Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kim...Kim V"

Cả nhóm lên máy bay rời khỏi Seoul, nhưng khác hoàn toàn với chuyến đi, lần này cậu ngồi rất im lặng, ngoan ngoãn dựa vào lòng hắn không nói tiếng nào, cứ mãi mê nghĩ về cái tên Kim V mà hắn đã nói.

"Nghe quen quá..."

"Mình đã nghe cái tên này ở đâu rồi?"

"V?"

"Đau đầu quá!!!"

"Aish chết tiệt!"

"Em sao vậy?"

"Em...đầu em đang rất đau!"

"Hôm qua anh đã kiểm tra rất kĩ đầu em không có bị thương mà? Sao lại bị đau đầu? Mau đưa anh xem lại xem!"

"Không...em không sao đâu Taehyung, em bị như vậy rất lâu rồi, từ lúc em phải trải qua khóa huấn luyện dưới căn hầm của lão Park, chịu rất nhiều cực hình cũng như những lần xung điện đã khiến em bị mất dần đi ký ức, mỗi lần em cố gắng nhớ về chuyện gì đó thì đầu sẽ rất đau..."

Hắn nghe cậu nói trong lòng đau nhói lên từng cơn, cổ họng như bị ai đó bóp nghẹn lại, hắn ôm cậu chặt vào lòng, lấy tay xoa đầu an ủi cậu, cúi xuống hôn vào tóc rồi thì thầm bên tai cậu.

"Jungkook...ngoan, mau ngủ đi, em đừng suy nghĩ nữa, anh hứa sẽ không để bất kỳ ai tổn thương đến em nữa đâu"

***

Về đến dinh thự cậu vẫn còn ngủ say trên tay hắn, hắn bế cậu mang về phòng, đặt lên giường sau đó ngồi nhìn cậu rất lâu.

Bao nhiêu năm làm mafia hắn đã trải qua rất nhiều việc tương tự như thế này, nhưng ngày hôm qua trong cuộc đột kích ở dinh thự của Kim Sung Ho lại là lần đầu tiên hắn cảm thấy lo sợ đến như vậy.

Từ lúc hắn nhìn thấy đám người áo đen kia tràn vào ồ ạt, thấy những đám lửa bắt đầu phát nổ lóe lên lan ra khắp nơi, thì trong đầu hắn chỉ còn duy nhất hình ảnh của cậu.

Khoảnh khắc đó hắn chỉ muốn buông bỏ tất cả mà đi tìm cậu, hắn muốn nhìn thấy cậu, muốn thấy cậu an toàn trước mặt hắn, khi hắn nghe đàn em của mình nói cậu đã trở vào bên trong đám người đó để tìm hắn, hắn liền sợ đến nỗi tim đập rất nhanh, đầu óc bất giác trống rỗng không thể xác định rõ phương hướng.

Phải! Là hắn đã mất hết bình tĩnh khi nghĩ rằng cậu sẽ có thể gặp nguy hiểm, hắn sợ bản thân mình lại phải nhìn thấy cậu đau đớn thoi thóp như khi ở dưới căn hầm của lão Park, hắn sợ phải nhìn thấy cậu khóc, hắn sợ hắn sẽ đánh mất cậu.

"Jungkook..."

Hắn đưa tay chạm lên gương mặt đang ngủ say của cậu, lúc cậu ngủ trông thật bình yên, ngay lúc này hắn ước gì hắn không phải là mafia, còn cậu cũng không phải là một sát thủ, cả hắn và cậu, có thể bình yên vui vẻ sống bên nhau, không phải đau đớn nhiều như thế này nữa.

"Ưm...Tae...hyung"

Cậu trong cơn say ngủ cảm nhận được bàn tay hắn ấm áp đặt trên mặt mình, cậu cựa mình, đưa tay lên dụi dụi vào mắt, mở mắt ra đã thấy hắn đang ngồi đó chăm chú nhìn cậu, môi cậu liền cong lên một nụ cười.

"Anh xin lỗi, anh làm em thức rồi"

Cậu lắc đầu, cọ cọ má vào tay hắn, rồi rướn người đưa tay sờ lên gương mặt của hắn, cậu biết hắn vẫn còn đang lo lắng cho chứng đau đầu của cậu nên mới ngồi ở đây.

"Jungkook, anh muốn đưa em đến một nơi"

Cậu vươn vai ngồi dậy chuẩn bị quần áo tươm tất rồi cùng hắn đi ra ngoài, hôm nay hắn không mang theo bất kỳ đàn em nào, chỉ có hắn và cậu, hắn lái xe đi vào trung tâm thành phố, rồi dần dần ra ngoại ô, một con đường vắng lặng, gió thổi hiu hiu mát rượi.

Cậu hạ kính xe xuống đưa mặt nhìn ra bên ngoài, hắn bên này tập trung lái xe, thi thoảng lại quay sang nhìn cậu, ánh nắng chiếu xuống trên gương mặt cậu lấp lánh thật đẹp, cậu vui vẻ mỉm cười nhìn ngắm khung cảnh xung quanh.

"Jungkook"

"Dạ?"

Cậu chỉ vừa dạ một tiếng, tim hắn liền đập nhanh như muốn rơi ra khỏi lồng ngực, người hắn yêu trên thực tế là một sát thủ khét tiếng, nhưng khi ở bên cạnh hắn lại có thể trở nên đáng yêu như thế này.

"Em có thể yêu anh đến già luôn không?"

"Không"

"Hửm?"

"Taehyung, em sẽ không yêu anh đến già, em sẽ yêu anh đến kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau sau nữa luôn có chịu không?"

"Sợ em luôn!"

Xe dừng lại trước cổng của một khuôn viên rộng lớn, hắn và cậu xuống xe đi vào bên trong, dần dần xuất hiện trước mặt cậu là một căn biệt thự màu trắng, xung quanh được bao phủ bởi rất nhiều cây cối, có cả đài phun nước, hồ bơi, sân bóng rổ và sân tennis, nơi này giống như được tách biệt với thế giới bên ngoài vậy.

Cậu tròn mắt nhìn xung quanh rồi quay sang nhìn hắn, từ lúc bước vào đây đến giờ hắn không nói câu nào, chỉ trầm ngâm bước đi bên cậu, gương mặt có vẻ không vui, cậu nắm lấy tay hắn, hắn mới giật mình lắc đầu vài cái.

"Taehyung...đây là?"

"Là nhà của anh"

Hắn bình thường chỉ ở trong dinh thự, nơi đó là nơi mà hắn đã có được sau khi làm mafia, còn đây là biệt thự của cha hắn, ông ấy đã mua nó khi còn sống, nhưng kể từ khi cha của hắn mất, hắn cũng không còn trở về đây nữa.

"Jungkook, anh muốn em ở đây"

Hắn đã suy nghĩ rất nhiều từ lúc còn ở trên máy bay, hắn nhớ lại cảnh tượng dinh thự của Kim Sung Ho bị đột kích, cũng nhớ lại những lần mình đã đi đột kích xã đoàn của người khác, hắn lại nghĩ đến lúc xã đoàn của hắn, dinh thự của hắn cũng sẽ bị như vậy, nếu cậu ở đó cùng với hắn sẽ rất nguy hiểm, nên hắn đã chủ ý đưa cậu đến đây, nơi này là một nơi bí mật, sẽ không có ai làm hại được cậu.

Cậu cắn môi gãi đầu suy nghĩ, sau đó liền hiểu được vấn đề, cậu nắm tay hắn kéo trở ngược ra ngoài, thái độ rất kiên quyết không đồng ý với hắn.

"Không Taehyung! Em hiểu ý anh rồi! Nhưng em không đồng ý! Em sẽ không ở đây!"

"Jungkook!"

"Không! Anh không cần phải giải thích với em! Cho dù anh có nói gì đi chăng nữa em cũng sẽ không đồng ý đâu!"

"Nghe anh một lần đi Jungkook!"

Cậu dừng bước, xoay người đối diện lại với hắn, cậu đanh mày nhìn hắn đang cố gắng khuyên ngăn mình, nhưng cậu làm sao có thể đồng ý ở lại đây trong khi biết hắn có thể sẽ gặp nguy hiểm?

Nếu thật sự một ngày nào đó dinh thự của hắn bị người khác tấn công, thì cậu phải là người đầu tiên ở bên cạnh sát cánh cùng hắn chiến đấu, cậu không muốn ở đây!

"Taehyung! Anh đừng quên em là một sát thủ!"

"Jungkook, anh biết em là một sát thủ, một sát thủ rất giỏi, em không sợ đối đầu với kẻ thù, cũng không sợ bị thương."

"Nhưng Jungkook, em cũng là người yêu của anh, người mà anh yêu thương rất nhiều, anh sợ nhìn thấy em gặp nguy hiểm, anh sợ nhìn thấy em bị thương, em có thể không đau, nhưng những lúc như vậy anh thật sự rất đau, em có thể quên đi mình là một sát thủ, có thể ở lại đây xem như là vì anh đi, có được không Jungkook?"

"Taehyung!"

"Vậy còn anh thì sao?"

Cậu nghe hắn nói xong tâm trạng liền chùng xuống, không còn khó chịu hay nổi nóng nữa, mà là rất buồn, cậu có thể khướt từ hắn khi hắn muốn cậu được an toàn, nhưng hắn nói hắn yêu cậu rất nhiều, mong cậu có thể ở lại đây vì hắn, cậu phải làm sao đây?

"Anh muốn em được an toàn, vậy còn anh thì sao hả Taehyung?"

"Anh nghĩ em sẽ như thế nào nếu anh gặp nguy hiểm?"

"Em cũng yêu anh mà Taehyung!"

"Taehyung, ngày nào anh còn là mafia, thì em vẫn sẽ là một sát thủ ở bên cạnh anh!"

Hắn khuyên giải hết lời cậu vẫn không chịu chấp nhận, cuối cùng hắn phải hứa với cậu vẫn sẽ cho cậu tham gia vào công việc của xã đoàn, chỉ là cậu sẽ tạm thời ở lại đây, cậu mới miễn cưỡng đồng ý.

***

Xã đoàn của Kim Sung Ho sau đêm hôm trước thì bắt đầu hỗn độn, rối loạn như ong vỡ tổ, ông ta lập tức triệu tập tất cả anh em về họp khẩn cấp, ra lệnh tạm dừng mọi hoạt động buôn bán ma túy với đám người Nhật Bản, khiến mọi người trên dưới trong xã đoàn ai cũng hoang mang lo lắng vì thấy băng đảng của mình đang bị thất thế và sa sút.

V sau khi họp xong thì đã lái xe đi thẳng đến Incheon, anh chạy vào con đường dẫn lên núi Hwagaesan, rừng núi vắng tanh, xung quanh toàn là cây khô chết lá, ấy vậy mà lại xuất hiện một căn nhà kho nhỏ cũ kĩ nằm khuất sâu bên trong.

V bước xuống xe, cẩn thận đưa mắt nhìn ngó xung quanh rồi mới đi vào, bên trong có một người đàn ông đã đứng chờ sẵn, ông ta mặc trên người âu phục rất chỉnh chu, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc măng tô đen dáng dài, khí chất toát ra rất lạnh lùng và điềm đạm, ông ta ngồi đó nhìn V bước vào, cất lên một chất giọng âm trầm khô khan.

"Chuyện vừa rồi không phải do cậu gây ra chứ?"

"Ông nghĩ sao vậy? Đêm hôm đó tôi suýt chút nữa là mất mạng!"

"Hừm! Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu một chút thôi! Đừng làm chuyện gì quá đáng!"

"Tôi biết rồi!"

"Ông ta tạm thời đang án binh bất động! Nếu không có chuyện gì thì không cần đến tìm tôi đâu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro