- Lá Thư Thứ Hai.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


— Tại sao anh lại thay đổi? Khải Tát, nói em nghe, em vẫn chưa có câu trả lời.

Ngày anh bỏ em lại một mình với thứ tình ngây dại, Berlin sang thu. Thu về trên những tán sồi già cỗi, lá vàng xào xạc, rung rinh trong nắng mai của vòng luân hồi, nhảy múa trên muôn phiến lá đỏ. Những đám mây bàng bạc lững thững trôi trên cái nền trời vĩnh cửu xanh trong và cao vút, nước như trong hơn; khiến con người ta cảm thấy đời bỗng đẹp đến lạ.

Thu đến, cũng là ngày anh rời đi.

Ngày anh bỏ em lại với nỗi day dứt đã hóa thành niềm đớn đau đến tột cùng, em ngơ ngác nhìn anh. Em đau khổ gọi tên anh trong cơn mưa giao mùa, uất hận mà khóc than trong sự vô tình đến bạc bẽo. Xin người hãy để vụn vỡ của trái tim phán quyết, hãy để tiếng uất hận nơi đáy lòng không thể vang xa.

Bầu trời ngày đông rung chuyển, tan vỡ rồi biến mất.

Anh rời đi không hề ngoảnh mặt lại, để lại đằng sau là tận cùng cuộc đời của người yêu thương.

Nếu anh rời đi, đức tin sẽ trả lại tiếng cười những ngày xưa cũ cho kẻ trung thành.

— Vì anh thương em.

Anh không muốn em sẽ mãi phải chạy theo anh, một kẻ điên chìm đắm trong khát vọng mang trên đôi vai lỗi lầm của Chúa. Muốn em sau này được tỏa sáng trên sân cỏ của bản thân với những phép màu vượt ngoài sự khả thi của loài người trong vỏ bọc mục rữa và ngu dốt, không phải được người đời ca phụng cùng danh gọi cái bóng méo mó của vị hoàng đế trứ danh.

— Vì anh thương tình mình.

Anh thương cho người tiền vệ phải sóng đôi với anh dẫu chẳng có tương lai. Anh thương cho mảnh tình ngang trái, nơi lầm than của dối trá và sự kiêu ngạo vô màu vô sắc giao nhau, xé đôi tình yêu thống khổ.

Anh biết, nếu anh quay đầu lại, anh sẽ không thể bước tiếp.

Rồi một ngày mai, em sẽ phải đối diện với số phận thế nào khi ngày anh đi, em cũng chẳng còn muốn sống nữa?

Chẳng ai muốn vứt bỏ lại chấp niệm tuổi xuân thì, để hàng lệ dài lã chã khóe mắt người thương. Chẳng ai muốn tự giết chết bản thân, để mặc cho cơn sóng của số mệnh chôn giấu.

Chỉ một chút nữa thôi, chỉ cần một chút nữa.

Sự cự tuyệt thật đớn đau biết bao nhiêu khi ái tình là tàn nhẫn của giấc mộng. Ngày anh đi, một nửa phần hồn em phiêu lạc, phần còn lại vỡ vụn và tan biến.

: Em chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi mà.'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro