Inside/Outside

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả gốc: 我家有隻貓大爺

Các cp trong fic: KimPorchay×JeffBarcode×RaonWuju×DanNon

Lưu ý: tác giả chán quá nên viết vui

▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬

1. KimPorchay

Lúc này Kim đang đứng ở cửa phòng tắm, do dự không biết có nên mở cửa hay không.

Trong bữa tối, nhận thấy Porchay có gì đó kỳ lạ, vẻ mặt bối rối, tư thế ngồi bồn chồn, khi buổi tối vừa xong Porchay rời khỏi bàn đi thẳng vào phòng tắm, Kim lập tức đi theo.

Có lẽ đã diễn giải quá mức những biểu cảm và động tác của Porchay, không có gì đặc biệt chú ý phải không? Kim nghĩ vậy, nhưng giây tiếp theo có thứ gì đó rơi xuống và tiếng kêu của Porchay vang lên từ phòng tắm.

"Chay?!"

Porchay ngã trong phòng tắm, quần đã bị cởi, chỉ còn lại chiếc áo sơ mi đen, cặp đùi trắng nõn lộ ra, bên cạnh là đồ vệ sinh cá nhân và vòi sen vương vãi trên sàn.

P'Kim? Tại sao anh lại vào đây?"

Mặt Porchay đỏ bừng khi nói và nhìn anh bằng đôi mắt ngấn nước.

"Anh nghe thấy tiếng động. Em ổn chứ Chay?"

"Ưm." Porchay lắc đầu, "Em chỉ vô tình bị ngã thôi."

"Em bị gì thế?"

"Cái đó của anh..."

"Hửm?"

"Chiều nay trên xe, anh..." Porchay nói càng ngày càng nhỏ, nhẹ đến mức Kim chỉ có thể ngồi xổm xuống, áp sát vào khuôn mặt vốn đã đỏ bừng gần như chảy máu của cậu, "Bên trong...em... có vẻ như...tất cả đều đã trào ngoài..."

Xấu hổ vùi mặt vào vai Kim, Porchay thì thầm: "P'Kim, anh giúp em được không?"

"Em không thể tự lấy nó ra à?"

Ối, sao Kim lại có thể hỏi thẳng thế? Porchay ngượng ngùng gật đầu.

Những ngón tay của Kim nhẹ nhàng ấn vài lần vào lối vào đã căng ra.

"Có vẻ như chỉ còn một cách."

Porchay ngoan ngoãn làm theo sự hướng dẫn của Kim, quay mặt vào tường đặt hai tay lên tường hơi nâng cặp mông tròn trịa của mình lên.

Porchay bối rối quay lại lại Kim, tự hỏi Kim định giúp đỡ như thế nào.

Kim dùng một tay nắm lấy hông cậu bé và tay kia nhẹ nhàng cởi khuy quần của mình.

"Hãy để anh lấy nó ra giúp em."

2. JeffBarcode

Barcode vừa ngồi xổm xuống nhặt chiếc quần đùi bên giường lên, một ít chất lỏng ướt át từ trong đùi từ từ chảy xuống.

Ôi trời...Barcode chắc chắn biết đó là gì.

Tối qua cậu nhờ Jeff lấy thứ ấy ra nhưng cả hai người đều mệt đến mức quên lấy nó ra.

Không thể trách Jeff hoàn toàn, cậu cũng phải chịu nửa trách nhiệm nên Barcode lại trèo lên giường và lay mạnh người đàn ông vẫn đang ngáy ngủ dậy.

"P'Jeff, giúp em lấy thứ này ra!"

Chưa kịp hoàn hồn, Jeff cảm thấy như ngón tay của mình bị chôn vào một nơi ấm áp và chật hẹp, ngón tay anh vô thức co lại.

"Ối!"

Âm thanh này cuối cùng cũng khiến Jeff tỉnh lại, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến anh tự hỏi liệu mình có còn đang mơ hay không.

Barcode nằm trên giường nâng cặp mông đầy đặn lên, ngón tay của mình đang khám phá phần sâu nhất, mềm nhất. Anh lại không thể tin nổi mà cử động ngón tay.

"P'Jeff! Đừng giỡn nữa và giúp em lấy nó ra!"

Ồ, hóa ra đó không phải là một giấc mơ. Rất ngoan ngoãn, những ngón tay của Jeff tìm kiếm và móc vào bên trong một cách chậm rãi. Khi các khớp ngón tay của anh vô tình trượt qua một điểm nào đó, Barcode thốt lên.

"Ưm~"

Jeff không cố ý. Anh cố rút ngón tay ra nhưng nơi đó bám chặt lấy anh cố gắng níu kéo.

"Ờ..."

Khi các khớp ngón tay lại co rúm lại, Barcode lại run lên không kiểm soát được. Đỏ mặt và che miệng lại.

Có một sự im lặng khó xử.

"Ừm, em có muốn tay anh ra ngoài không?"

"Ra ngoài ngay..."

Ngừng một lúc, cậu bé nói với giọng mũi như thể đã từ bỏ chính mình:

"Đem cái của anh vào đi."

3. RaonWuju

Mặc dù vị trí trên và dưới của Raon khác với dự kiến ​​​​ban đầu, nhưng nhìn vào ngoại hình, thân hình, chiều cao và cơ bắp, nhìn trái, phải, lên xuống, dù nhìn thế nào cũng không ngờ rằng Wuju đang bị chèn ép, nhưng sự thật là sự thật. Khi "hành sự", Raon chỉ có thể nói rằng thật tốt khi Wuju đã chuẩn bị sẵn sàng các biện pháp phòng ngừa.

Nếu không lấy ra sạch sẽ sẽ gây ra khó chịu về mặt thể chất! Đó là lý do tại sao Wuju cảm thấy rất lạ. Tại sao không lấy ra cậu vẫn thấy bình thường?

Thật kỳ lạ, đây có phải là sự khác biệt có thể chưa biết giữa người ngoài hành tinh và người trái đất?

Hài lòng ôm Wuju trong tay, tay Raon nhẹ nhàng che cái bụng mềm mại của người trái đất.

Raon đã "làm việc" rất chăm chỉ mỗi ngày và chắc chắn Wuju sẽ sớm có con. Không biết Wuju có vui mừng lắm khi biết mình có thai không?

Nhưng Raon không muốn nói liền với Wuju, anh muốn dành cho con người trong lòng mình một bất ngờ!

4. DanNon

Chất lỏng màu trắng dày đặc theo bước chân cậu bé, nhỏ giọt từ chân cậu xuống sàn gỗ.

"Anh......"

Non không quay lại nhìn Dan, nhưng Dan thực sự không biết tại sao cậu lại nói như vậy.

Có lẽ anh đã hối hận? Anh hối hận khi đưa cậu bé kỳ lạ này về nhà. Anh đã tự nhủ rõ ràng rằng mình không thể như vậy được nữa, nhưng anh không biết tại sao mình lại bị thu hút bởi cậu bé này.

Bởi vì họ tình cờ đọc cùng một cuốn sách?

Bởi vì Dan thực sự quá cô đơn?

Bởi vì không phải những câu nói ngắn ngủi chạm đến trái tim đều được viết ra giấy?

Hay là vì ánh mắt xa xăm, lạnh lùng của Non?

Tâm hồn cậu bé dường như đang lang thang trong thế giới.

Dan yêu mọi người, nhưng yêu bản thân mình hơn, nhưng cậu bé tên Non này thì sao? Đứa trẻ sẽ thực sự hiểu điều đó, vâng sẽ yêu một ai đó, cậu sẽ trở nên phụ thuộc sẽ muốn độc quyền, Non sẽ nếm trải vị ngọt ngào và cay đắng của yêu và được yêu, nhưng Dan không phải là người đã dạy cho Non bài học của tình yêu.

Không thể là cậu được.

Ánh mắt của cậu bé nói rõ ràng rằng dù có tiếp xúc thân xác bao nhiêu thì họ vẫn là người lạ và sẽ mãi là người lạ.

"Ờ...có thứ gì đó đang nhỏ giọt."

Nhìn xuống theo hướng ngón tay của Dan, Non nhìn xuống sàn nhà.

"Vậy thì sao?"

Cậu bé ngẩng đầu lên và lặng lẽ nhìn Dan. Ánh sáng ấm áp chiếu lên làn da của cậu một vầng hào quang thần thánh, giống như một thiên thần vừa rơi vào thế giới và không biết gì về thế giới. Cậu trông thật trong sáng và trong trẻo. Có sự nghi ngờ thuần khiết nhất trong đôi mắt to của mình.

"Anh sẽ giúp tôi lấy nó ra hay anh sẽ chịch tôi để ngăn nó ra ngoài lần nữa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro