Ꮶ𝚒𝚖𝚅𝚎𝚐𝚊𝚜 〈𝟣〉

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                | KimVegas |

Vegas thức dậy khi trời vẫn còn khá sớm. Em vươn vai cho tỉnh ngủ, vệ sinh cá nhân rồi chọn cho mình một bộ đồ đơn giản, soạn sách vở và đi đến trường.

Vegas chuyển đến Chính gia sống đã được ba năm, từ sau vụ tai nạn thương tâm cướp đi mạng sống của ba mẹ em. Với tư cách là một người bác, ngài Korn đã đón cả hai đứa cháu trai tội nghiệp của mình về để nuôi dạy thay em trai quá cố. Nhưng Macau đã xin phép ra nước ngoài sinh sống tiếp tục theo đuổi đam mê, bỏ lại mình Vegas sống ở Chính gia.

Ban ngày em đến trường học, khi nào rảnh rỗi lại phụ giúp Kinn lo liệu công việc của gia tộc, coi như là góp một phần công sức trả ơn cưu mang của bác Korn. Mỗi ngày đều trôi qua với Vegas vô cùng tẻ nhạt, cho đến khi em chính thức trở thành người yêu của Kim vào khoảng hơn một năm trước.

Vegas sau sự ra đi đột ngột của cha mẹ liền trở nên rất trầm tính và ít nói. Em ngại giao tiếp, ít chia sẻ cảm xúc, thường xuyên chịu đựng mọi thứ mà không than vãn hay kêu ca bất cứ thứ gì. Tổn thương Vegas phải chịu là quá lớn, vượt qua sức chịu đựng của một đứa nhóc đang tuổi trưởng thành, khiến cho em sống khép mình và hướng nội hơn. Vegas cũng chẳng còn bốc đồng, ham chơi, hay nghịch ngợm như trước. Em cứ lẳng lặng mà sống như một con búp bê vô cảm, thơ ơ với đời.

Kimhan tuy là anh họ, nhưng lại bằng tuổi với Vegas, học chung trường với em. Hắn ta không thường xuyên ở nhà, thích ngao du thế giới bên ngoài và yêu thích nghệ thuật âm nhạc. Hắn thường dành cả giờ đồng hồ ngân nga giai điệu nào đấy bên cây đàn guitar yêu thích trong phòng mình.

Hai con người tưởng chừng như chẳng có chút liên quan nào đến nhau, lại vô tình bước chân vào cuộc đời nhau, khiến trái tim nhau lệch nhịp.

Đó là vào một buổi chiều khi Kim đến trường để chơi nhạc, đi ngang qua một ngóc ngách nhỏ, hắn thấy Vegas bị một đám côn đồ lục lọi cặp sách và lấy tiền của em.
Vegas đứng im chịu sự sỉ nhục, không chút phản kháng vô tình làm Kimhan chướng mắt. Người của gia tộc Theeyapanyakul mà cũng dám đụng. Nóng mắt tắt nụ cười, hắn lao đến dạy dỗ cho đám người kia một bài học. Xong xuôi hắn quay sang, thấy Vegas đang nửa quỳ trên mặt đất nhặt từng món đồ bị dính bẩn cho vào cặp sách.

" đừng nhặt nữa. Tôi đưa cậu đi mua mới. "

Vegas bỏ ngoài tai mọi lời nói của hắn, vẫn chăm chú từng chút từng chút lau đi bụi bẩn của những món đồ rồi cất vào cặp. Xong xuôi em loạng choạng đứng dậy, bước nhanh qua hắn không quên để lại một câu.

" Anh thì cái gì chẳng mua lại được. Nhưng có những thứ, bao nhiêu tiền cũng không mua được. Cảm ơn vì đã giúp tôi. Từ sau đừng làm vậy. Tôi không thấy biết ơn đâu. "

Kim ngẩn người nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của Vegas rời đi, trong lòng dâng lên một tia cảm xúc khó tả. Hắn nhận ra, em rất cô đơn. Trong tiềm thức Kim nhớ Vegas là một cậu nhóc rất hoạt bát, đáng yêu, thường xuyên cũng Macau chạy theo Kinn hay Tankul để chọc phá mọi người. Tuy hắn không có quá nhiều kí ức tuổi thơ với căn nhà đó, nhưng bóng hình một cậu bé với mái tóc mượt như nhung, hai má phính phính và đôi môi hồng chúm chím vô cùng đáng yêu đứng khoanh tay chào ba mẹ hắn rồi được ba mẹ dắt về.

Vậy mà mới chỉ mấy năm không gặp, Kim đã chẳng thể nhận ra, đứa em họ trước đây hắn để ý, lại trở thành như vậy.

Kim suy nghĩ rất nhiều chuyện từ sau vụ việc xảy ra ở con hẻm nhỏ. Hắn đã biết được do đâu Vegas trân trọng mấy món đồ cũ kĩ bị dính bẩn ấy. Từng món từng món đều là những kỉ vật của ba mẹ khi còn sống để lại cho em. Em thà rằng hạ thấp danh dự của của bản thân chứ tuyệt không để chúng bị mất hay bị hỏng.

Hắn là thấy thương xót và tội nghiệp cho Vegas.

Từ đấy trở đi, Vegas tự dưng lại có thêm một cái đuôi phiền thức. Phải, chính là Kimhan mặt dày thường xuyên bám đuôi theo sau Vegas hệt như một tên ngốc.
Vegas ban đầu rất khó chịu, nhưng riết rồi cũng quen với cảnh tượng bị Kim bám đuôi từ trường về nhà, từ nhà ra đến trường.

Càng mặt dày lẽo đẽo theo Vegas, hắn càng phát hiện được nhiều góc khuất phía sau cuộc đời đầy rẫy đau khổ của em. Vegas của hắn rất yếu đuối, mỗi khi mệt mỏi em thường chạy đến bên mộ của ba mẹ mà khóc, khóc đến mức lả người đi. Trước đây sau mỗi lần khóc lóc như vậy em đều bị ốm hoặc bị cảm, nhưng từ sau khi có cái đuôi phiền phức, Vegas mỗi lần thiếp đi bên mộ cha mẹ đều được đưa về nhà và được chăm sóc cẩn thận. Kimhan quá bất lực với cái nết trời đánh này của Vegas, nhưng nhìn em lại không nỡ mắng chửi, chỉ đành yên lặng bám theo bảo vệ che chở cho em.

Mưa dầm thấm lâu, Vegas dường như bị rung cảm trước từng ấy hành động của Kim. Em cũng dần mở lòng hơn với hắn, không bài xích chuyện hắn theo mình hay chăm sóc mình, từ từ đón nhận hắn bước vào thế giới riêng tư của em.

Kim thường hay đèo Vegas trên chiếc xe motor hắn yêu thích, trở em đi đến mọi ngóc ngách tại Băng Cốc này.

Vegas chưa bao giờ thích thú đến thế. Không gian sinh sống của em chỉ bó em trong phạm vi từ trường về nhà, từ nhà đến trường, nên những điều tưởng chừng rất đỗi bình thường với người khác lại trở nên lạ lẫm và lí thú với em. Từ những nơi như  công viên, khu vui chơi giải trí, thủy cung, nhà hàng, trung tâm thương mại, hay chỉ đơn giản là một thị trấn nhỏ ngoại ô với những ngôi nhà cổ kính, nhưng khu chợ chiều ảm đạm nhưng không kém phần thi vị.

Từng ấy thứ từng chút được Vegas giương tròn mắt ngắm nhìn, không bỏ xót dù chỉ một chút. Kim thích nhất là được đi đằng sau Vegas, đút tay túi quần ung dung ngắm nhìn con mèo nhỏ khám phá thế giới bên ngoài. Thi thoảng hắn lại mỉm cười khe khẽ, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi người nhỏ một giây.

Cả thế giới thu phóng vào tầm mắt Vegas, Vegas thu phóng vào tầm mắt Kim.

Đôi khi đi dạo chơi qua những nẻo đường, Kim sẽ hỏi Vegas có mệt không, có muốn ăn gì không. Và hắn luôn có cách dỗ dành con mèo ham chơi này trở về bên cạnh mình, đem giấu lẹm đi chỉ để một mình mình yêu thương.

Nhờ có Kim, tầm hiểu biết của Vegas càng trở nên phong phú. Em nhận ra được những giá trị của cuộc sống, không còn cảm thấy chán nản hay mệt mỏi nữa. Từ sau khi ba mẹ qua đời, cuộc sống Vegas chìm vào trong một màn đêm đen kịt, tốt tăm, mờ mịt, lãnh đạm. Kim đến bên em như một ngọn đuốc sáng ngời trong đêm đông giá rét, sưởi ấm trái tim vị lữ khách lạc đường dưới trời tuyết bao phủ. Hắn ở bên cạnh em, trước là sưởi ấm trái tim em, sau là cùng em chờ đợi ngày mai, chờ đợi ngày mặt trời lên cao đem thứ ánh ban mai vàng phủ sáng toàn nhân gian, khiến cho tinh thần người ta trở nên sảng khoái.

Với Kim, Vegas là một đứa trẻ tội nghiệp cần được yêu thương.

Với Vegas, Kim là đấng cứu thế được Thượng đế phái xuống cứu rỗi trái tim thương tổn của em.

Chỉ tiếc, người này cao không thể với tới.

_________________________________

mChinhTr trở lại rồi đây

Bù fic AllVegas cho mí bà nhó🤣

Chả là mấy cái fic kia sắp End rồi, sợ mấy bà quên mất tui nên tui phải ra fic AllVegas nầy sớm. 
Mí bà đừng quên Chinh nha. Nhớ ủng hộ Chinh đấy.

Sang tuần sau Chinh phải thi kscl nên tạm thời ra 1 chap này thôi.

Cuối tuần sau là khoảng tgian cực kì rảnh rỗi, nên là Chinh sẽ update fic hàng loạt.

Dự định tlai thế nào sau này mọi người sẽ biết. Chỉ cần mọi người vẫn tiếp tục ở đây ủng hộ và đón nhận các tác phẩm mới của Chinh là tui vuii ròi 😍

Pai~ mọi người nha.

Hẹn tuần sau ta gặp lại

Sẽ còn nhiều điều lí thú đang chờ lắm🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro