Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu nghe rõ từng câu từng chữ mà hắn vừa nói ra, không bỏ sót chữ nào, bao nhiêu kìm nén uất ức trong lòng bấy lâu nay đều tuôn trào ra hết, cậu khóc nấc lên trong lòng hắn.

Vốn dĩ cậu đã nghĩ chỉ có mình cậu yêu đơn phương hắn, nhưng không ngờ là hắn cũng yêu cậu, còn yêu cậu nhiều đến như vậy, cậu hạnh phúc giương mắt lên nhìn hắn, rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Hắn thấy cậu gật đầu liền cười cong khóe mắt, cúi đầu xuống hôn vào trán cậu rồi ôm cậu chặt hơn, khoảnh khắc này đúng thật là bình yên đối với hắn, cảm giác mà hắn tìm kiếm bấy lâu nay rốt cuộc cũng đã tìm thấy.

Một người là mafia, một người là sát thủ, cả hai đều là những con người ngoan cường, khốc liệt, lạnh lùng và sắt đá nhất, nhưng khi ở trước người mình yêu thì họ cũng chỉ là những con người bình thường, cũng yếu đuối và khát khao được yêu thương.

Hắn nhìn cậu bằng ánh mắt ngập tràn tình yêu, đưa tay vuốt ve những lọn tóc rối trên gương mặt cậu, không quên lau đi những giọt nước mắt đang còn đọng lại trên mi, cậu cũng mặc nhiên để hắn thỏa thích chơi đùa, không một chút nào cảm thấy phiền phức.

"Đ...đại...đại ca!"

Một tên đàn em đã đứng phía sau từ rất lâu, cứ lúng túng nhìn hai đại ca của mình âu yếm nhau, không dám lên tiếng, cuối cùng không chờ thêm được nữa mới liều mạng ấp úng nhỏ giọng gọi.

"Chuyện gì?"

"Dạ mọi người đang chờ đại ca ở trên lầu!"

Hắn đứng lên bế cậu trên tay cả hai cùng quay về phòng làm việc, trong phòng nhóm anh em đã ngồi đợi hắn từ nãy đến giờ, đáng lẽ họ đã ra về nhưng có chuyện bất ngờ nên phải quay lại dinh thự.

Vào ngày mà hắn đồng ý đi gặp Kim Sung Ho đã được đàn em báo lại cho bên đó, ba ngày nữa là ngày ông ta tổ chức một buổi tiệc thân mật, đây là một trong những buổi gặp mặt thường niên được diễn ra hằng năm của giới mafia do ông ta đứng ra thay mặt tổ chức, với lý do là để gặp gỡ và gắn chặt mối quan hệ giữa các lão đại trong giới, nhưng trên thực tế là để ông ta phô trương thế lực của bản thân và "dằn mặt" những tên trùm nhỏ bé hơn ông ta.

Ông ta luôn tạo ra những mối quan hệ làm ăn rất hào sảng với các xã đoàn khác, sẵn sàng nhỉnh phần lợi hơn về phía người kia, nhưng tất cả chỉ là cái hố mà ông ta đã đào sẵn ra cho đối thủ rơi vào, nhằm "bóp cổ" và nắm thóp bắt buộc đối phương không thể nào phản bội lại ông ta.

Có rất nhiều người đã chấp nhận thương thảo và làm ăn với ông ta, phần lớn là vì hám lợi, phần còn lại là vì sợ, chỉ riêng có hắn từ trước đến giờ ông ta vẫn chưa bao giờ đàm phán được, lần này hắn chịu đến gặp mặt ông ta, xem như ông ta đã thành công được bước đầu tiên.

[Jimin] - "Đây chẳng phải là thiệp mời của lão Kim Sung Ho sao?"

[j-hope] - "Sao năm nay ông ta lại gửi thiệp mời cho em?"

Kim Sung Ho mọi năm gần đến ngày tổ chức tiệc đều sẽ long trọng gửi thiệp mời đến cho từng xã đoàn, riêng xã đoàn của hắn đã lên tiếng từ chối thẳng thừng và nói là sẽ không nhận thiệp mời cho nên trong bao nhiêu năm qua ông ta đã không còn gửi cho hắn nữa.

Hôm nay khi vừa ra đến cổng dinh thự thì nhóm anh em đã nhìn thấy đàn em của lão Kim đứng ở đó, họ tò mò liền hỏi đàn em của hắn mới biết được là ông ta cho người đến gửi thiệp mời, họ phải lập tức quay trở lại gọi hắn lên phòng để gặp mặt.

"Năm nay em sẽ đến đó!"

Cả nhóm ngỡ ngàng quay lại nhìn hắn, dạo gần đây hắn hành động rất khác lạ khiến cho anh em trong nhóm không ít thì nhiều cũng cảm thấy lo lắng.

Hắn trước giờ không gặp Kim Sung Ho vì không muốn giao thiệp trong vòng vây ma túy, nhưng ngoài lý do đó ra thì vẫn còn một lý do lớn hơn nữa, là hắn không muốn đụng mặt một người trong xã đoàn của lão Kim.

[Seok-jin] - "Vậy còn "nó" thì sao?"

"Hmm..."

Hắn vừa nghe Seok-jin nhắc đến người đó chân mày liền nhíu đanh lại, nét mặt trở nên căng thẳng, ngập ngừng không trả lời ngay, cúi xuống nhìn cậu trong lòng mình rồi thở hắt nhẹ ra một cái.

"Trước sau gì cũng phải gặp thôi!"

***

Đã nửa khuya nhưng hắn vẫn chưa về phòng ngủ, chỉ có một mình cậu nằm trên giường cũng đang trằn trọc xoay tới xoay lui, cậu không hỏi nhưng có thể cảm nhận được nét mặt của hắn lúc Seok-jin nhắc đến "người kia", rõ ràng là hắn rất căng thẳng khi nghe đến người đó, hắn cũng không có ý định sẽ nói với cậu, hoàn toàn rất lạ so với bình thường.

"Rốt cuộc người đó là ai?"

Cậu lại chợt nhớ ra một chuyện nữa, từ sáng đến giờ cậu không nhìn thấy Henry, bình thường anh ta một bước cũng quấn lấy hắn, hôm nay lại không thấy bóng dáng đâu hết, quá nhiều suy nghĩ khiến cậu cảm thấy khó chịu nên quyết định đi sang phòng làm việc để tìm hắn.

CỘC CỘC

"Taehyung"

"Anh đây"

Cậu gõ cửa, mở ra rồi đưa đầu hé mắt nhìn vào trong, nhìn thấy hắn đang ngồi ở ghế sofa liền đi vào chễm chệ ngồi lên người hắn.

"Sao em lại qua đây?"

"Taehyung sáng giờ em không nhìn thấy Henry?"

Hắn nghe cậu hỏi về Henry thì sắc mặt liền thay đổi, khóe miệng đang cười bỗng hạ xuống đột ngột, hắn biết chắc chắn cậu sẽ hỏi, nhưng suy nghĩ mãi cũng chưa biết phải nói với cậu như thế nào.

Nói chuyện Henry yêu hắn?

Không thể!

Vậy chuyện Henry vì hắn mà suýt chút nữa đã làm bậy với cậu lại càng không thể nói!

Hắn thở dài trong lòng một cái rồi quyết định sẽ bịa đại ra một lý do nào đó để nói với cậu.

"Ừm! Cậu ta đã phạm luật của xã đoàn cho nên không thể ở lại!"

"Sao???"

Cậu nghe hắn nói vậy liền bất ngờ mở to mắt, chân mày đa nghi nhếch lên bên cao bên thấp, nếu là ai khác thì vẫn còn có thể, nhưng Henry bình thường là người trung thành nhất với hắn, làm sao có thể phạm luật đến nỗi bị hắn đuổi ra khỏi xã đoàn được?

"Taehyung!"

"Hửm?"

"Anh nói thật với em đi!"

Cậu nói rồi xoay người ngồi lại đối diện với hắn, mắt cậu nhíu lại, môi mím chặt nhìn biểu cảm của hắn.

Hắn nghe cậu nói vậy liền hồi hộp nuốt nghẹn nước bọt vào trong, nhưng vẫn cố gắng trưng ra bộ mặt bình tĩnh, giả vờ không hiểu cậu đang muốn hắn nói thật điều gì.

"Ý em là sao?"

"Anh nói thật đi! Henry bị đuổi ra khỏi xã đoàn là vì anh ta thích anh có phải không?"

Hắn nghe cậu hỏi, giật mình nắm lấy vai cậu đẩy ra rồi nhìn thẳng vào mắt cậu. Chẳng lẽ cậu đã biết hết tất cả mọi chuyện rồi sao? Hắn cắn môi cau mày suy nghĩ không biết phải giải thích và xin lỗi cậu như thế nào thì cậu bên này lại đột nhiên cười phá lên.

"Ha ha ha! Em đùa thôi mà!"

"Em!"

Hắn bất lực thở hắt ra, gương mặt trở nên ngán ngẫm nhìn bạn trai nhỏ của mình đang cười thích thú vì chọc ghẹo được mình, ngoài mặt thì đang làm điệu bộ giận cậu nhưng thật ra trong lòng hắn đang thở phào nhẹ nhõm vì mới trút bỏ được một đống gánh nặng.

"Em giỏi lắm!"

"Hôm nay còn dám chọc ghẹo anh!"

"Anh sẽ cho em biết thế nào là lễ độ!"

Hắn nói rồi bế xốc cậu lên bật dậy đi thẳng về phòng, cậu trong nháy mắt cảm nhận được bản thân sắp gặp "nguy hiểm" liền giãy giụa trên tay hắn, xin hắn "tha mạng" cho cậu.

"Aaa không!"

"Không được đâu Taehyung!"

"Em xin lỗi mà Taehyung!"

"Tha cho em đi!"

"Không tha!"

***

Ngày tổ chức buổi tiệc cũng đã đến, hắn ban đầu đã không cho cậu đi theo mình và nhóm anh em, một phần vì buổi tiệc này rất lớn, hội tụ tất cả những xã đoàn lớn nhỏ trong giới hắc đạo, hắn không muốn cậu lộ mặt quá nhiều sẽ dễ gặp nguy hiểm, một phần cũng là vì không muốn để cậu gặp được "người kia".

Nhưng với tính cách của cậu thì còn lâu cậu mới chịu ngồi yên ở nhà, cậu nằng nặc giận lẫy đòi đi theo hắn, cuối cùng hắn cũng không thể cản được đành miễn cưỡng chấp nhận cho cậu đi theo đến Seoul với một điều kiện là cậu không được đi xa khỏi hắn nửa bước.

"Được rồi mà Taehyung! Anh đã dặn em 100 lần rồi đó!"

"Anh sợ dặn em 1000 lần em cũng sẽ bướng mà không nghe thôi!"

[Suga] - "Namjoon! Đáng lẽ em không nên cho hai đứa này đi chung máy bay với mình đâu!"

[Namjoon] - "Em cũng nghĩ vậy!"

Từ ngày Jungkook xuất hiện nhóm anh em liền hiển nhiên tăng lên thành bảy người, hôm nay cả nhóm sẽ cùng đi đến Seoul bằng máy bay riêng của Namjoon, cả chuyến bay không ai nói tiếng nào ngoài âm thanh được phát ra ở dãy ghế cuối cùng, là tiếng "cự lộn" của gia đình hai thằng em nhỏ nhất nhóm khiến cho Suga không nhịn được mới chen ngang một câu.

[j-hope] - "Tính ra nhóm mình Taehyung là giàu nhất vậy mà nó không chịu mua máy bay riêng suốt ngày đi ké hết người này tới người khác!"

"Quào! Anh là giàu nhất luôn sao?"

"Chứ sao!"

3 tiếng sau...

Sau khi xuống máy bay cả nhóm liền chuẩn bị đồ để đi đến buổi tiệc, đàn em của bọn họ cũng đã di chuyển riêng đến Seoul trước để tập hợp.

Hôm nay họ đi đủ cả nhóm nên quyết định mặc đồ "ton sur ton" với nhau, một thân veston sang trọng, bá khí ngút trời, ai cũng đẹp trai rạng ngời.

Họ lái xe đến địa điểm của buổi tiệc, là dinh thự của Kim Sung Ho, không khí xung quanh đông đúc đến ngộp thở, nơi đây hiện tại toàn bộ đều là những anh lớn máu mặt trong giới, sau lưng ai cũng có cả vài chục đến vài trăm tên đàn em đi theo, mặc dù chỉ là buổi gặp mặt "hữu nghị" nhưng trông dáng vẻ ai cũng đằng đằng sát khí, tay bắt mặt mừng nhưng có lẽ ở đây chẳng ai là thật sự thân với ai.

Nhóm người của họ đến trước cổng dinh thự, vừa dừng xe bước xuống đã gây ra được sự chú ý, trên dưới hắc đạo không ai là không biết đến nhóm liên minh mafia hùng mạnh nhất này, đã vậy còn là anh em thân thiết, muốn "phá" cũng không thể phá được, người ngoài như bọn họ nhìn thấy chỉ có thể dùng hai từ ngưỡng mộ để hình dung.

Từng người bước xuống xe đều nhận được ánh mắt thăm dò từ đám người đông đúc phía trong sân dinh thự, đến khi nhìn thấy Kim Taehyung thì bọn họ càng khiếp vía, miệng lớn miệng nhỏ bắt đầu bàn tán xôn xao.

"Có cả Kim Taehyung sao?"

"Năm nay hắn cũng đến?"

"Kim lão làm cách nào để thương lượng được với hắn vậy?"

"Kim Taehyung bắt đầu buôn ma túy từ khi nào?"

"Lão Kim Sung Ho này đúng là phô trương thật! Còn có thể mời cả tên Kim Taehyung kia đến!"

"Còn người đang đi bên cạnh khoác tay hắn là ai?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro