Giới thiệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Your heartbreaking carefree words make me suffer but no one knows.

That carelessness makes me so miserable.

Giới Thiệu:

An Du Nguyệt Nguyễn là một nữ nhân mê mẩn những bộ Truyện tranh, Tiểu thuyết thể loại Tu chân, lại nghe được có một công việc kì lạ nhưng lại rất thú vị, chỉ là chỉ có mình An Du Nguyệt Nguyễn biết được công việc đó.

Nhanh chóng, cô liền tức tốc tới nơi nhận công việc đó, đến nơi cô bị liên kết bắt buộc làm nhiệm vụ bởi một sinh vật không là con người.

Rồi có một thứ tự nhận là một Tiểu Thần đã nhận lệnh của Chủ nhân để tới thế giới này tìm Người được chọn.

An Du Nguyệt Nguyễn là kẻ được chọn bởi Chủ nhân.

Tiểu Thần:【 Ngươi xác nhận sẽ làm ? 】

An Du Nguyệt Nguyễn cười cười: " Tất nhiên rồi. "

Tiểu Thần:【 Một công việc làm rất thú vị nhưng lại rất nguy hiểm rất có sức hút với kẻ như ngươi. 】

Tiểu Thần:【 Có bốn con đường để ngươi chọn:

• Công lược Nữ chủ.

• Công lược Nữ xứng.

• Thay đổi cốt truyện.

• Tìm kiếm người kế nhiệm làm nam chủ. 】

An Du Nguyệt Nguyễn sửng sốt khi nhìn bảng nhiệm vụ, chân mày nhăn lại, ngữ khí có chút không vừa lòng: " Không còn nhiệm vụ nào khác ? "

Tiểu Thần:【 Nga, không thích những nhiệm vụ đó sao con người ? 】

An Du Nguyệt Nguyễn: " Đúng vậy. "

Tiểu Thần:【 Còn một con đường nữa, nhiệm vụ ẩn: Trở thành Người bảo hộ cho Nữ xứng và Nữ chủ. 】

An Du Nguyệt Nguyễn: " Ân, chọn cái đó đi. "

Tiểu Thần:【 Người được chọn thứ 1005 - An Du Nguyệt Nguyễn, lựa chọn con đường ẩn: Người bảo hộ Nữ xứng và Nữ chủ, xuyên vào thân phận người bảo hộ An Du Nguyệt Nguyễn. 】

Xuyên vào bộ truyện " Xuyên Vào Nơi Tu Tiên, Ta Trở Thành Hoàng Đế Tu Tiên. " trở thành một pháo hôi bảo hộ cho những nữ nhân kia, ấy thế mà không biết vì cái gì đột nhiên thế giới hỗn loạn, cốt truyện bị sai lệch đến nghiêm trọng.

Nam chủ - Long Ngạo Thiên, tương lai được thế giới xưng hô vì Hoàng đế, may mắn cưới được năm nàng thê xuất sắc, háu thắng hiếu chiến, tính tình khó khăn, nóng giận khó gần rất thất thường, đứng trước mặt An Du Nguyệt Nguyễn, gầm lên: " Tên chết tiệt, ngươi tại sao lại cướp Thê thiếp của ta, rồi lại cướp những mĩ nhân hợp nhãn ta, sức mạnh, báu vật ngươi đều cướp hết, tại sao hả ! ! ! "

An Du Nguyệt Nguyễn nghiêng đầu khó hiểu, nhíu mày tự hỏi bản thân đã làm cái gì khiến Nam chủ giận dữ như vậy, ngây thơ trả lời: " A ? Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì cả. "

Nữ chủ đầu tiên - Bạch Tử Mặc, tương lai là Chính thất của nam chủ, Thánh nữ của vương quốc Phù Ngạn Hưu, nghe đồn ôn nhu như nước, mỉm cười nhẹ nhìn kẻ bảo hộ nàng suốt mấy năm, ôn nhu cũng thâm tình thổ lộ: " A Nguyệt, người đã bảo vệ ta suốt mấy năm ròng, ta thực cảm kích người, mà ta lại không có cái gì có thể đền đáp được ơn nghĩa đó, vậy thì lấy thân báo đáp đi, được không ? "

An Du Nguyệt Nguyễn cười gượng: " Thánh nữ a, ta không cần ngài phải lấy thân báo đáp đâu ! "

Nữ chủ thứ hai - Hoạ Giang Ly, tương lai là người vợ thứ hai của nam chủ, Trưởng công chúa của vương quốc Hoạ Phùng, cao cao tại thượng, ngọc thủ khơi mào cằm của An Du Nguyệt Nguyễn, bá đạo đánh dấu chủ quyền ở nơi đông người: " Ngươi là kẻ đã bảo vệ Bản cung ? Không tồi, ngươi làm cho Bản cung thực cảm động, ngươi là của ta, coi như ta đền ơn ngươi bằng thể xác và trái tim đi ? "

An Du Nguyệt Nguyễn khoé môi giật giật, run lẩy bẩy, gương đôi mắt sợ sệt trước sát khí của nàng, môi run rẩy mở lời: " Trưởng công chúa điện hạ, ta không cầu những thứ cao quý ấy, chỉ cầu ngài buông tha cho ta, ta liền biết ơn ngài. "

Nữ chủ thứ ba - Đổng Tiểu Chu, tương lai là người vợ thứ ba của nam chủ, Cửu vĩ thiên hồ cao sang và hùng mạnh nhất trong tộc Hồ ly, bày tư thế quyến rũ ở trên giường, mị nhãn như tơ nháy mắt với An Du Nguyệt Nguyễn, chậm rãi áp cô xuống giường, môi mỏng khẽ mở: " A Du, nhân gia nhớ ngươi, cũng nhớ sự kiện đêm hôm đó, lâu rồi ngươi chưa chạm vào tiểu huyệt nên bây giờ nó đang rất khó chịu, nhân gia muốn ngươi ~ "

An Du Nguyệt Nguyễn mặt đỏ đến bốc khói khi nghe Tiểu Hồ ly của mình ngày nào đã trở thành một mỹ nhân câu hồn đoạt phách, lại còn nhắc đến sự kiện ấy, lắp ba lắp bắp không nói thành lời: " Tiểu Chu a, đêm hôm đó là ta rất bất đắc dĩ, ta không cố ý khiến ngươi ghi thù ta, nể tình ta đã bảo vệ ngươi mấy năm kia, hãy tha cho ta ! "

Nữ chủ thứ tư - Lạc Bối Tâm, tương lai trở thành người vợ của thứ tư của nam chủ, Tông chủ đời thứ ba của Tông môn Âu Tịch, xa xa cách cách, lãnh đạm như tiên, ngọc thủ trắng nõn ôn nhu vuốt ve mơn trớn một bên má của An Du Nguyệt Nguyễn, cười khẽ, ngữ khí mang theo nồng đậm chua xót: " Cảm tạ ngươi đã nhọc lòng vì bảo vệ ta suốt mấy năm, ngươi ẩn mình suốt mấy năm trời rồi bây giờ ngươi lại xuất hiện trước mặt ta, ngươi thật tồi tệ. "

An Du Nguyệt Nguyễn cau mày đau lòng nhìn nàng, cúi thấp đầu xuống, khẽ nói: " Xin lỗi . . . "

Nữ chủ thứ năm - Tạ Nhược Nhan, tương lai là người vợ cuối cùng của nam chủ, Đại tiểu thư của gia tộc Tạ ( gia tộc này rất có địa vị, hay giao thoa với Hoàng tộc ), lạnh lùng khó gần, liếc mắt nhìn người đang khụy gối bằng một chân kia, lạnh lẽo tra hỏi: " An Du Nguyệt Nguyễn, ngươi cũng quá đào hoa đi, có vô số hồng nhan đều muốn trèo lên giường của ngươi hay muốn trở thành bạn đời của ngươi. "

An Du Nguyệt Nguyễn cơ thể run rẩy kịch liệt, cố gắng tươi cười lấy lòng chủ tử, cầm lấy tiêm tiêm ngọc thủ của nàng rồi hôn nhẹ lên mu bàn tay, ôn nhu nhìn Đại tiểu thư của mình, thâm tình nói: " Nhưng trong lòng ta vẫn duy độc nàng, Tạ Nhược Nhan. "

Nữ xứng thứ nhất - Cổ Tần Ngư, Nữ xứng đầu tiên lên sàn, mang cái danh Ma tôn máu lạnh vô tình không biết đến tình yêu, vì yêu Nam chủ mà đã tử sớm bởi vì bị hắn giết, đáng thương hơn đáng trách, thiếu tình yêu thương của phụ thân và mẫu thân, khép mình trước thế giới muôn màu muôn vẻ, máu lạnh vô tình là thế nhưng lại yếu lòng trước An Du Nguyệt Nguyễn, nàng nở một nụ cười chua xót: " Quả nhiên nàng không yêu ta . . . "

An Du Nguyệt Nguyễn mở to mắt sửng sốt khi nghe câu nói đó của nàng, tâm tình phức tạp rối rắm, có chút không thể tin tưởng nhìn vào người cô cho là Hồng nhan tri kỷ của mình: " A Ngư, ngươi nói cái gì . . . ? "

Nữ xứng thứ hai - Mộ Dung Dịch Huyền, Nữ xứng thứ hai được lên sàn, Sư phụ của An Du Nguyệt Nguyễn, dịu dàng ôn hoà cùng thân thiện, vì Nam chủ mà thế hắn bị thọc một đao, chết trong lòng người thương, còn rất trẻ nhưng tu vi rất cao, thiên tài trên cả thiên tài, thấy Đồ đệ đã thiếp đi, nàng cho cô một nụ hôn phớt qua trên môi, cười chua chát: " Ngốc tử, ta đã ái ngươi, từ rất lâu . . . "

An Du Nguyệt Nguyễn thiếp đi nên mãi không nghe được lời thổ lộ đó của Sư phụ mình, cô mỉm cười nhẹ khi mơ được một giấc mơ đẹp đẽ, cô vô thức thì thầm: " Ta cũng ái ngươi nha ~ "

Nữ xứng thứ ba - Đường Bạch Phượng, nữ xứng lên sàn thứ ba, một Kiếm sĩ mạnh mẽ và bất bại nhất quốc gia, vì Nam chủ mà lùi về phía sau, âm thầm yêu mến bóng lưng hùng dũng của hắn, ẩn nhẫn cùng với nội tâm bị cất giấu ở sâu thẳm bên trong, lưng chạm lưng với An Du Nguyệt Nguyễn, nàng nhẹ giọng nói nhỏ: " Được ở bên cạnh ngươi thật tốt. "

An Du Nguyệt Nguyễn nở một nụ cười tươi rói, gương mặt bỗng chốc trở nên tươi tắn, thì thầm: " Ngươi là bằng hữu mà ta yêu thích nhất ! "

Pháo hôi ít đất diễn - Tiêu Hoạt Danh, pháo hôi chỉ xuất hiện được vài lần, Nhị Sư muội của An Du Nguyệt Nguyễn, thiên phú cùng tu vi cao nhưng vẫn bại trước nam chủ, nhiệt tình cùng ngây thơ, dễ gần thân thiện, có mối thù hằn với Nam chủ, nàng ghé sát tai cô thì thầm: " Muội rất thích tỷ, rất nhiều và rất lâu. "

An Du Nguyệt Nguyễn mỉm cười nhẹ vì cô đã tưởng sai ý nghĩa của câu nói đó, cô nhẹ nhàng ôm lấy nàng, gục đầu xuống chiếc cổ thơm tho và trắng nõn của Sư muội, nhẹ nhàng thì thầm: " Tỷ cũng vậy, tỷ muốn chúng ta mãi mãi là Tỷ muội. "

Tiểu Thần đồng hành cùng với An Du Nguyệt Nguyễn - Nhậm Thượng Thần, kiêu ngạo, khó gần, tính cách nóng lạnh thất thường, là Tiểu Thần của người được gọi là Chủ nhân, sức mạnh rất khủng bố, nàng vòng tay ôm lấy cổ của cô, nhếch môi lạnh lẽo nói:【 Ngươi quá đa tâm, An Du Nguyệt Nguyễn, ngươi thấy ta rất cô độc nên tính cho ta thêm tỷ muội sao ? 】

An Du Nguyệt Nguyễn ngốc lăng, nhẹ nhàng gỡ đôi tay của nàng ra khỏi cổ mình, thở dài nói: " Tiểu Thần, ngài đây là làm sao vậy ? Tỷ muội gì chứ ? Ngài có phải nữ nhân của ta đâu mà cái gì tỷ muội. "

Ngoài lề:

Các lão bà: " Có vẻ ngươi không biết, nhưng lời vô tư ấy từ miệng ngươi phát ra khiến ta đau nhói. "

An Du Nguyệt Nguyễn: " Xin lỗi, chúng ta là bạn. "

Các lão bà: " Bạn bè hay bạn tình ? "

An Du Nguyệt Nguyễn: " Bạn đời. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro