- Lá Thư Thứ Ba.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi kể bạn nghe về cuộc tình đơn phương của một cây cỏ dại với ánh ngà cao quý.

Người là vầng trăng tỏa sáng nhưng cũng là một nốt chu sa. Người là đóa hồng xanh nở rộ, phất phơ niềm kiêu hãnh giữa đồng cỏ xanh vĩnh hằng. Tôi là kiếp hoang dại lụi tàn trong dòng thời gian vô tận, thân phận hèn mọn lại dám mơ tưởng đến một ánh sao xa.

— Thần thánh làm sao có thể yêu một kẻ phàm trần?

Nhưng hỡi người ơi, tôi nào có quên được đâu.

Chẳng biết là do tính khí của thần linh hay thời gian bày trò, khi chỉ kẻ đem lòng yêu phải nhận lại sự dày vò đến điêu tàn. Bởi, nhưng kẻ bị tình yêu làm cho phai mờ đi trí óc là những đáng thương mà cũng đáng hận. Cơn sóng của số mệnh đặt vào nơi bàn tay trái hạt giống của ái tình, che chở lời cầu nguyện của kẻ tội đồ bằng những lời giả dối, nuôi lớn dối gian của hồng trần với nước mắt của người.

Giật lấy từ tay thần linh thứ tươi đẹp vốn chẳng hề thuộc về, khóa chặt trong trái tim đã chết ngàn đông. Ban mai bị bẻ cong, nghiền nát và tan vỡ dưới ánh trăng khuyết. Những hạt nắng cuối cùng thương cảm kẻ lầm lỗi nơi rừng tối, soi sáng cho vầng sao nhỏ trong cơn ảo mộng.

— Đứng giữa nơi tận cùng của sinh mạng, nắm trong tay sợi chỉ của số mệnh, kẻ trung thành lại dám thách thức thần linh.

Em nằm ở đó, trên áng mây tam sắc, mãi ngắm nhìn vầng ngà tỏa sáng cạnh bên. Em chỉ mãi nằm ở đó, đến cả đời, mãi chẳng thể đến được nơi mình muốn đến, chẳng thể thương được người mình muốn yêu. Gần ngay trước mắt, nhưng cớ sao chẳng thể nắm lấy tay người?

Bàn tay em bé nhỏ lắm, làm sao có thể ôm lấy một vì đại tinh tú tỏa sáng đến như thế? 

Lê lết đôi chân rã rời đến tận nơi đây, em nhớ lại những ngày xưa cũ. Em tựa như Icarus, nếu còn bước tiếp, tham vọng vô nghĩa và tình yêu mục rữa sẽ chẳng nương tay mà làm tàn lụi đi đôi cánh trắng. Tình yêu tuyệt vọng cầu khẩn trong tù ngục của mảnh trăng tàn, lòng căm hận khẩn thiết sau song sắt của lời nguyện cầu, vang vọng trong khoảng không tĩnh mịch luân hồi.

Nguyện làm chiếc bóng của người thương đến muôn kiếp, tự ôm lấy mộng tưởng mà chạy về hướng chân trời. Tình yêu của tôi thật tàn khốc làm sao, mong rằng người sẽ ở nơi ấy dẫu rằng chẳng thể sánh đôi. Mong rằng Chúa sẽ che chở cho tình ta, qua vạn giông bão nơi tối tăm.

— Hoàng Đế, mong người thấu hiểu cho tình em. 

: Xin lỗi, vì đã lỡ yêu anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro