2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seungkwan không để ý sự hiện diện của anh lúc đầu. Minghao phải hắng giọng để Seungkwan quay lại. Em lại cúi chào, sẵn sàng rời đi mà không mang theo coca, cho đến khi Minghao nắm lấy khuỷu tay em. Seungkwan giật mình. Em cố giằng tay ra khỏi tay Minghao cho đến khi Minghao đề nghị họ nói chuyện ngoài ban công. Họ rời đi sau khi uống coca.

Minghao không vòng vo."Tại sao em lại bỏ đi? Vội vàng gì thế? Em không thể nói chuyện đàng hoàng với tiền bối của mình sao?" Anh nói một cách bình thường nhất có thể, nhưng anh biết rằng mình có một khuôn mặt thản nhiên đáng sợ một cách tự nhiên. Seungkwan nuốt nước bọt trước khi nói. "Em tưởng anh bận, em không muốn xen vào." Em có vẻ do dự.


"Đây là một bữa tiệc. Tất cả chúng ta ở đây để giao lưu. Và tại sao em lại ngừng đến cửa hàng?" Anh nhớ em, đã không nói ra. Chúa ơi, anh nghe như một thằng nhóc hư hỏng, luôn muốn người khác phải phục tùng mình. Seungkwan cười ngượng nghịu, "Có một cửa hàng mới nơi em sống. Nó gần hơn, nên ừm." Em tìm thấy một nhân viên thu ngân mới sau đó? Em thích anh ấy bây giờ? Còn anh thì sao? Anh thích em - đợi đã, cái gì?

Anh quay sang nhìn Seungkwan, thực sự nhìn em. Em hơi đỏ lên vì rượu, đôi mắt dịu dàng như thường lệ và em nở một nụ cười nhẹ trên môi. Em trông dễ thương như mọi khi. Minghao đã mất thời gian để đánh giá cao vẻ rực rỡ của Seungkwan, ánh hào quang của sự ngây thơ và tất cả những điều ngọt ngào và tốt đẹp. Anh nhìn môi mình, hai lần.

"Một cái cớ hay đấy. Tôi thậm chí còn không thấy em ở bất cứ đâu trong khuôn viên trường. Người ta có thể nói rằng em đang tránh mặt tôi.", Minghao nhếch mép nhưng anh sẽ buồn nếu đó là sự thật.

Seungkwan tròn xoe mắt. Sau đó,

"Không phải phủ nhận điều đó đâu ạ. Không phải là em tránh mặt anh, nhưng em cũng không muốn làm phiền anh. Hình như em luôn làm phiền anh phải không, nhắn tin cho anh mà anh không trả lời, cho đến nơi làm việc của anh mà không được mời. Sau ngày hôm đó, em đột nhiên nhận ra mình là kẻ theo dõi như thế nào. Có lẽ anh quá tốt để nói bất cứ điều gì. Ngoài ra thì, em đã rủ anh đi chơi chỉ một ngày sau khi thực sự gặp anh.", Seungkwan đỏ mặt vì một lý do khác. "Em đã rất xấu hổ và vì không đủ can đảm để rủ anh đi chơi lần nữa, nên em đành chấp nhận lời từ chối và quyết định bỏ đi. Em xin lỗi ạ. Có lẽ em nên đi.", Seungkwan đứng dậy và phóng đi trước khi Minghao kịp xử lý những gì em nói. Minghao đã không tìm thấy em trong phần còn lại của đêm, sau đó anh rời đi. Anh quyết định nhắn tin cho Seungkwan vào sáng hôm sau.

chúng ta hãy gặp nhau ở đâu đó. chúng ta cần nói về ngày hôm qua.

Seungkwan không thấy tin nhắn cho đến tận chiều. Và sau đó, em viện cớ bận tập acapella. Tình cờ, Minghao tìm thấy em đang tập kèn clarinet ở  phía đông của tòa nhà đại học. Seungkwan ở một mình trong phòng, thật hoàn hảo. Trước khi người trẻ hơn có thể đánh lạc hướng anh lần nữa, anh đã đứng ngay sau em. Rồi anh ngồi xuống ghế, đối mặt với nhau.

"Em lúc nào cũng chạy trốn khỏi tôi phải không, Seungkwan. Thật mỉa mai cho một người rất tốt với mọi người.", Minghao không có ý tỏ ra ác ý.

Seungkwan nhìn xuống tay mình. Em không nói một lời nào. Minghao cố bắt em nhìn mình, cuối cùng đành dùng hai tay xoay mặt em lại. Seungkwan đã rơm rớm nước mắt, cố kìm lại. Minghao không nói nên lời.

"Sunbae, em xin lỗi, em đã làm phiền anh rồi. Và hôm qua, em đã mất não vì uống rượu. Em đã nói ra hết cảm xúc của mình.", em nhẹ nhàng gỡ tay Minghao ra, "Em đã thích anh từ năm nhất. Em đã tham dự các buổi trình diễn của anh. Thiết kế của anh luôn rất đẹp, giống như anh vậy. Khi em biết anh làm việc ở cửa hàng tiện lợi, em nghĩ mình nên ghé qua và giới thiệu bản thân. Em đã quá vội vàng để hỏi anh ra ngoài. Anh có thể không thoải mái, phải. Sau đó, em đã không để ý và tiếp tục đến nói chuyện với anh. Em nghĩ rằng chúng ta đã trở thành bạn bè nhưng sau đó em nhận ra." Seungkwan hít một hơi.

"Em nhận ra rằng mình đã đi quá xa. Anh đã và sẽ luôn nằm ngoài khả năng của em. Anh thật tốt bụng và tài năng còn em chỉ là một sinh viên năm hai đang lãng phí thời gian của anh." Vì vậy, đó là lý do tại sao em ngừng đến. Minghao giờ đã nhận ra, rằng từ ngữ của anh ngày hôm đó thực sự sai lầm. Seungkwan đã không lãng phí thời gian của mình.

"Anh đang trên đường trở thành một biên tập viên thời trang cấp dưới tại Elle và em ở đây, mặc cho bố mình xuống tay. Em thật ngu ngốc.", Seungkwan cười khúc khích. "Em sẽ thực tế hơn kể từ bây giờ."

Minghao sửng sốt. Anh không thể tin rằng Seungkwan lại nghĩ em nằm ngoài khả năng của mình, trong khi bản thân em là một chàng trai thông minh và tài năng toàn diện. Em cũng dễ thương và có một cuộc sống xã hội tốt, không giống như Minghao. Lý do duy nhất khiến mọi người thấy Minghao đáng sợ là vì anh chuyên nghiệp và hướng nội. Và những điều cơ bản đã giải thích cho trang phục của Seungkwan. Lúc đó em cũng giống như Minghao. Cả hai đã phải vật lộn nhưng đã cố gắng lên đến đỉnh. Anh cảm thấy tồi tệ khi đánh giá quần áo của mình.

"Bây giờ em đã chia sẻ xong cảm xúc của mình, em có nghĩ rằng em có thể lắng nghe cảm xúc của anh không? Tuy nhiên, chỉ khi em muốn thôi." Minghao nhẹ nhàng hỏi Seungkwan. Seungkwan gật đầu, giờ đã ngừng khóc.

"Anh thích em, Seungkwan. Bộ não ngu ngốc của anh đã mất quá nhiều thời gian để nhận ra sự vắng mặt của em đã ảnh hưởng đến mình như thế nào. Em là điểm sáng khi anh làm việc ở đó trong vài tháng qua. Anh xin lỗi vì đã làm tổn thương em. Anh đã đã từ chối mà không biết rằng anh đã làm tổn thương em nhiều như thế nào. Đây không phải là một cái cớ nhưng anh đã quá cố gắng để luôn cố gắng hết sức ở trường, đến nỗi không bao giờ chú ý đến bất cứ điều gì khác hay bất kỳ ai khác. Ừm, anh đã rất ngạc nhiên hôm đó em rủ anh đi chơi, nhưng anh đâu có thực sự từ chối em đâu chứ?"

Seungkwan tỏ vẻ không hiểu, đầu nghiêng nghiêng như một chú cún đáng yêu.

Minghao đỏ mặt trước khi  nói trực tiếp. "Ý anh là, anh đã nói là chúng ta sẽ đi khi quen nhau hơn một chút. Ý anh là vậy. Lẽ ra anh nên làm điều này sớm hơn, nhưng Seungkwan, em có muốn ăn tối với anh không?"

Seungkwan trố mắt nhìn. Em mở và ngậm miệng vài lần, trước khi nhìn xuống tay mình.

"Ừm, Sunbae, em không nghĩ là em muốn nữa. Em đã thích một người khác rồi.", trái tim Minghao chùng xuống. Anh cảm thấy một cơn ghen tuông trào dâng trong bụng. Ai đã chiếm được trái tim của Seungkwan bây giờ khi em thích anh từ năm nhất? Tại sao thời gian của họ lại tệ như vậy?

Minghao có lẽ trông cáu kỉnh, vì Seungkwan nhanh chóng phá lên cười. Đôi vai anh run lên. Minghao sửng sốt. Tại sao Seungkwan lại cười trên sự đau khổ của anh?

"Trông anh buồn cười quá, Sunbae. Lẽ ra anh nên nhìn thấy khuôn mặt của mình. Bây giờ em mới có thể vui vẻ như vậy."

Minghao sẽ bóp cổ em nếu em không muốn đưa anh đi ăn tối. Chúa ơi, đứa trẻ này.

"Đó có thực sự là không không? Anh có thể trả lời là có được không?", Minghao hỏi một cách chân thành, giao tiếp bằng mắt. Seungkwan có vẻ lo lắng, mèo mắc lưỡi rồi. "Vâng, Sunbae. Em muốn đi ăn tối với anh."

Màu đỏ là một màu đẹp đối với Seungkwan. Minghao cúi xuống, hôn lên khóe miệng em, trước khi hôn lên môi em. Seungkwan trông như vừa nhìn thấy ma. Minghao không thể không cười khúc khích và kéo em vào một cái khác. "Từ giờ trở đi là Hyung của em. Hoặc em có thể gọi là Minghao." Bảo bối, Minghao định gọi em như vậy.

Đó là cách họ bắt đầu nhìn thấy nhau.



Baby shower của Seungkwan đã thành công vang dội. Ngày này trùng với ngày kỷ niệm 6 năm ngày cưới của họ, ngày mà họ quyết định tổ chức cùng một lúc. Minghao mở một đoạn video về những khoảnh khắc đẹp nhất của họ với nhau. Họ đã tiến xa như một cặp đôi.

Sau khi sự nghiệp của Minghao thăng hoa, anh làm cấp dưới của một biên tập viên và được thăng chức lên biên tập viên chỉ sau 3 năm, trong khi Seungkwan tốt nghiệp đại học và có một công việc ở Seoul trong một công ty ô tô. Minghao quyết định sang Hàn Quốc định cư. Họ chuyển đến ở cùng nhau trước khi kỷ niệm 3 năm ngày cưới. Minghao đã chuẩn bị một số thiết kế, đủ đẹp để trở thành một bộ sưu tập, trong mắt Seungkwan. Em khuyến khích Minghao theo đuổi sự nghiệp sàn diễn và tự mình trở thành một nhà thiết kế. Với sự giúp đỡ từ các đồng nghiệp và mối quan hệ của anh trong ngành, Minghao đã có thể hoàn thành các thiết kế của mình và ra mắt bộ sưu tập đầu tiên về quần áo thân thiện với môi trường dành cho những người không quá giàu, lấy cảm hứng từ cuộc đấu tranh của anh và Seungkwan. Bộ sưu tập đã thành công vang dội và Minghao đã có thể nghỉ việc. Anh đã tung ra một dòng sản phẩm khác trong cùng năm đó, với phản hồi lớn hơn. Công ty của anh được đặt tên là XuBoo, một điềm báo cho bạn trai của anh.

Trước lễ kỷ niệm 4 năm ngày cưới, Seungkwan đã cầu hôn vào một buổi tối trên tháp Namsan. Minghao không thể nói đồng ý đủ lần. Tin tức về đám cưới của họ lan truyền chóng mặt. Họ kết hôn tại một địa điểm đẹp ở Dague và tổ chức tiệc chiêu đãi hoành tráng ở Anshan. Gia đình họ vô cùng tự hào.

Cuộc sống gia đình của họ rất hạnh phúc, ngoại trừ những cuộc cãi vã của người tình hết chỗ này đến chỗ khác, chủ yếu là do đôi khi Minghao không có thời gian cho đời sống tình dục của họ. Anh đã bù đắp cho Seungkwan bằng mọi cách bất cứ khi nào có thể.

Sau đó, vài tháng trở lại đây, vào năm nay, khi Minghao đang tham dự New York Fashion week, khi đang ở trong phòng khách sạn, anh đã gọi điện cho Seungkwan như thường lệ vào buổi tối, khi trời còn sáng ở Hàn Quốc. Seungkwan không vui vẻ như mọi khi. Minghao ngay lập tức biết có gì đó không ổn. Tuy nhiên, anh không để tâm mấy, nghĩ rằng Seungkwan sẽ tự mình đến và nói với anh. Trước khi anh biết điều đó, Minghao đã quay lại Seoul, bấm chuông cửa nhà họ. Anh ôm Seungkwan vào lòng, hôn lên má rồi đến môi. Anh hôn lên cổ em. Ngay khi định cởi áo Seungkwan, em rít lên, đưa tay lên ngực. Minghao bối rối. "Anh có làm em đau không, em yêu?" Seungkwan trông như một con nai bị đèn pha chiếu vào. Em lắp bắp "Hyung, em có chuyện muốn nói với anh."

Họ ngồi trên giường, Seungkwan trông có vẻ lo lắng. "Em thề đấy, em không biết làm thế nào mà mình lại trượt ngã. Em đã uống thuốc hàng ngày, em không bỏ lỡ chúng", em đã khóc, "Điều em đang nói là, Hyung, em đang mang thai. Và núm vú của em bị đau." Em mặc lại áo.

Tai Minghao ù đi. Anh cảm thấy một niềm hạnh phúc không thể nhầm lẫn được cùng với một cú sốc. Anh sẽ có một phiên bản mini của cả hai! Con của họ!

"Bảo Bối! Thật, thật tuyệt!", anh hôn lên hai má em. Seungkwan bắt đầu khóc một cách công khai. "Anh không tức giận ạ? Tuần lễ thời trang thì sao?" Làm sao anh có thể nổi giận với đứa con của anh. Ưu tiên hàng đầu của Minghao bây giờ là sức khỏe của Seungkwan và đứa con của họ. Sự nghiệp của anh có thể tạm nghỉ. Anh sẽ hoàn thành mọi trách nhiệm của mình bằng cách làm việc tại nhà. Anh đã nói với Seungkwan như vậy.

"Chúng ta được bao lâu rồi? Em làm kiểm tra khi nào vậy?"

"Khoảng 6 tuần ạ. Em đã làm kiểm tra vào tuần trước. Em cũng đã đi khám. Em xin lỗi, em định nói với anh sớm hơn nhưng em không muốn làm phiền công việc của anh. Em nghĩ rằng em biết khi nào có thể hình thành." Minghao cũng háo hức muốn biết điều đó.

"Đó có thể là trong chuyến đi của bọn mình đến Jeju." Minghao không bao giờ có thể quên chuyến đi đó. Đây là chuyến đi đầu tiên của họ kể từ mãi mãi và cũng là lần đầu tiên Minghao và Seungkwan được nghỉ làm nhiều như vậy cùng một lúc. Minghao đã yêu từng chút một. Anh chắc chắn rằng mình sẽ hôn từng inch trên cơ thể Seungkwan. Họ làm tình không biết bao nhiêu lần. Vâng, đó có thể là khi Seungkwan mang thai, ngày tháng cũng trùng khớp. Anh nóng lòng chờ đến lần khám bác sĩ tiếp theo của họ và nhìn thấy Seungkwan và con của họ lớn lên.



Khi Minghao trở về sau chuyến đi ngược dòng ký ức, anh lặng lẽ nhìn Seungkwan mệt mỏi vì baby shower, tựa vào vai Minghao. Chắc em mệt vì giao lưu cả buổi chiều và bị xoa bụng. Bookku cũng đang ngủ trưa. Đối với Minghao, đây là định nghĩa của hạnh phúc.

Anh không thể chờ đợi để cảm thấy như vậy trong suốt quãng đời còn lại của mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro