#𝟷𝟷

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hỗn hợp giữa máu và dầu bôi trơn hòa vào nhau chảy xuống ga giường. Jimin liếm môi. Gã hôn Yoongi tới tấp, chặn đi cơn khóc rấm rứt nọ đang bắt đầu lớn dần. Gã nghe thấy cổ họng Yoongi ư ử rên không thành tiếng, hai tay cậu cào vào ngực gã liên tục; chân bị ép dính xuống ngực, tư thế đè chặt khiến cậu khó thở. Đầu Yoongi quay mòng mòng khi Jimin cố chấp hôn cậu, trong khi đôi mắt cậu đã mờ đi vì nước mắt trào ra không kiểm soát.

Bất chấp mùi máu nóng nồng lên đôi chút trong căn phòng kín, Jimin vẫn tiếp tục hành sự. Gã nhấn Yoongi liên tục xuống đệm, dương vật trướng cứng bắt đầu dập đều đều vào nơi đang rỉ ra vài giọt máu đen thẫm đặc sệt khiến Yoongi không còn đường lui. Cơ thể cậu nhấp nhô theo nhịp nhấp của gã, nhưng cơn khoái cảm chưa kịp bắt đến, cơn đau nơi giao hợp đã xâm lấn lấy cậu trước.

"Ba ơi-" Yoongi gọi, nhưng không tròn vành rõ chữ cho lắm. "Ba."

"Ba nghe." Jimin cắn môi cậu một cái rồi mới buông ra chút đỉnh. "Em gọi ba gì đấy?"

"Yoongi thấy đau..." Người nhỏ hơn nhìn gã bằng đôi mắt lúng liếng nước. "Chỗ đó đau... đau lắm. Ba có thể ra một chút được không?"

Jimin nhìn bé nhỏ của gã dùng tay vòng lên cổ gã, nũng nịu hôn lên môi gã một cái rồi mấp máy đôi môi ướt át một chữ "nhé?" mà không khỏi mềm lòng. Gã hít vào một hơi, thở dài một tiếng rồi chậm chạp rút thằng em gã ra ngoài, thuận tình theo ý của cậu bé. Dù gã đang dập hăng, nhưng gã thấy có gì đó không ổn ở Yoongi.

"Được rồi..." Park Jimin đầu hàng trước sự lấy lòng của con trai gã. "Được rồi, ba chịu thua con rồi đấy."

Jimin xoa nắn mi tâm của mình. Dương vật gã sừng sững cương cứng và bóng loáng dầu bôi trơn, nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra được thứ chất lỏng màu đen sậm có mùi tanh của sắt kia đang chảy dọc xuống chiều dài của thằng em gã. Jimin nhìn Yoongi, cậu bé đã thôi không khóc nữa. Và gã ghét chết đi được cái gương mặt búng ra sữa của cậu làm nũng gã giỏi thế nào. Jimin cúi xuống hôn lấy hôn để hai cánh môi cậu. Gã vừa hôn, tay gã cũng vừa sục cho thằng em gã được giải thoát cho xong chuyện.

"Hư thật đấy." Park Jimin lẩm bẩm trong cổ họng. "Ba chiều con đến hư người rồi."

"Yoongi không có hư." Người nhỏ hơn hơi nhíu mày. Cậu vì hậu huyệt đau đến nhói mà không kiểm soát nổi biểu cảm trên mặt. "Yoongi ngoan mà."

"Ừ thì ngoan." Jimin trầm giọng. Tay gã sục nhanh hơn khi bàn chân Yoongi chạm vào đầu khấc của gã. Tóm lấy bàn chân hư hỏng của bé nhỏ, Jimin chà xát lòng bàn chân của cậu vào thân dương vật nóng bỏng của mình. Gã nhấm nháp cần cổ trắng ngần của Yoongi, tạo nên đó vài dấu hickey đỏ chói rồi liếm láp phần ngực của cậu.

"Ba ơi..." Yoongi thở dốc. Cậu thấy nhồn nhột khi Jimin ấn đầu khấc gã vào lòng bàn chân mình, kèm theo đó còn có cả dịch nhầy và dầu bôi trơn dính dớp nhiễu theo khiến chân Yoongi trơn nhẫy.

"Ba nghe đây." Jimin hít thở nặng nề. Chất giọng nhũn đến nức nở của Yoongi tiếp cho gã lên cơn hứng thêm. Jimin sờ vào đùi trong của Yoongi, gã đột ngột kẹp chặt hai đùi cậu lại, dương vật cương đỏ của gã nhanh chóng chen vào giữa hai đùi cậu điên cuồng ma sát tìm khoái cảm. Yoongi không phản kháng lại hành động của gã. Cậu trở nên hợp tác khi gã không cố chấp nhồi thằng em gã vào hậu môn của cậu. Yoongi để yên cho dương vật Jimin sục giữa hai chân mình. Dương vật cậu nhỏng cao, đầu khấc đỏ hồng nhanh chóng phồng lên báo hiệu cậu sắp xuất tinh.

"Ba, Yoongi sắp ra rồi." Người nhỏ hơn báo cho Jimin biết, không vì lý do gì đặc biệt. Cậu nhìn Jimin, mắt gã đỏ quạch khi ngẩng lên nhìn cậu với vẻ kìm nén điều gì đó. Yoongi thở hổn hển. Cậu muốn chạm vào cự vật của cậu để có thể xuất ra nhanh hơn nhưng cậu không dám. Khi Jimin chưa chạm vào cậu, điều đó đồng nghĩa với việc cậu không được tự thỏa mãn bản thân mình trước khi gã thỏa mãn cho cậu. Việc gì cũng phải để gã làm trước - gã đã từng nói vậy - tất nhiên với điều kiện việc đó liên quan đến những gì thuộc phạm trù nhân thân của cậu.

Jimin không nói gì. Gã im lặng, dương vật chăm chú thúc vào giữa hai đùi Yoongi. Tay còn lại của gã chạm vào cự vật cậu. Gã vuốt nhẹ dương vật đỏ hồng của Yoongi mấy cái, đoạn gã cúi xuống hôn vào môi cậu.

"Em ra trước đi." Jimin thì thầm giữa nụ hôn sâu của gã.

Yoongi vòng tay lên cổ gã, cậu luồn bàn tay mình vào mớ tóc sau ót gã, ép gã cúi xuống tiếp tục hôn cậu. Cậu thấy Jimin hơi nhướn mày bất ngờ, song gã lại giấu cái biểu cảm ấy đi rồi tỏ ra hài lòng với hành động của cậu. Yoongi mở miệng tiếp nhận lưỡi của gã, cho phép gã xâm nhập vào miệng mình, sục sạo khắp nơi khiến cậu trào nước bọt ra khóe môi. Càng hôn, Yoongi càng hứng. Cậu đoán Jimin cũng vậy. Gã dễ dàng bị tác động bởi những hành động chủ động của cậu nên hiển nhiên, khi Yoongi nhẹ miết tay trên gáy người đàn ông, cậu biết Jimin lên đỉnh rồi.

"Muốn ra chung với ba." Yoongi nhìn người lớn hơn bằng ánh mắt động tình. Cậu chủ động áp sát hai đùi non của mình lại, ép cho Jimin mất kiểm soát. "Ba..."

Jimin hơi nhíu mày trước sự tác động của hai bên đùi của Yoongi. Cậu bé thực sự bức chết gã mất. Thực sự gã muốn chịch đùi cậu thêm một lát nữa. Nhưng nhìn thấy sự mất kiên nhẫn của cậu, Jimin lại thôi không giữ tư tưởng đó lại nữa.

"Ba nói em cứ ra đi." Jimin vuốt má cậu. "Ba không bắt em phải ra với ba."

"Nhưng mà em muốn."

Yoongi đột ngột đổi xưng hô khiến Jimin khựng lại đôi chút.

"Ba không thương em." Yoongi tiếp tục lí nhí trong cổ. "Ba hết thương em rồi."

"Thương em mà." Jimin chịu hết nổi với tiểu tổ tông của gã. Gã siết chặt cổ chân Yoongi trong tay mình, luồng tinh dịch nóng bỏng đặc sệt phun thẳng lên ngực Yoongi khiến cậu giật mình. Jimin hớp hơi thở hổn hển, gã nhíu mày, dịch nhờn trắng đục của Yoongi thế mà bắn thẳng lên mặt gã.

Yoongi mơ màng nhìn gã đàn ông trước mắt. Park Jimin chậm chạp đưa tay lên má mình, quệt một ít tinh dịch của cậu đưa vào miệng liếm khiến Yoongi rùng mình. Cậu thở dốc, dương vật được thỏa mãn hơi xìu xuống một nửa.

"Ba đừng nuốt." Yoongi nhỏ giọng. "Nó không ngon đâu."

"Mệt chưa?" Jimin hạ chân cậu xuống. Dường như nhận ra cậu đang nói về mớ dịch thể đọng trên mặt mình, gã lại đáp lại cậu. "Gì đây? Em cả gan bắn lên mặt ba mà bây giờ lại nói ba không được nuốt của em sao?"

Yoongi nhìn gã một hồi, cậu không nói gì, dopamine tiết ra khiến cậu cảm thấy buồn ngủ, và mặc kệ Jimin làm gì tiếp đó, Yoongi để mặc bản thân chìm vào giấc ngủ đang gọi mời cậu.

---

Lúc cậu tỉnh lại là đã quá giờ ăn trưa.

Vẫn căn phòng ban sáng cậu và Jimin làm tình, gã để cậu nằm ngủ trên giường mà không có một chút ánh sáng nào có thể lọt vào được. Jimin hiếm bao giờ để phòng ngủ gã sáng trưng, đặc biệt khi chuyện ân ái của gã diễn ra với tần suất không thấp, Yoongi nghĩ có lẽ gã sẽ chẳng bao giờ để cậu thấy được ánh nắng mặt trời từ phòng ngủ của gã, và cũng sẽ không có khái niệm ngủ trong ánh sáng nào xuất hiện.

Căn phòng im phăng phắc, không có cửa sổ lẫn cửa trượt, thậm chí đến cả một ô cửa nhỏ để thông khí cũng không nốt. Yoongi ngồi dậy, cậu nhìn quanh, những gì cậu nhìn thấy chỉ có một chiếc tủ quần áo thiết kế theo kiểu không có cánh cửa, một chiếc điện thoại bàn đóng trên tường, một chiếc két sắt nằm ở ngăn dưới của tủ quần áo và một chiếc áo suit được treo vào mắc quần áo và cái mắc đó treo trên tường.

Một căn phòng không thể đơn điệu hơn.

Yoongi lười biếng cuộn tròn mình trong chăn. Cậu lười ra khỏi giường, một cách triệt để, Yoongi không thích làm gì nhiều khi cậu chỉ mới mở mắt. Phía dưới cậu đau thắt, không biết bằng một lý do gì đó, hậu môn của Yoongi đau khó tả nổi. Cậu vốn không muốn để ý đến nó và cho rằng cơn đau chỉ đến từ nguyên nhân duy nhất là vì Park Jimin nóng lòng muốn ân ái với cậu. Nhưng khi cơn đau kéo dài hơn so với một giấc ngủ của cậu, Yoongi lại khó thể nào làm lơ đi nó được.

"Mệt ghê..." Yoongi lẩm bẩm. Cậu buộc phải rời khỏi giường, tiến ra cửa và rời khỏi nơi ấm áp nọ. "Mệt thật chứ..."

Yoongi lạnh toát sống lưng khi cậu rời khỏi giường. Căn phòng im ắng này vậy mà lại lạnh hơn cậu tưởng. Dù không có điều hòa, nhưng không khí trong phòng này lại làm cậu rùng mình theo từng bước chân trần lạnh lẽo. Yoongi khó chịu cau có. Cậu ghét nhất là lạnh.

Tay nắm cửa của căn phòng không phải nắm đấm thường. Nó là một dạng cửa dùng khóa điện tử. Yoongi vặn vẹo cán tay cửa một hồi, rốt cuộc cậu cũng phát hiện ra nó là cửa khóa dùng vân tay.

Đút ngón tay vào lỗ quét vân ngón tay, Yoongi ngạc nhiên khi vân tay mình được duyệt qua. Cậu không hy vọng gì nhiều vào việc mình sẽ mở được cánh cửa với vân tay của mình. Tuy nhiên, thực tế đã khiến cậu tin vào bản thân nhiều hơn những gì cậu tưởng.

"Chủ tịch, Ngài không thể bỏ qua vấn đề này được đâu ạ. Bên Z đã thỏa thuận với các doanh nghiệp khác rồi, nếu như chúng ta còn bỏ qua và không hợp tác, e rằng-"

"Chuyển chủ đề." Giọng Jimin cắt ngang lời của một gã đàn ông nào đó. Thế giới bên kia cánh cửa vậy mà lại đang ồn ào đến khó tin. Căn phòng này có lẽ được thiết kế theo kiểu đặc biệt nào đó mà khi Yoongi bước ra, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy không phải là một bàn họp ồn ào hay một đám người đang ngồi hội thảo. Thứ Yoongi nhìn thấy ở trước mắt đây là một tấm màn nhung đỏ sậm được treo trên nóc của căn phòng.

Phòng ngủ ban đầu chỉ cần quay sang phải là có thể thấy, bây giờ đã biến thành cánh gà trong phòng làm việc của Park Jimin.

Yoongi ngạc nhiên với lối thiết kế sáng tạo này của gã.

Đoán chừng cuộc đàm thoại của mấy gã bên kia tấm màn chưa đến hồi kết thúc, Yoongi biết điều ở lại bên trong tấm màn dày. Cậu lân la đi dọc tấm màn, rồi lại sợ mình đi lạc mà quay lại cho chắc.

"Nói chung tôi thấy ý kiến của anh không tồi." Giọng một người khác cất lên. "Tôi chỉ không biết liệu có thể thay đổi một chút chi tiết trong việc chuyển nhượng công ty ở Chiết Giang sang Bắc Kinh được hay không?"

"Bàn nhiều thật đấy." Lúc này Yoongi mới nghe thấy giọng của Park Jimin cất lên. "Nghĩ cách làm sao để mở một chi nhánh mới ở Châu Phi đi thì các vị hãy tiếp tục mở miệng. Còn nếu như không nghĩ ra được cái gì mới, tốt nhất là đừng nói gì cả."

Gã nói bằng tông giọng không quá lớn, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc gã thực sự tôn trọng những người còn lại khi dùng tông giọng đó nói chuyện. Yoongi từng nghe gã mỉa mai rất nhiều đối tác khi nói chuyện điện thoại. Park Jimin cậu biết không phải loại lãnh khốc vô tình, gã là kiểu người không có lấy một cái tính người bình thường để làm một người tử tế. 

Gã có bình thường quái đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro