1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seungkwan có bầu là dễ thương nhất. Bây giờ em bầu đã được 7 tháng, những chiếc áo sơ mi của em luôn dài đến bụng. Em sẽ đi lạch bạch quanh nhà bằng chân trần. Em cũng thường cần sự giúp đỡ của Minghao để ra khỏi giường hoặc đi tắm và thậm chí là đi xuống cầu thang.

Minghao đã bị đánh gục. Phước lành bất ngờ này là điều tốt nhất đã xảy ra với anh. Anh yêu Seungkwan hơn bao giờ hết. Chồng anh đang ấp ủ đứa con nhỏ của họ do bé sẽ ra đời trong 2 tháng. Minghao rất hào hứng cho việc sắp làm cha của mình.

Ngôi nhà của họ sẽ sớm trở thành tổ ấm cho gia đình nhỏ của họ. Con chó Bokku của họ cũng đã sẵn sàng để có một em trai. Anh rúc vào bụng Seungkwan, biết rằng em đang mang thai. Em ngoan ngoãn hơn trước, không muốn làm anh căng thẳng bằng mọi cách.

Lễ baby shower của Seungkwan đã đến và Minghao muốn nó thật hoàn hảo. Anh đã mời tất cả bạn bè của họ và gia đình Seungkwan cũng như anh em họ của em. Cha mẹ của anh đã lên kế hoạch bay để đón cháu, vì vậy họ hài lòng với việc gọi điện video vào lúc này. Anh xem qua thực đơn, đảm bảo rằng không có gì khiến Seungkwan bị dị ứng hay buồn nôn.

Trong khi anh lục tủ quần áo, tìm cách lên kế hoạch cho trang phục của mình cho dịp này, một thứ gì đó đã rơi ra khỏi ngăn trên cùng và rơi xuống chân anh. Anh nhặt nó lên và kiểm tra. Trông kìa.

Đó là bức ảnh của Seungkwan và anh, từ thời đại học, khi họ mới bắt đầu hẹn hò. Trong bức ảnh, anh vòng tay qua người Seungkwan, người đang nắm lấy nó và đang cười khúc khích sau tay kia của anh. Phong cách thời trang của anh luôn độc đáo theo phong cách cổ điển của Minghao, trong khi Seungkwan có xu hướng mặc áo len và áo phông quá khổ với tông màu trung tính.

Anh như quay lại quá khứ, hồi tưởng về mối quan hệ của họ. Minghao có nụ cười ngái ngủ này khi anh nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Seungkwan


Trước đó, Minghao được biết đến trong khuôn viên trường như một sinh viên gây tranh cãi, tàn nhẫn và thích cạnh tranh. Anh đến từ Trung Quốc, được nhận vào SNU sau khi trượt một lớp ở trường trung học. Anh biết mình thông minh. Anh đã tốt nghiệp loại xuất sắc trong tất cả các lớp học của mình và anh đã chọn học thiết kế thời trang ở trường đại học. Mọi người đánh giá anh vì sự lựa chọn của mình. Mọi người thật khó chịu, anh kết luận.

Gia đình anh không nghèo, nhưng cũng không khá giả. Anh không thể buông lơi chút nào, sau khi đã bỏ lại tất cả. Anh sống tiết kiệm trong suốt thời gian học đại học và cũng làm việc tại một cửa hàng tiện lợi bất cứ khi nào có thể.

Một ngày nọ, khi đang làm ca đêm, anh nhìn thấy một nhóm mà anh nhận ra là đàn em của mình, họ bước vào. Seungkwan đỏ mặt như quả cà chua trong khi những người bạn của em là Hansol, Soonyoung và Seokmin đang cười khúc khích và đẩy em về phía Minghao. Minghao đã kiệt sức và hơi khó chịu vì những trò hề trẻ con của họ.

Seungkwan, theo anh nhớ, đã mặc một chiếc áo đan len trắng bên ngoài áo phông trắng và quần jean xanh xắn ống. Anh đưa cho họ một cái nhìn cảnh báo, hoặc là hoàn tất việc mua hàng hoặc là cút đi. Anh không có tâm trạng để làm những việc nhảm nhí, anh đã cắm đầu vào việc học ở trường mà anh đã đặt ra.

Khi họ mua một ít kẹo và đến quầy để bấm chuông, Seungkwan, người vẫn còn đang đỏ mặt, lắp bắp gì đó mà Minghao không thể nghe thấy. "Tôi xin lỗi, cái gì vậy?"

Seungkwan mở to mắt và trông có vẻ xấu hổ. Em lắp bắp một tiếng "Không gì ạ!" Và lao ra khỏi cửa hàng, những người bạn đang cười khúc khích của em đang theo sau.

Đó không phải là kết thúc. Seungkwan cuối cùng cũng trở lại vào chiều hôm sau, với một chiếc áo phông khác bên trong cùng một chiếc áo len, vì thế Minghao đã nhận ra em. Em mua một lọ bơ đậu phộng với một gói kim chi và gọi điện ngay sau đó.

"Em xin lỗi vì chuyện ngày hôm qua, Sunbae. Em thực sự muốn nói với anh điều này.", em đợi Minghao nói điều gì đó. Anh chỉ nhướn mày. "Em, ừm, anh ơi, à, thỉnh thoảng anh có muốn ăn tối với em không?". Em nhìn xuống một phút trước khi nhìn Minghao lần nữa.

Minghao được mời đi chơi nhiều hơn những học sinh bình thường, chủ yếu là các đàn anh, đặc biệt là các cô gái, những người thường làm việc với anh trong các buổi trình diễn thời trang demo và người mẫu sinh viên. Anh chưa bao giờ được một đàn em mời đi chơi trước đây. Anh thường từ chối họ hoặc đồng ý nếu họ là người quen. Nhưng anh mới gặp Seungkwan đêm hôm trước và không biết điều gì về em. Anh không nghĩ chuyện này có thể thành công.

Anh nhìn em với vẻ mặt hối lỗi. "Xin lỗi, nhưng tôi hầu như không biết cậu. Có lẽ vào một ngày khác khi chúng ta quen biết hơn?". Như vậy đủ lịch sự chưa? Anh nghĩ là có.

Seungkwan đỏ mặt tía tai. "Vâng! Tất nhiên rồi ạ! Em sẽ đi ngay!", em chạy đi nhanh hơn hôm qua. Đưa trẻ kì lạ. Mặc dù dễ thương, Minghao nhếch mép cười. Anh để yên như vậy.

Anh chưa bao giờ nhìn thấy Seungkwan trong khuôn viên trường. Anh tự hỏi người trẻ hơn học chuyên ngành gì. Em có vẻ là người Hàn Quốc, bởi sự lưu loát của em. Em có một chút du dương của Busan.

Sau chiều hôm đó, thật bất ngờ, cứ cách ngày Seungkwan lại ghé qua, mua thứ này thứ kia. Em sẽ xuất hiện với vẻ ngoài khác nhau của cùng một bộ trang phục, dù sao thì trông cũng tươm tất. Thậm chí dễ thương, khi Minghao rộng lượng. Em đôi khi xuất hiện với bạn bè của mình như đêm đầu tiên. Lần nào em cũng nói chuyện nhỏ với Minghao. Hỏi anh về chuyên ngành, gia đình, bạn bè, Trung Quốc, v.v. Minghao sẽ thấy điều này thật đáng sợ nhưng anh chỉ nghĩ rằng Seungkwan là một đứa trẻ tò mò. Anh cũng hỏi Seungkwan những câu hỏi tương tự, phần lớn là vì phép lịch sự và một phần để tỏ ra không quá khó hiểu.

Điều này đã diễn ra khoảng một vài tháng. Anh tự hỏi không biết Seungkwan giàu có hay chỉ là quên mà thường xuyên đến khu vực (cao cấp) này để ghé qua cửa hàng của anh.

Anh không bận tâm đến khách khứa. Anh tìm hiểu thêm nhiều điều về Seungkwan. Em là sinh viên năm thứ 2 chuyên ngành Cơ khí, điều này giải thích cho bọng mắt của em. Em đã hát trong nhóm acapella của trường đại học. Em cũng chơi kèn clarinet. Em đến từ Busan, điều này giải thích cho phương ngữ của em. Em có hai chị gái cũng là kỹ sư. Seungkwan rất thú vị và ủng hộ phần lớn cuộc trò chuyện của họ. Minghao có số của em và thỉnh thoảng Seungkwan sẽ giải trí cho anh bằng những suy nghĩ của mình. Minghao không bao giờ trả lời. Anh lạ lùng như thế đấy.

Tuy nhiên, một ngày nọ, Minghao chỉ còn vài tuần nữa là đến dự án năm cuối của anh, anh ngập đầu trong mọi thứ, từ thiết kế đến tác phẩm cuối cùng. Anh cũng phải bắt đầu với danh mục đầu tư của mình cho cuộc phỏng vấn được thèm muốn tại tạp chí Elle. Về cơ bản anh không có thời gian để thở nhưng vẫn cần tiền để trả tiền thuê nhà tháng này.

Anh thậm chí còn không để ý Seungkwan xuất hiện vào buổi tối hôm đó. Em đến, như thường lệ, để nói chuyện, nhưng lần này, Minghao không có tâm trạng. Anh nhanh chóng lướt qua các món đồ của Seungkwan và trả lời bằng một từ, mím chặt cho câu nói huyên thuyên của Seungkwan. Anh hy vọng người trẻ hơn sẽ đọc được tâm trạng và để anh được như vậy. Khi trở lại lấy một chiếc ghế đẩu, đến ngồi cạnh anh, anh hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?" với một lông mày nhướng lên.

Seungkwan có vẻ giật mình. Em cũng có vẻ bối rối. "Làm bạn với anh ạ? Hyung?"

Họ có đủ thân để gọi là Hyung không? Có lẽ? Minghao không phải là người giỏi kết bạn.

"Bây giờ tôi hơi bận, nếu cậu không phiền. Dự án năm cuối sắp tới. Tôi không có thời gian để lãng phí. Tôi xin lỗi.", Minghao cố tỏ ra hối lỗi nhất có thể, mặc dù anh nghĩ rằng mình không nên làm vậy. không phải cảm thấy hối tiếc vì điều gì đó mà anh không thể kiểm soát, chẳng hạn như thiếu thời gian.

Seungkwan nhìn anh, rồi nhìn xuống trang phục và sách của anh. Rồi em nhìn chằm chằm vào mặt Minghao, trước khi em nhận ra cái nhìn của chính mình, như thể đã nhận ra điều gì đó. Em mở miệng và ngậm miệng vài lần, trước khi, "Em xin lỗi, Sunbae. Lẽ ra em nên biết rõ hơn. Xin hãy tiếp tục đi ạ. Và tất nhiên, tất cả những điều tốt nhất cho dự án." Em lịch sự cúi đầu, lấy đồ rồi rời đi với một nụ cười và một cái vẫy tay với Minghao. Bằng cách nào đó, 'Sunbae' đó không cảm thấy ấm áp lắm.

Minghao nhìn Seungkwan rời khỏi cửa hàng, vai khom xuống. Anh đã không gặp em trong vài tuần tới.


Minghao thấy lạ. Seungkwan đã không hề đến cửa hàng sau lần cuối cùng họ gặp nhau. Anh nhớ sự hiện diện của em, mặc dù anh sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó thành tiếng. Anh không phải làm bài tập ở cửa hàng nữa kể từ khi dự án của anh được thực hiện. Điều đó khiến anh cảm thấy trống trải hơn.Seungkwan, trong thời gian ngắn quen biết chàng trai năm dưới, đã khiến anh mong muốn được làm việc ở đây, điều mà giờ anh mới thừa nhận. Seungkwan thỉnh thoảng cũng ngừng nhắn tin.

Họ gặp nhau tại bữa tiệc sinh nhật của một người bạn chung khoảng một tháng sau đó. Minghao say sưa vì phấn khích khi hoàn thành thành công dự án của mình, đứng đầu lớp cũng như lọt vào tạp chí Elle. Anh thậm chí không cần rượu vào ngày hôm đó để thư giãn. Anh giao lưu với mọi người mà không cần nhắc nhở, khiến người đồng hương Trung Quốc Junhui của anh tự hào. Anh đã để Junhui một mình, hẹn hò với bạn trai Wonwoo, người được đặt như một con búp bê ragdoll trong lòng anh ấy. Minghao chán ghét. Anh ra ngoài công viên, mong được ở một mình, trước khi tình cờ gặp Seungkwan.

Seungkwan mặc một chiếc áo thun oversized màu xanh lam và quần jean bó da màu đen hoàn chỉnh với đôi giày thể thao màu trắng. Minghao có con mắt tinh tường về trang phục của mọi người, đặc biệt là của Seungkwan. Tóc em được tạo kiểu đẹp và em có mùi thơm. Và hơi say. Em có vẻ tỉnh táo khi nhìn thấy Minghao. Em cúi đầu ngay lập tức với một ý tốt để gặp sunbae. Vậy là anh không còn là hyung nữa hả?

Seungkwan sau đó vẫy tay và rời đi với một lời tạm biệt ngắn. Tất cả chuyện này diễn ra quá nhanh, Minghao gần như không thể chen vào được một từ nào. Anh cảm thấy một cơn giận dữ kỳ lạ đang sôi sục trong huyết quản. Không phải Seungkwan luôn rất háo hức được gặp anh sao? Anh nghĩ Seungkwan thích anh. Em đã mời anh đi chơi trong lần gặp đầu tiên của họ. Chuyện gì đã xảy ra thế?

Và tại sao Minghao lại cảm thấy mình có quyền được chú ý như vậy? Anh lặng lẽ mường tượng ra cảnh Seungkwan dành cho người khác tình cảm ngây thơ, trong sáng của mình. Anh không thể chịu đựng được. Tại sao anh lại ghen tuông như vậy? Minghao cho rằng anh chỉ cô đơn thôi. Đó phải là nó.

Suốt đêm ấy, bất cứ khi nào anh ở cùng phòng với Seungkwan, anh đều cố gắng thu hút sự chú ý của em. Nhưng Seungkwan kiên quyết phớt lờ sự hiện diện của anh. Em nói chuyện với nhóm bạn quen thuộc của mình, thậm chí còn hát ở máy hát karaoke, trong khi Minghao quan sát từ xa. Seungkwan rạng rỡ với sự chú ý. Minghao cuối cùng dồn em vào bếp trong khi cả hai đang tìm kiếm một lon coca.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro