Chap 4.1. Delicious tiny...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Mày đã nghĩ cái quái gì khi mày chọn lớp học vậy, Malfoy?"

Lông mày của Harry nhíu chặt với nhau và hắn rất kỳ quặc. Hắn đang cầm thời khóa biểu của Draco trên tay, trông rất tức giận. Hai chàng trai đang trên đường đến lớp học Số học huyền bí.

"Ý mày là sao, Potter?"

"Ý tao là sao?" Đôi mắt xanh của Harry mở to. "Ý tao là mày đã chọn Độc dược cao cấp và Độc dược cao cấp siêu phức tạp. Mày hoàn toàn bị điên à? Và Bế quan bí thuật? Chà, ít nhất tao cũng biết điều đó, nhưng chúng ta phải chịu bao nhiêu bài học với Snape nữa đây? Dark Arts Artefacts và Bound Magic. Và lại là Snape. Thật tàn ác!"

"Tao tình cờ thích người cha đỡ đầu của mình. Nhưng nhìn này, có một lớp học với Hagrid nữa."

"Hành vi tình dục của các sinh vật huyền bí?"

"Một cái gì đó để giải trí cho mày." Draco cười. "Miễn là Hagrid không bao gồm cuộc sống tình dục của riêng mình trong quá trình dạy."

Harry cảm thấy thôi thúc mạnh mẽ muốn đánh vào đầu Slytherin, nhưng cố gắng hết sức nuốt lấy sự tức giận của mình. "Chà, ừm, tao thậm chí còn không biết có một môn học... er... ngớ ngẩn như vậy."

"Ừ, cá rằng Granger vạn-sự-thông có lẽ đã che giấu chuyện đó với mày và Weasley, không muốn mày lãng phí thời gian vào những thứ thú vị như thế. Sau cùng, cô ấy khá thận trọng, phải không?"

Harry trừng mắt, nhưng không thể phủ nhận tính khả quan của sự thật đằng sau những lời của Draco. Thay vào đó, hắn trở lại để kiểm tra thời gian biểu một lần nữa. "Và những gì, tao có thể hỏi, bao gồm P.W.W.W và W.F.D?"

(Political Wiews in the Wizarding World và Wizard Fashion Designing)

"Ồ, chúng là viết tắt của Chính trị gia trong Thế giới phù thủy và Thiết kế thời trang phù thủy. Nghiêm túc đấy, Potter, tao tự hỏi mày đã thu thập được gì trong thời khóa biểu của mình, nếu mày không biết ít nhất một nửa số môn học có thể đạt được ở đây."

Harry bĩu môi. "Tao đã chọn những gì Ron đã chọn. Và... ừm... Hermione đã lựa chọn cho Ron."

Draco nhướng mày, nhưng không nói gì. cậu không cần phải làm vậy, vẻ mặt cậu nói lên tất cả.

"Đừng nhìn tao theo cách đó, Malfoy." Harry gầm gừ.

"Được rồi." Draco mỉm cười, nhưng không quay đi chỗ khác.

Harry xoa bóp mi mắt đang nhắm nghiền của mình. "Malfoy..."

"Chỉ trêu chọc mày thôi, Potter." Draco nói. "Dù sao thì, chúng ta đang ở đây."

Harry đợi Draco gõ cửa lớp và đẩy nó ra.

"Showtime." Cậu nhếch môi.

Harry trao cậu nụ cười khẩy. "Ừ. Showtime."

Harry và Draco bước vào lớp Số học Huyền bí trong trạng thái vô cùng thích thú. Các học sinh năm thứ bảy được tập hợp từ cả bốn ngôi nhà đang chăm chú nhìn vào cặp đôi, bây giờ có hai điều để nhìn chằm chằm và tự hỏi.

Đầu tiên, có một thực tế là Harry Potter vừa bước vào cùng với không ai khác ngoài Draco Malfoy, và rõ ràng là với tâm trạng dễ chịu. Gryffindor đi sau Slytherin vài bước, Slytherin đi qua chỗ ngồi một cách thanh lịch để đưa cho giáo sư Sinistra một bức thư từ Snape.

Thứ hai, có một sự thay đổi kỳ lạ trong ngoại hình của Draco Malfoy. Không phải nét đẹp trai bẩm sinh của cậu đã thực sự bị thay đổi - chỉ là toàn bộ sự xuất hiện của cậu dường như trở nên thu hút chú ý hơn bình thường. Đôi mắt, nụ cười, làn da trắng nõn, mái tóc tinh xảo mềm mại... Dáng điệu thướt tha của cậu... Không có một người nào trong lớp không nhìn chằm chằm vào cậu một cách bối rối và yêu mến.

Draco dạo tới cạnh Blaise, ném sách lên bàn và ngồi phịch xuống chỗ ngồi.

"Gì vậy?" Cậu hỏi nhóm học sinh đang im lặng.

Có một tiếng xáo động của vải bạt và tiếng kêu thất thanh. Các học sinh rõ ràng đã thoát ra khỏi sự bàng hoàng, trở nên rất xấu hổ.

Harry ngồi gần Draco, bên kia lối đi và cạnh Hermione, mỉm cười đầy ngốc nghếch. "Tớ có thể coi chung cuốn sách của bồ không, Hermione, vì tớ thường không tham gia lớp học này?"

"Cái gì?" Hermione trông như thể có một chiếc xe tải kéo Muggle vừa cán qua người cô. "Harry, bồ đang làm gì ở đây? Và... và tại sao bồ lại vào với Malfoy? Dù sao thì Malfoy có chuyện gì vậy? Nó trông thật kỳ lạ... ừm... không gì cả."

Harry bóp nghẹt một cái cười khẩy. "Bồ nghĩ hôm nay Malfoy đẹp trai lạ thường?"

Hermione đỏ mặt. "Chà... ừm... tớ không nói vậy. Er... Nói cho tớ biết ngay lập tức chuyện gì đang xảy ra, Harry!"

Harry cảm thấy hơi nổi loạn vì một lý do nào đó và quyết định chọc ghẹo Hermione. Uể oải ngả lưng vào ghế, hắn khoanh tay và lấy giọng bình thường, nhặt sách học của Hermione lên.

"Ồ, tớ chỉ là người giám hộ của Malfoy." Hắn nói, có vẻ thờ ơ. "Ê mà, Số học huyền bí này trông thật ngầu."

"Ng-người giám hộ? Và đừng đổi chủ đề." Hermione lắp bắp. "Chà?"

Harry nhếch mép. "Tớ đã đổ thuốc của Malfoy đi và bây giờ nó bắt đầu phán tán sự quyến rũ của Veela. Tớ phải đảm bảo rằng không ai có thể nhảy xổ vào nó."

Hermione trông bối rối. "Có bất kỳ thuốc nào dài hơn được cung cấp không?"

"Có lẽ sau này."

"Harry!"

Cười khúc khích nhẹ nhàng, Harry bắt đầu kể lại toàn bộ câu chuyện cho Hermione. Không khí vui vẻ của hắn biến mất dần dần, hắn nhớ lại một việc làm không thể chịu đựng được mà hắn đã làm, và khi câu chuyện kết thúc, hắn hoàn toàn cau mày.

"Ồ, nhưng điều đó thật kinh khủng, Harry!" Hermione thông cảm. "Bồ nghĩ bồ có thể xử lý chuyện này như thế nào?"

"Tớ không biết." Harry thở dài. Trong một khoảnh khắc, tớ nghĩ nó phải thú vị lắm để trông thấy khuôn mặt của mọi người khi họ nhìn tớ và Malfoy đi bộ cùng nhau như thể là bạn bè, nhưng bây giờ tớ nhìn thấy toàn bộ bức tranh rõ ràng một lần nữa. Làm thế quái nào tớ sẽ sống sót, mà không làm mất sự tỉnh táo đây?"

"Ừm, bồ đã nghĩ đến việc tìm hiểu thêm về Veela chưa?" Hermione ngập ngừng hỏi. "Tớ có cuốn sách rất hay này..."

"Mione, tớ sẽ ổn nếu không có bất kì đống sách phức tạp nào." Harry cười.

"Cả lớp, các trò có chú ý không?" Sinistra lớp tiếng từ phía sau bàn của cô, rõ ràng là khó chịu khi phải nói chuyện với những bức tường đơn thuần. "Trò Malfoy, nếu trò vui lòng giải thích cho ta dãy số nào sẽ thực hiện bùa chú Fidelius, và vị trí của chúng như thế nào?"

Draco nhướng mày và nhìn giáo sư với cái nhìn duyên dáng 'Ngài nghiêm túc chứ?'.

"Bốn, bảy, mười bảy, hai mươi ba, năm mươi bảy và tám mươi mốt. Xếp thành hình lục giác, kích hoạt với Bùa chú Kết hợp và đặt lên cả người và vật được bảo vệ."

Harry lắng nghe với sự sợ hãi - Hắn không có ý kiến nào dù chỉ là nhỏ nhất mà họ đang nói.

"Tốt lắm." Sinistra nói, miệng nhếch lên đầy khó chịu. "Mười điểm cho Slytherin."

Blaise vỗ lưng Draco một cách thân thiết, và Crabbe đấm nhẹ vào cánh tay cậu từ ghế phía sau. Harry chưa bao giờ nhìn thấy hành vi như vậy, và rõ ràng Draco cũng không, nếu tính đến biểu hiện trên khuôn mặt cậu. Tuy nhiên, tình hình có vẻ không nghiêm trọng. Chỉ là một số ánh nhìn chằm chằm và một số cái động chạm lịch sự. Không có gì khác cả, Harry theo dõi những sự việc xảy ra như một người bảo vệ nghiêm túc, chơi đùa với những cây bút lông ngỗng của mình.

"Và ai trong số các trò có thể cho ta biết cách gắn hình lục giác Fidelius vào một đồ vật?" Sinistra tiếp tục, và Harry không quá ngạc nhiên khi thấy tay của Hermione giơ lên.

Phần còn lại của lớp học diễn ra khá yên bình, nhưng thỉnh thoảng Sinistra phải nhắc nhở học sinh của mình rằng có nhiều điều quan trọng trong cuộc sống hơn là nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Draco Malfoy. Draco bĩu môi trước điều này, và Harry cười khúc khích, trong khi những học sinh còn lại chỉ thấy xấu hổ.

Giờ ăn trưa đến sớm. Harry không hài lòng với việc bây giờ hắn cần ngồi vào bàn của Slytherin, nhưng hắn đói đến mức bỏ qua điều đó tốt nhất có thể, chỉ tập trung để xem không ai trong số những người bạn cùng bàn cố gắng hạ độc thức ăn của hắn.

Mỗi một phút giây trôi qua, Harry lại nhìn sang bàn Gryffindor. Ron đang ngồi đó với Hermione, Seamus, Dean và Neville, tất cả bọn họ đều nhìn về phía hắn với ánh mắt không tin nổi. Harry quyết định rằng Hermione phải nói với họ ít nhất là tình huống cơ bản. Harry cười ái ngại với những người bạn thân nhất của mình và nhận được một ngón tay cái từ Ron.

Draco đưa cánh tay trái qua để lấy ly sữa. "Không thể uống cà phê mà không có sữa."

"Sữa?" Harry nói, làm vẻ mặt nhăn nhó. "Eurgh! Phải là đường. Ba muỗng đường."

Draco có vẻ kinh tởm. "Đường à? Có ai lại làm hỏng một tách cà phê thơm ngon, nóng hổi với đường?"

"Tao sẽ." Harry nói. "Và nó vẫn sẽ ngon hơn hỗn hợp cà phê và sữa của mày!"

"Sữa có làm sao không?" Draco hỏi, rót một dòng chất lỏng dài màu trắng vào cốc. "Nó rất tốt cho sức khỏe, bổ sung nhiều vitamin, đồng thời cung cấp cho mày canxi. Trong khi đường thì..."

"...ngọt, ngon và tuyệt vời, vì sữa luôn có vị rất đậm và thối và làm hỏng mùi thơm cà phê."

"Mày không có chút cư xử lịch lãm nào, Potter." Draco nói. "Chúng ta cho sữa vào cả trà và cà phê, trong gia đình Malfoy. Giống như các gia đình Anh thực sự làm."

"Chà, xin lỗi vì không có một gia đình Anh quốc chính gốc nào lớn lên với nó." Harry nheo mắt. "Tao đã từng thưởng thức cà phê khi trời lạnh, đứng đó trong chảo lạnh qua đêm, và đường chắc chắn làm cho nó ngon hơn."

"Thằng ảo tưởng."

"Thằng khốn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro