𝙺𝚒𝚖𝚅𝚎𝚐𝚊𝚜〈𝟷𝟸〉

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến chiều ngày hôm sau thì Macau và Top trở về, thấy Vegas vẫn bình an khỏe mạnh, họ đều vô cùng sung sướng và hạnh phúc.

Tối hôm sau khi cả nhà đang ngồi ăn trái cây, Vegas hỏi.

" Top, còn hai ngày nữa Porschay phẫu thuật, cậu có tham gia và cuộc phẫu thuật này không? "

Nụ cười trên môi hai đứa em chợt tắt khi nghe Vegas nhắc đến Porschay.

" Em á. Tất nhiên là không rồi. Em không tham gia điều trị cho cậu ấy ngay từ đầu, làm sao có thể tham gia cuộc phẫu thuật này được. "

" Vậy à. Anh nghĩ đến ngày hôm đó, hai đứa nên đến bệnh viện... "

Macau buông miếng trái cây đang ăn dở, hướng ánh mắt khó hiểu quay sang nhìn anh trai.

" Tại sao bọn em lại phải đến đó? Chúng ta có thân thiết gì với Chính gia đâu. Hơn nữa cậu ta phẫu thuật cả nhà đó lo là được rồi phiền gì đến chúng ta. "

Vegas nhíu mày.

" Macau, em không thể nói chúng ta không có liên quan gì được. Em và Porschay từng làm bạn, bây giờ lại trở thành anh dâu. Hơn nữa, dù có thế nào chúng ta vẫn mang họ Theerapanyakul, việc Porschay phẫu thuật tất nhiên không đến lượt chúng ta lo, nhưng không có nghĩa chúng ta vô tâm với nó. "

Lời lẽ Vegas nói ra tất nhiên Macau không thể phản bác lại được. Cậu bé rất tôn trọng anh mình, chưa từng một lần làm trái ý của Vegas. Tuy trong lòng cảm thấy không vui, nhưng Macau vẫn miễn cưỡng gật đầu cùng Top đến bệnh viện ngày Porschay phẫu thuật.

Sau khi đưa Vegas về phòng, Macau cáu kỉnh lên giường nằm ôm Top, miệng càu nhàu điều gì đó. Top cũng chỉ im lặng nghe vợ mình chút giận rồi vỗ về cậu chìm vào giấc ngủ.

Vegas bên này thầm cảm thấy vui trong lòng. Kế hoạch đã thành công được một phần. Chỉ mong ngày hôm ấy em có thể thuận lời thoát khỏi căn nhà này. Nếu không... Porschay sẽ chết... Nếu không... Kimhan sẽ rất buồn.

Trái tim ấm nóng một lần nữa rộn lên khiến Vegas khẽ cau mày. Chỉ còn vài ngày nữa thôi, em sợ nó sẽ ngừng đập. Vậy nên bây giờ cần phải yêu thương và chiều chuộng nó hơn.

Vegas đưa tay xoa xoa lồng ngực, sau đó cũng chìm vào giấc ngủ.

Chỉ còn hai ngày nữa Porschay sẽ được phẫu thuật thay gan. Thời gian này người của Chính gia cùng các bác sĩ tất bật chuẩn bị mọi thứ phòng cho trường hợp xấu nhất. Kimhan cũng chăm cậu rất tốt, chỉ với vài ngày gương mặt liền có da thịt hẳn, không còn gầy gò hốc hác như trước. Porschay cũng cảm thấy bản thân có hi vọng sống hơn, có niềm tin hơn vào cuộc sống. Nhưng trong lòng em vẫn canh cánh một nỗi lòng gì đó khó hiểu. Rằng người nào thực sự nhân hậu và cao cả đến mức sẵn sàng trao cho em gần như cả mạng sống. Mỗi lần nghĩ đến chuyện đó là một lần cậu cảm thấy đau lòng, cũng chẳng hiểu sao bản thân lại đau lòng.

Kimhan cũng nói rằng, vị hảo tâm ấy đã đưa ra một mức giá cũng tương đối cao để đổi lấy lá gan cho Porschay. Nhưng khi tiền được chuẩn bị, người đại diện cho vị hảo tâm lại yêu cầu chuyển một nữa đến cô nhi viện, còn nửa kia chuyển đến một số tài khoản lạ. Porschay nhiều lần xin được gặp người ấy, nhưng quy định của bệnh viện không cho phép người nhà bệnh nhân hay bệnh nhân gặp người hiến tạng trước phẫu thuật. Cậu cũng chỉ đành ngậm ngùi, thôi thì hậu phẫu thuật đến gặp người ấy sau vậy.

Chỉ sợ... đến khi ấy rồi chẳng có cơ hội mà bù đắp.

Đến ngày phẫu thuật, Macau và Top đến bệnh viện theo đúng như những gì Vegas mong muốn, nhưng Vegas lại không đi.
Macau chỉ đơn giản hiểu rằng anh trai mình muốn tránh mặt Kimhan nên mới không đi.

Hai người vừa đến nơi cũng là lúc Porschay đang được các bác sĩ chuẩn bị mọi thủ tục trước phẫu thuật. Trông thấy Macau cậu rất bất ngờ.

" Macau, cậu... cũng đến đây sao? "

" Ừ. Hia kêu tôi đến. "

" Porschay, trước phẫu thuật đừng căng thẳng, sẽ hại cho tim. "

Porschay gật đầu cười với hai người, sau đó các bác sĩ đẩy cậu vào phòng phẫu thuật.

Kimhan trở lại bệnh viện thì thấy Macau với Top ngồi ở ngoài ghế chờ, cũng bata ngờ không kém. Nhưng điều làm hắn chú ý là... Vegas không có ở đây.

" Macau, bác sĩ Top, hai người cũng đến đây sao? Vegas đâu? "

Macau hướng ánh mắt nhìn Kim, đầy chán ghét, nhưng vì phép lịch sự vẫn đàng hoàng đáp lại.

" Hia nói không muốn đến. Hia đi lại không tiện. "

Kimhan nghe xong câu trả lời cũng chẳng biết nói gì hơn. Hắn quay ngược tựa lưng vào tường, ánh mắt hướng đến cửa phòng phẫu thuật vẫn chưa được mở đèn sáng.

Bên này sau khi Macau và Top rời đi, Vegas liền tìm cách rời khỏi nhà. Biết được giờ này vệ sĩ sẽ không trực ở ngoài, Vegas mở đài phát bài nhạc nhẹ nhàng em yêu thích vào mỗi sáng, đánh lạc hướng vệ sĩ.

Vegas lần theo lối cũ ra được phía sau nhà, gọi cho vị bác sĩ trẻ mà là người đại diện của em đến đón.

Thật may đến bệnh viện kịp lúc, Vegas liền được đưa vào kiểm trả tổng quát và thay đồ chuẩn bị phẫu thuật.

Vegas được yêu cầu bác sĩ phẫu thuật cho mình, em đã chọn toàn những người mới, hoàn toàn không có một vị bác sĩ nào điều trị cho Porschay xuất hiện ở đó. Trước khi tiến hành phẫu thuật, Vegas nói.

" Dù cho có xảy ra chuyện gì, nhất định phải cứu sống người kia. "

Vị bác sĩ trẻ mỉm cười trấn an Vegas.

" Anh đừng lo, chúng tôi sẽ cố hết sức. Anh nên thả lỏng người ra. Anh yên tâm, chúng tôi cũng sẽ làm mọi cách để giúp anh sống thêm được một khoảng thời gian nữa. "

Đèn phòng cấp cứu sáng lên cũng là lúc cuộc phẫu thuật được tiến hành. Những người đứng bên ngoài căn thẳng đến mức không dám thở mạnh. Vegas dần dầm chịu tác dụng của thuốc mê mà từ từ nhắm mắt, kèm theo đó là hai dòng nước mắt chảy dọc theo hai bên thái dương.
Đến cuối cùng, em vẫn chọn hi sinh bản thân mình để đổi lấy sự sống cho Porschay. Vegas chỉ mong cuộc phẫu thuật được thành công, Porschay được cứu sống, còn em thì, phó mặc cho số phận vậy.

Cuộc phẫu thuật diễn ra khá lâu và đầy vất vả. Kimhan không nói gì, chỉ im lặng tựa người vào tường. Porsche thì đi đi lại lại trong lòng nóng như lửa đốt.

Chỉ có Macau và Top là bình tĩnh đến lạ.
Chấp niệm trong lòng Macau rất lớn, nhất là những sự việc liên quan đến anh trai mình. Kimhan là kẻ khốn nạn đã phản bội Vegas, khiến Vegas suốt đời sống trong tàn tật. Macau ghét Kimhan, từ đấy ghét luôn cả Porschay.

Cậu bé không bao giờ chấp nhận được việc sau mọi sự, anh trai của cậu lại là người chịu đau đớn về cả thể xác lẫn tinh thần, mà hai con người kia lại được sống một cuộc sống bình yên hạnh phúc.

Có lẽ Macau ích kỉ, cũng có lẽ Macau máu lạnh. Nhưng trải qua rồi mới thấy được, cảm giác mất đi người thân thực sự vô cùng tồi tệ.

Ba mẹ mất từ khi tấm bé, Vegas đau khổ đến độ không thể khóc nổi, ngày ngày ôm lấy Macau vỗ về, còn đùa rằng ba mẹ sẽ về nếu cậu bé ngoan. Macau ngây thơ tưởng anh nói thật, ngày ngày cố gắng chăm chỉ học hành, cho đến khi thấy Vegas uống rượu say khóc sướt mướt nói rằng ba mẹ sẽ không bao giờ trở về nữa. Bấy giờ Macau mới biết được, thời gian qua Vegas đã mạnh mẽ đến như thế nào. Đau không thể nói, buồn không thể khóc, lúc nào cũng tỏ ra tươi cười trước mặt em trai, yêu thương chăm sóc cho em trai chẳng khác nào ba mẹ.

Macau chọn đi du học như một cách để trốn tránh thực tại. Nhưng khi nghe tin Vegas gặp tai nạn nguy hiểm đến tính mạng, cậu mới nhận ra, quyết định khi ấy của bản thân hoàn toàn là sai lầm. Macau nghĩ rằng Vegas mạnh mẽ, rốt cục, anh trai của cậu cũng chỉ là một con người bình thường, biết đau biết khổ biết vui biết buồn. Macau đã vô tình bỏ rơi Vegas.

Để đến khi trở về, anh trai mắt đã mờ chân đã phế, vật lộn từng khắc để giành giật sự sống.

Macau vô cùng hối hận. Cậu hận không thể giết chết kẻ đã gây ra tổn thương cho anh mình, hận không thể phá tan thứ hạnh phúc Vegas đổi bằng cả tính mạng ấy. Hận không thể trở về sớm hơn, không yêu anh trai mình nhiều hơn. Đến khi mọi điều tồi tệ nhất xảy ra rồi, cậu lại chẳng thay đổi được gì.


Bốn tiếng trôi qua, cuộc phẫu thuật cuối cùng cũng đã xong. Các bác sĩ thở phào một hơi bước ra báo tin mừng cho mọi người cuộc phẫu thuật đã thành xông, ai nấy đều vui mừng hởn hở.

Macau với Top cảm thấy không còn chuyện gì cần thiết để ở lại nữa, cả hai quyết định ra về. Nhưng vừa đứng lên, Macau có cuộc gọi đến.

" Alo, chuyện gì? "

" CÁI GÌ? HIA VEGAS MẤT TÍCH??? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro