Chap 9.1. Slytherin Flavour

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Draco Malfoy đang cực kì nóng rực. Cậu ngồi đối diện với Potter, tò mò xem xét Gryffindor, người đang cắn móng tay một cách lo lắng. Black Maria nháy mắt với Draco, ở vị trí vững chắc giữa ngón cái và ngón trỏ của tóc vàng, bên cạnh là một lá K bích trông rất ghen tị. Draco cười lớn. Oh, phải... trò chơi sẽ kết thúc theo cách cậu muốn, không có câu hỏi nào về điều đó. Không... Câu hỏi thực sự là cậu muốn kết thúc trận đấu đặc biệt này như thế nào.

"Chà, mày có định đánh hay không?" Harry hỏi, trừng mắt nhìn cậu bé Veela đang cười tươi rạng rỡ.

"Hãy cho tao một phút, tên khốn đáng ghét." Draco nhìn giận dữ. Đôi mắt cậu đang xem xét khuôn miệng đầy đặn của Harry một cách khá trơ trẽn.

Đôi môi của Harry hé mở và hơi sưng lên vì Cậu bé Anh hùng đã cắn chúng một cách phấn khích trong suốt cả trận đấu. Nó sẽ không chỉ tuyệt vời khi có được cái miệng mềm mại đó mơn trớn những ngón tay của cậu sao? Oh, phải, nó sẽ như thiên đường vậy. Nhưng, Draco là một Veela rất thực tế. Cậu biết rằng tình huống như thế này, khi Harry quỳ trước mặt cậu và mút những ngón tay quý phái của cậu có thể hơi quá sức với cậu. Nó có thể dẫn đến những hậu quả rất đáng xấu hổ. Nó có thể khiến Draco trở nên không có khả năng tự vệ, dễ bị tổn thương và chắc chắn là rất, rất nứng tình. Draco rùng mình ghê tởm trước ý tưởng này, cậu sẽ không nguyện ý nóng lên vì Potter.

"Malfoy! Nhanh nào...!" Harry than vãn. Hắn nôn nóng chọc vào đầu gối Draco, đòi hỏi sự chú ý.

"Rồi, rồi... chỉ giây lát thôi..."

Draco đưa mắt từ miệng xuống tay Harry. Gryffindor thực sự có một đôi tay khá ổn, nếu không tính sự thật rõ ràng là móng tay của hắn bị gặm cắn. Bàn tay của Harry khá lớn, và Draco tưởng tượng chúng cũng ấm và hơi thô ráp. Những ngón tay dài, giống như của Draco, và rõ ràng rất có khả năng làm những việc không nên nói đến với người khác. Ý nghĩ rằng những ngón tay giống hệt như vậy đã cuộn lấy xung quanh trái Snitch vàng trên sân Quidditch oh-rất-nhiều lần chỉ làm tăng sự phấn khích đã bị chống lại của Draco thay vì giảm bớt nó như cậu mong đợi. Draco rên rỉ trong nội tâm khi cậu chiến đấu một trận sắp thua tới nơi với kích thích tố đang hoành hành của mình. Bất kể Draco Malfoy 'cũ' có cố gắng phản đối ý tưởng trong đầu thế nào đi chăng nữa, cậu biết rằng hắn sẽ yêu thích để hôn lên đầu ngón của những ngón tay xinh đẹp đó, ngậm từng ngón một vào miệng hắn và...

"Malfoy, nghiêm túc đấy, chuyện này đang trở nên chẳng ra đâu vào đâu." Harry phàn nàn.

Một cách chậm rãi, Draco nâng đôi mắt màu xám của mình lên để bắt gặp ánh mắt ngọc lục bảo sáng ngời của đôi mắt Harry. Ngay lập tức, cậu cảm thấy bản năng thú tính của mình phát huy hết tác dụng. Draco liếm môi và nhìn chăm chú.

Harry thật tuyệt vời. Harry vô cùng ấn tượng. Rất đẹp trai, rất mạnh mẽ. Thực sự thì mạnh mẽ đến mức Draco không thể rời mắt khỏi chàng trai tóc đen dù cậu có cố gắng đi chăng nữa.

Và chết tiệt, cậu đã thực sự cố gắng.

Tất cả trong hư không.

Những suy nghĩ mông lung, tất cả đều không giống bản chất Slytherin, đã bắt đầu quay cuồng trong đầu Veela. Harry là bạn đời của cậu. Harry là tình yêu của cậu. Harry là tất cả của cậu. Harry là của cậu. Cậu cần hắn. Cậu muốn hắn. Cậu... Không! Draco gạt mắt khỏi Potter với những giọt cuối cùng của sự kiềm chế bản thân, và rên rỉ thành tiếng. Toàn bộ ván cá cược bây giờ cảm thấy như nó đã là một ý tưởng tệ, tồi tệ ngay từ đầu.

"Chuyện gì vậy?" Blaise nhướng mày hỏi. Anh đóng sách lại, và duỗi tay ra. "Trò chơi kết thúc sớm à?"

"Tao chả biết." Harry bĩu môi, và trừng trừng nhìn Draco. "Nó sẽ không chơi!"

"Nó đã kết thúc, được rồi chứ." Draco tỉnh táo trở lại. Cậu ném hai con bích về phía Harry, môi cong lên. "Bắt đầu mút đi."

Harry phát ra tiếng rên phẫn nộ và rên rỉ.

Blaise bắt đầu khúc khích. "Tao không cảnh báo mày sao, Potter?" Anh cười nhăn răng.

"Im đi, Zabini." Harry gầm gừ. "Điều này thậm chí không buồn cười chút nào."

Draco, đôi mắt đẫm sương vì ham muốn bị kìm nén, cười tự mãn. Tuy nhiên, cậu không đánh giá cao sức nóng khẩn trương dường như đang kiểm soát cơ thể mình. Cậu liều lĩnh hi vọng rằng nó sẽ biến mất khi Harry chạm vào cậu, để tình huống này sẽ không vượt quá tầm tay.

"Được rồi." Harry hằn học, ném những con dao găm độc vào Draco. "Đưa cho tao đôi tay ngu ngốc của mày, và chúng ta hãy giải quyết vấn đề này."

Đột nhiên, Vincent Crabbe vỗ nhẹ vào lưng Gryffindor tội nghiệp, cố tỏ vẻ tiếc nuối. "Mày có muốn tao làm giúp cho mày không, Potter?" Gã hỏi. "Tao sẵn lòng giúp đỡ."

Trước khi Draco bàng hoàng và biến sắc để có thể tự trả lời, Harry cắt ngang. "Ừm, không cần phải làm vậy đâu, Crabbe. Nhưng dù sao cũng cảm ơn."

"Mày có chắc không?" Chàng trai nặng quá khổ trông hoàn toàn thất vọng, và cũng có một chút đe dọa.

Harry tưởng tượng ra cảnh Vincent Crabbe đang mút ngón tay của Draco Malfoy, và dạ dày hắn cồn cào lên vì ý tưởng đó. "Yeah, tao chắc chắn. Er, rất chắc chắn."

Để làm cho mọi thứ trông chắc chắn hơn, Harry nắm lấy đôi bàn tay trắng nõn, mềm như lụa của Draco trong bàn tay thô sạn của hắn và nâng chúng lên trước ngực.

Draco bình tĩnh lại ngay lập tức khi Harry chạm vào cậu. Nhưng, cảm giác an toàn và yên tĩnh không kéo dài được bao lâu. Bởi vì, khi Draco nhận thấy Harry đang nhẹ nhàng nắm tay cậu như thế nào, giữ chúng dựa vào trái tim đang đập nhanh của hắn, miệng Veela trở nên khô khốc. Nhắm mắt lại, cậu cố gắng tập trung hít thở đều. Hoặc là, chà, việc thở nói chung.

"Vậy, tay nào trước?" Draco lơ đãng nghe thấy Harry hỏi.

"Không thành vấn đề." Cậu thì thầm. Đôi mắt của cậu giờ đã mở hờ, và cậu chắc hẳn rằng mình đã nói líu nhíu. "Mày quyết định."

Harry nhướng mày thắc mắc, nhưng không theo đuổi vấn đề thêm. "Được thôi."

Harry chọn tay trái. Rất chậm rãi, như thể trêu chọc Draco, hắn đưa những đầu ngón tay mềm mại lên môi hắn. Rồi le lưỡi ra, lướt dọc làn da nhạy cảm của ngón út. Sau đó, hắn trượt toàn bộ miệng mình xung quanh thân ngón, và mút.

Draco chắc chắn rằng cậu sẽ chết.

Harry thả ngón út ra và hôn lên đầu ngón nhỏ bé của nó trước khi chuyển sang ngón đeo nhẫn. Hắn nhẹ nhàng gặm cắn đầu ngón tay bằng răng trước khi hạ miệng xuống lần nữa. Draco bất giác nghiêng người về phía trước để chạm vào và rên rỉ.

"Cậu thích nó?" Blaise hỏi, cười toe toét. Anh đã theo dõi trọn vẹn cảnh tượng với sự say mê không kém Crabbe và Goyle.

"Của Potter... Thực ra... Cái miệng của anh ấy khá tốt..." Draco cố gắng nói. Với may mắn của cậu, cậu ít nhất nghe có vẻ khá bình thường, và không phải là vũng nước giun nhỏ màu hồng gây ra bởi hormone mà cậu đang cảm thấy.

Harry nở một nụ cười trêu chọc trước khi bắt đầu làm việc với ngón giữa.

Draco kìm nén tiếng rên rỉ khác bằng cách cắn vào lưỡi mình.

Crabbe và Goyle đều trở nên mê mệt. Họ đang trố mắt nhìn tóc vàng mơ mộng từ chiếc giường bốn chân của họ, rướn người về phía trước chừng nào bụng cho phép. Blaise, tuy nhiên, không bị thôi miên bởi thị giác. Oh không. Hắn trông hết sức chân thực và rất vui vẻ.

"Potter đã thành thạo điều này!" Anh gằn giọng. "Potter biết làm thế nào để thổi kèn! Potter đã bú con cặc của ai đó trước đây!"

Chà. Rõ ràng đó không phải là điều khôn ngoan nhất khi nói trước một closet-case cố định vững chắc và một Veela ghen tuông chết người.

Blaise không biết cái gì đã đánh mình. Tất cả những gì anh biết là anh đột nhiên bị bốn cánh tay mạnh mẽ đè lên sàn đá lạnh lẽo, và hai cơ thể nhanh nhẹn như con báo.

"Rút lại câu nói đó, Zabini!" Harry hét lên, đôi mắt ngọc lục bảo sâu thẳm của hắn rực lửa. Hắn đã nhảy đến ngồi lên lưng Blaise, và giờ đang dùng toàn bộ sức nặng của mình đẩy vai chàng trai xuống đất. "Tao đã không làm bất cứ điều gì giống vậy, thằng đồi bại!"

Draco rít lên, những chiếc răng kín đáo của cậu bắt đầu mọc nhọn một cách đáng báo động. Cậu đang ngồi giạng chân phía sau đầu gối Blaise, giữ lấy mắt cá chân chàng trai trong tư thế tử thần đằng sau tấm lưng may mắn vẫn chưa mọc cánh của mình. "Không ai trong tụi tôi là người đồng tính." Cậu thấy thích hợp để báo cho anh biết.

"Được rồi được rồi!" Blaise rên rỉ. "Gosh, tôi chỉ nói đùa thôi! Merlin!"

Draco, vẫn còn cảm thấy cực kỳ tức giận và ghen tuông vì những gì Blaise đã dám nói về người bạn đời của cậu, siết chặt cổ chân anh hơn. Cậu cắm móng tay vào vùng da nhạy cảm và gầm gừ. "Đó là một trò đùa tồi tệ, Blaise. Và cậu biết tớ ghét những trò đùa dở tệ như thế nào."

"Tao đang chờ một lời xin lỗi." Harry tuyên bố. Hắn thả vai Blaise ra và ngả người về phía sau, cho phép Slytherin lật ngửa để nhìn lên và qua vai hắn.

Blaise, thực sự, quay mặt về phía Potter. "Tao không xin lỗi mày." Anh cười.

"Phải, đúng vậy." Draco quyết định đơn giản.

"Cái gì?" Blaise có vẻ hoang mang.

Harry cũng quay lại nhìn Draco, sự kinh ngạc hiện rõ trong mắt hắn.

Draco thực sự trông khá bối rối. Răng của cậu giảm đi nhanh chóng và cậu đứng dậy. Sau đó cậu giận dữ. "Chà vì tất cả chúng ta sẽ ở chung phòng ký túc xá trong bốn tuần tới, tớ nghĩ rằng đó là ý tưởng hay để thử và ở cùng nhau. Kể cả với Potter."

Cái nhìn chằm chằm kinh ngạc không mất đi, mà ngược lại. Chẳng phải Draco ngay từ đầu đã có vấn đề lớn về việc sắp xếp chỗ ngủ mới sao? Blaise và Harry hiện đang đi cùng với Vincent và Gregory trong sự bối rối của họ.

"Well, thứ lỗi vì tớ đã trở nên tử tế!" Draco hét lên, dang rộng hai tay. Vẻ ngoài kỳ lạ chỉ đơn giản là làm cậu khó chịu. "Đó là một ngày mệt mỏi chết tiệt, và tớ đang đầy những tranh luận! Bây giờ tớ có thần kinh Veela rất nhạy cảm, và tớ cần ít nhất sự bình yên tương đối! Bình yên! Yêu cầu như vậy có quá nhiều không?"

"Malfoy, mày đang mất nó một cách chết tiệt." Harry ngang nhiên tuyên bố.

"Oh, tao mất? Chà, có lẽ nếu mày không làm mất thuốc của tao trước, chúng ta sẽ không có cuộc trò chuyện ngu ngốc này, và mày sẽ không nằm dài trong phòng ngủ của tao! Trái ngược với niềm tin bế tắc của mày, Cậu bé Anh hùng, tao không thích dành thời gian cho mày và khuôn mặt đầy sẹo của mày dù có đặc biệt đi chăng nữa."

"Mày là đồ ngốc." Harry nheo đôi mắt xanh lục. "Vậy cứ ngu ngốc tiếp đi. Tao cũng không muốn làm bạn với mày."

Draco mở miệng định nói điều gì đó thô lỗ không kém, nhưng rồi cậu đột nhiên cảm thấy có một cái bóng mờ chạm vào tóc mình. Cậu xoay người, chỉ để va chạm mặt cậu với bộ ngực đồ sộ của Vincent Crabbe. Cậu thở gấp vì sốc khi cánh tay của chàng trai quàng qua eo cậu.

"Bình tĩnh đi, bạn tôi." Vincent nói. "Đây, để tôi ôm em. Em có thể thoải mái chống lại tôi."

"Vincent. BỎ CÁI TAY CHẾT TIỆT CỦA CẬU RA KHỎI NGƯỜI TÔI!" Draco hét thẳng vào mặt Vincent với lá phổi thật đầy.

Chàng trai kia chỉ đờ đẫn nhìn Draco, không nhúc nhích một inch - thậm chí không nhăn mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro