc quần jean bạc màu và một chiếc áo jumper màu đen cho một ngày đầy gió, đang đứng giữa văn phòng của Giáo sư Snape trong ngục tối. Draco Malfoy đang đứng bên cạnh hắn, làn da trắng sáng như mặt trăng một cách kỳ lạ, mái tóc trắng rạng rỡ hơn bình thường và đôi mắt phản chiếu ánh trăng. Hay đó chỉ là một trò lừa gạt tâm trí của cậu? Harry không thể quyết định, bởi vì hắn chưa bao giờ thực sự để ý Malfoy trước đó.

"Potter, ta không mong ngươi hiểu nhiều về Veela, đó chính là lý do ta hỏi ngươi ở đây sáng nay." Snape bắt đầu.

Harry quắc mắt nhìn ông. Hơn nữa vì hắn thực sự thấy tuyên bố của Snape là đúng.

"Điều rất quan trọng là ngươi phải biết một số thông tin cơ bản về trò Malfoy nếu ngươi muốn bảo vệ em ấy trong những tuần tiếp theo. Vì vậy, hãy ngồi xuống và chú ý, một lần trong đời." Snape tiếp tục.

"Chà, tôi nghĩ điều quan trọng phải biết là tôi bị buộc phải sống với loại quái dị nào." Harry vặn lại. "Vậy tôi đang nghe đây."

"Quái dị? Mày gọi tao là đồ quái dị?" Draco khóc, mất tinh thần.

"Chà, rõ ràng là vậy." Harry chế nhạo.

"Các chàng trai." Snape cắt ngang. "Trừ năm điểm Gryffindor, vì đã xúc phạm con đỡ đầu của ta."

Draco cười nhẹ. Rõ ràng là cậu rất thích bài giảng này, biết rằng mỗi phút của nó sẽ là sự tra tấn chậm rãi đối với Harry.

"Potter, ngồi xuống." Snape ra lệnh.

Harry kiên nhẫn đi dạo tới một trong những chiếc ghế dài bọc da của giáo sư Snape, ngồi xuống, khoanh tay và kiên định nhìn về phía trước. Snape định vị mình sau chiếc bàn đồ sộ, rõ ràng đang cố tỏ ra rất uy quyền. Mặc dù, Harry nghĩ, đĩa bánh mì sandwich và nước bí đỏ có thể làm hỏng hình tượng đôi chút.

Draco nhảy lên chiếc ghế bành bên cạnh Harry, lười biếng gác đôi chân qua tay vịn và ngáp. Harry không khỏi thắc mắc về sự thiếu sợ hãi mà cậu bé Slytherin thể hiện đối với giáo sư của mình. Rõ ràng là họ đã khá thân thiết. Con đỡ đầu? Ồ dĩ nhiên rồi.

Snape trừng mắt nhìn Gryffindor. "Vì vậy, trò Potter... Có lẽ sẽ là khôn ngoan khi bắt đầu cuộc họp ngắn này với lý lịch của trò Malfoy."

Harry không bình luận gì, chỉ hơi nghiêng đầu, chứng tỏ rằng hắn đang lắng nghe.

"Thật là một sự trùng hợp rất hiếm khi trò Malfoy ở đây được thừa hưởng một số gen của Veela. Đó là gen Veela hoạt động. Như ngươi có thể đã từng nghe nói, ta nghi ngờ, nhưng... Veela thường luôn là nữ. Thực ra, Draco chỉ mới mười bảy tuổi, độ tuổi Veela nam từng được ghi nhận."

"Tuyệt vời." Harry cười, đôi mắt mờ đi vẻ không quan tâm.

"Gen của trò ấy được thừa hưởng từ Lucius Malfoy, người có một nửa dòng máu Veela và là Veela nam thứ mười sáu trên thế giới. Bà Narcissa không thuộc bất kỳ di truyền nào của Veela, các mối liên hệ của bà ấy là trong gia tộc Black."

"Thật thú vị." Harry lại nhếch môi.

"Potter, nếu mày thấy điều gì đó buồn cười trong những mối liên hệ của tao..." Draco bắt đầu, nhưng Snape làm cậu im lặng bằng một cái vẫy tay.

"Draco, hãy nhớ điều gì sẽ xảy ra nếu bây giờ trò mất bình tĩnh."

Bực bội, Draco quay lại chú ý vào dây giày của mình.

"Điều gì xảy ra nếu Malfoy mất bình tĩnh?" Harry hỏi, bây giờ thực sự quan tâm.

"Mày biết chuyện gì sẽ xảy ra, Potter." Draco nói khẽ. "Mày đã ở World Cup Quidditch năm 1994."

"Ồ." Harry cắn môi. "Ừ... chắc giờ tao nhớ rồi. Veela người Bulgaria."

"Chính xác."

"Khuôn mặt của họ... Họ biến đổi thành những chiếc đầu chim sắc nhọn, mỏ nhọn và họ mọc ra những đôi cánh dài, có vảy."

Draco nhìn Harry một cách thận trọng, Snape cũng vậy, và Harry thấy vẻ mặt bối rối của họ rất vui nhộn nên không thể nhịn được cười.

"Ôi Merlin..." Hắn thở ra giữa tiếng cười khúc khích bị nghẹn. "Draco Malfoy luôn đẹp trai, biến thành một con chim!"

"Xin lỗi vì đã làm hỏng niềm vui của mày, Potter." Draco hét lên giữa tiếng cười ồn ào của Harry, rất tức giận. "Nhưng vì tao chỉ là một nửa Veela, chỉ có cánh sẽ mọc ra với tao. Tao sẽ không biến thành một con chim!"

"Nhưng vẫn còn! Mày sẽ mọc thêm cánh." Harry cười nghẹn. "Vậy thì chờ xem đi!"

"Không." Draco cau mày. "Việc mọc đôi cánh sẽ làm hỏng chiếc áo sơ mi và áo choàng đẹp nhất của tao."

Harry đảo mắt. "Thành thật mà nói, mày đúng là một kẻ hợm hĩnh vô dụng, Malfoy."

"Tất nhiên rồi. Chiến tranh không thay đổi mọi thứ." Draco cười mỉm cười nửa thích thú.

Harry cười nhếch mép đáp lại, không biết chính xác tại sao.

"Được rồi, tiếp tục..." Snape xoa bóp thái dương. Rõ ràng là ông đã bị làm phiền bởi bầu không khí bí ẩn mà các chàng trai đột nhiên bắt đầu tạo ra. "Potter, khi Veela nổi giận, cũng sẽ xảy ra những biến đổi khác ngoài đôi cánh. Chúng cũng mọc răng sắc hơn và móng vuốt dài, nhọn."

"Và bây giờ tôi sẽ làm hỏng cuộc vui của tôi một lần nữa và nói với tôi rằng chỉ có phần móng vuốt phù hợp với nó, bởi vì nó chỉ là một nửa Veela."

"Ta e rằng ngươi sai rồi, trò Potter. Đó là phần răng sắc nhọn có tác dụng với con đỡ đầu của ta."

"Vậy đừng cố gắng nhảy xổ vào tao, trừ khi mày muốn mất lưỡi." Draco nói thêm.

Harry có vẻ kinh tởm. "Tao sẽ không nhảy vào mày ngay cả khi mày là người cuối cùng trên trái đất bên cạnh tao. Về cơ bản, tao tự hỏi liệu tao có muốn nhảy vào xác chết của Voldemort hơn mày không."

"Uh... Liên tưởng thật tồi tệ, Potter." Draco bịt miệng. "Tao không tệ như vậy."

Harry tự hỏi mình vừa thốt ra điều gì và cũng bị bịt miệng. "Mày nói đúng, mày không tệ như vậy."

Snape lại xoa bóp thái dương. "Vì vậy... Trò Potter, trong tình huống sẽ xảy ra nếu trò Malfoy nổi giận, ta đề nghị ngươi thực sự cố gắng hòa hợp với trò ấy. Trừ khi ngươi muốn kết thúc trong bệnh viện."

"Được, được." Harry cau mày. "Và có điều gì khác để thảo luận không, vẫn còn?"

"Còn." Snape nói, với giọng cảnh báo thấp. "Ngươi sẽ không ra khỏi căn phòng này trước khi chúng ta thảo luận vấn đề này một cách thấu đáo. Ta sẽ không khoan nhượng cho sự xấc xược của ngươi. Ngươi vừa khiến cuộc sống của con đỡ đầu của ta trở nên khó khăn hơn rất nhiều, và ta mong đợi ngươi, ở tư cách là một Gryffindor chết tiệt và Harry Potter cũng thế, để cố gắng hết sức để sửa chữa sai lầm của mình."

Harry cảm thấy một chút lo lắng, và một chút tội lỗi. "Được thôi."

Snape ngồi xuống, lấy một chiếc bánh sừng trâu trên đĩa đặt cạnh tách cà phê lớn trên bàn. Ônh cắn một đầu và nhai nó trước khi tiếp tục. Cả hai chàng trai chờ đợi trong im lặng.

"Tao nghĩ rằng sẽ là khôn ngoan nếu mày cung cấp thông tin cơ bản về Veela. Cụ thể là một số vấn đề khác ngoài sự biến đổi ngoại hình của chúng."

Harry ra hiệu, liếc nhìn Draco, người đang kiểm tra móng tay của mình.

"Veela là những sinh vật ma thuật rất xinh đẹp và mạnh mẽ. Chúng được gọi là Linh hồn của Gió. Điều này là do khả năng kiểm soát không khí của chúng. Chúng có thể gọi bão và gió lốc và những thứ tương tự."

"Vì vậy, nếu tao là mày, tao sẽ quan sát cây chổi của mình khi chơi Quidditch lần sau." Draco nói thêm.

Harry nhướn mày. "Tao không tin điều này."

Khẽ cười nhẹ, Draco vẫy tay và triệu hồi một cơn gió lốc nhỏ trên đầu Harry. Nó làm rối tóc của Gryffindor thậm chí còn lộn xộn hơn những gì nó đã có trước khi biến mất.

"Đó chỉ là một thứ rất nhỏ, tao vẫn chưa phát huy hết khả năng của mình. Liều thuốc tối qua vẫn còn ảnh hưởng phần nào." Draco giải thích.

Tuy nhiên, điều này không làm cho biểu hiện kinh hãi trên khuôn mặt của Harry giảm xuống. "Mày đã làm điều đó mà không cần đũa phép của mày."

"Tất nhiên là vậy. Veela không cần đũa phép."

Giáo sư Snape giờ đã hoàn thành món bánh sừng trâu của mình. "Được rồi, chúng ta hãy tiếp tục một lần nữa. Ta có kế hoạch khác ngoài việc dành cả buổi sáng của mình với hai ngươi."

Draco ngả người một cách duyên dáng trên chiếc ghế thoải mái, và bắt đầu duỗi các ngón tay ra. Harry chuyển sự chú ý trở lại Snape.

"Veela rất có năng khiếu về nghệ thuật chữa bệnh, đặc biệt biết nhiều về các biện pháp tự nhiên, đó là lý do tại sao Draco rất giỏi về Độc dược. Bản năng hướng dẫn họ và họ có thể nhận ra các thuộc tính của thành phần chỉ bằng cách ngửi hoặc chạm vào nó."

"Và ở đây tôi luôn nghĩ Malfoy chỉ đi theo sau đít ông, và không thực sự giỏi Độc dược." Harry lẩm bẩm.

Tuy nhiên Draco đã nghe thấy hắn và gửi cho hắn một cái nhìn chết chóc. "Coi chừng cái miệng của mày, Cậu Bé Vàng."

Snape quyết định phớt lờ, và tiếp tục như thể không có chuyện gì làm gián đoạn tiếng nói của ông. "Nhưng điều khiến trò Malfoy ở đây trở nên đặc biệt, đó là em ấy cũng là một pháp sư chữa trị rất tài năng, với khả năng chữa bệnh được ràng buộc trong phép thuật của mình."

Snape im lặng, như thể đang chờ Harry nhận xét. Harry nhướn mày. "Được rồi, vì vậy nó có thể làm tốt hơn một vài Bùa chữa bệnh so với những người còn lại trong chúng ta. Điều đó có gì vui?"

Đôi mắt Draco mở to, lóe lên cơn thịnh nộ, và cậu hung hăng nghiêng người về phía trước, chống khuỷu tay lên tay vịn. "Một vài Bùa chữa bệnh? Một vài Bùa chữa bệnh? Ồ, tao nghĩ mình còn có thể làm được nhiều hơn thế, Potter!"

"Thôi nào Draco, hãy nhớ lại tính khí của con." Snape khuyên nhủ. "Ta tin rằng trò Potter sẽ sớm tìm ra chủ ý của ta."

Harry bối rối và nhìn chằm chằm vào Slytherin tóc vàng. Vẻ mặt của Draco giống như một đứa trẻ đang nổi cơn thịnh nộ. "Còn có cái gì nữa không?" Hắn hỏi.

"Ồ, phải, vẫn còn." Snape cười khẩy, mái tóc đen dầu xõa xuống mắt. "Veela cũng rất, và ý ta là rất, rất hay ghen tị. Nếu trò Malfoy tình cờ nhìn thấy người bạn đời của mình, đừng cố gắng xen vào."

"Ông thậm chí lấy đâu ra ý tưởng rằng tôi sẽ xen vào giữa Malfoy và người bạn đời của nó?" Harry cười. "Vô lý! Tôi nghĩ tôi thậm chí sẽ không thể xem nó nếu nó đang mút mặt ai đó."

"Ta chỉ nói điều đó trong trường hợp sức hấp dẫn của Draco bắt đầu ảnh hưởng đến cả ngươi." Snape chế nhạo.

Harry trông kinh hoàng. "Nhưng cụ Dumbledore nói rằng điều đó rất khó xảy ra."

"Phải, rất khó xảy ra." Snape thừa nhận. Sau đó, ông dường như đang suy ngẫm điều gì đó, nhưng rõ ràng là quyết định không đề cập đến nó. "Được rồi... Ta nghĩ bây giờ chúng ta đã đề cập đến những vấn đề quan trọng nhất. Ta chắc chắn rằng trò Malfoy sẵn sàng giải thích cho ngươi thêm chi tiết nếu cần, Potter."

"Nếu cần thiết?" Draco chế nhạo.

Harry ném ánh mắt dao găm vào Slytherin.

Snape đưa tách cà phê vốn đã nguội lạnh của mình lên môi. "Ra khỏi đây ngay bây giờ. Ta đã chịu đủ hai ngươi."

Draco lập tức đứng dậy, đi tới bàn của Snape, thu dọn đám thức ăn thừa trên khay rồi đi ra cửa.

"Potter, nếu mày mang theo nước bí ngô?" Cậu sốt ruột và gầm gừ với Harry, người rõ ràng đang bối rối về sự kết thúc nhanh chóng của cuộc nói chuyện. "Tụi tao đang ăn sáng trong phòng sinh hoạt chung của Slytherin."

"Ồ, tất nhiên." Harry lầm bầm. Từ từ, Harry đứng dậy khỏi chiếc ghế dài của mình, cầm ly nước bí lên trước cái mũi vẹo vọ của Snape và chạy theo Draco.

"Ừm, tại sao lại như vậy?"

"Nhìn giờ đi, Potter. Đã gần chín giờ sáng. Bữa sáng ở Đại sảnh đã kết thúc."

Harry quắc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, nhận thấy câu nói của Draco là đúng. "Tao thậm chí không có thời gian để giải thích mọi chuyện với Ron và Hermione. Họ đã ngủ đêm qua khi tao trở lại tòa tháp, và tao dự định sẽ nói với họ sáng nay trước khi đến lớp."

"Mày luôn cần giải thích mọi thứ cho họ?" Draco chế nhạo. "Thật thảm hại."

"Nó được gọi là lịch sự và thân thiện hơn, Malfoy. Nếu mày biết hai từ đó nghĩa là gì." Harry giận dữ nhìn tóc vàng.

"Hãy nhìn xem, mày có thể nói với Granger sau mười lăm phút nữa." Draco thở dài. "Cô ấy đang ở trong lớp học của tao."

Harry đã rất ngạc nhiên. "Malfoy, mày vừa nói điều gì đó tốt đẹp với tao?"

"Hả? Không!" Draco nhăn mày. "Tao đã nói Granger đang học lớp Arithmancy của tao. Điều đó có gì hay ho?"

Harry nhếch mép cười.

"Potter, tao đã không nói gì tốt đẹp với mày!"

Harry giấu một nụ cười rộng bên dưới lòng bàn tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro