【JeffBarcode】Phản ứng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả gốc: nao961103
Link truyện gốc: https://archiveofourown.org/works/43518034

▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬

Trong phòng nghỉ của nghệ sĩ vẫn còn thoang thoảng mùi nước hoa quen thuộc khiến Barcode ngứa mũi. Cậu đang nằm nửa người trên ghế sofa, lướt qua các hashtag trên Twitter một cách quen thuộc. Những bức ảnh lướt qua dưới mắt cậu khi màn hình trượt đi. Cậu vô thức nhấn lưu. Thay đổi tư thế, nằm nghiêng, để mình ngồi vào ghế sofa thoải mái hơn, dùng hai ngón tay zoom vào bức ảnh vừa lưu lại để có thể nhìn rõ. Màu mắt của một người ngày hôm nay.

Màu mắt đen xám rất hợp với Jeff, lối trang điểm màu khói làm cho đường nét lai tây có chiều sâu hơn, có chủ ý mang lại chút quyến rũ. Lúc đó, Barcode cảm thấy người đối diện có chút gì đó...nó quá hư ảo...Nuốt nước bọt và đưa mắt nhìn xuống dưới, dừng lại ở cơ bụng phẳng lộ ra bên ngoài lớp vải.

Mặc dù áo vest che đi những khu vực cần che nhưng Barcode biết rằng cơ bắp ở đó rất khỏe. Cậu không biết người đó lấy đâu ra thời gian để tập thể dục dù rất bận rộn. Mặc dù anh gầy đến mức khó có thể nhìn thấy khi mặc quần áo nhưng thân hình của Jeff thực sự không có chút mỡ thừa nào và thuộc loại gầy. Khi nhìn thấy nó lần đầu tiên, Barcode không biết tại sao mà cảm thấy đau lòng vì mình đã bị lừa một cách vô cớ.

Đưa tay ra và chạm vào bụng mình. Dù đã tập luyện rất chăm chỉ nhưng thân hình vẫn phẳng lì, không có mỡ thừa nhưng vẫn khác xa với vẻ ngoài lý tưởng của bản thân.

Một tiếng thở dài yếu ớt nhẹ nhàng thoát ra, lúc này cánh cửa đã được mở ra. Barcode ngước mắt lên và bắt gặp ánh mắt nhìn từ trên cao nhìn xuống. Khi sự kiện kết thúc anh liền quay trở lại phòng nghỉ, Jeff dùng tay trái đóng cửa phòng khách lại, mùi nước hoa được nhiệt độ làm dịu đi tiến đến gần Barcode. Điều này thực sự khiến người ta có cảm giác nửa tỉnh nửa mê.

Barcode ngồi dậy và nhanh chóng cầm điện thoại di động đứng dậy khỏi ghế sofa. Khi đang đứng thẳng, Jeff tình cờ dừng lại trước mặt cậu.

"P'Jeff~". Barcode đứng cạnh Jeff, mở camera và chuyển sang cam phía trước. “Chụp ảnh với em nhé.”

“Hả?” Jeff có vẻ hơi bối rối nhưng cũng không từ chối yêu cầu đột ngột của Barcode. "Ừ, em chụp đi."

Barcode nhanh chóng tìm được một góc đẹp và chụp liên tiếp nhiều bức ảnh. Khi đứng cạnh Jeff, mùi hương quen thuộc không ngừng kích thích khoang mũi, nhiệt độ cơ thể tăng nhẹ sau thảm đỏ cũng được truyền qua. Khi Barcode nhìn đi chỗ khác, ánh mắt của người bên cạnh cũng nhìn theo. Đôi mắt xám mà cậu chỉ có thể nhìn thấy qua màn hình điện thoại di động khiến Barcode liên tưởng đến một con mèo.

"P'Jeff..." Cất điện thoại vào túi và gần như buột miệng thốt ra mà không cần suy nghĩ. "Hôm nay anh thật đẹp."

"Haha...em có chuyện gì vậy?" Jeff vẫn cười như thường lệ. “Em sẽ về nhà sớm chứ?”

"P'Cream sẽ đến đón em. P'Jeff, anh đã quá muộn để biểu diễn rồi."

"Anh cũng không thể làm gì được, việc đó không phải do anh quyết định."

"Thật đáng tiếc. Đã đến đây rồi mà vẫn không thể xem được màn trình diễn của P'Jeff."

Hôm nay sau giờ học, Barcode đã tự mình đi tìm anh. Bình thường Jeff sẽ đích thân lái xe đến đón cậu, nhưng hôm nay có một sự kiện thảm đỏ và buổi lễ bắt đầu sớm, hai người không thể sắp xếp lịch trình nên phải thỏa hiệp.

Barcode vẫn đang mặc đồng phục học sinh  luôn trông có vẻ hơi lạc lõng với Jeff, người đang mặc đồ bên cạnh. Vừa nghịch đường may lỏng lẻo trên quần, vừa đưa tay chạm vào sợi dây chuyền mà Jeff đeo trên cổ. Hình trái tim kim loại tiếp xúc với nhiệt độ cơ thể , tiếp xúc với da dường như có một lớp mồ hôi mỏng, những ngón tay mảnh khảnh của Barcode cọ xát lên trên, nâng sợi dây vải đen lên sát cổ, dùng hắn chạm vào phía dưới cổ.

Có lẽ bởi vì không muốn cậu làm loạn nên Jeff nắm lấy bàn tay đang đi loanh quanh trên người của Barcode, lông mày hơi cau lại, vẻ mặt dịu dàng vốn có đã chuyển sang nghiêm túc, như thể đã thay đổi từ dịu dàng sang trọng. Như một con mèo thanh lịch đến một con thú đang ẩn nấp giữa những tán cây và chờ đợi cơ hội.

Barcode xoay cổ tay đan xen vào bàn tay của Jeff, như thể là một con mồi đầy khiêu khích, tự tin rằng mình có khả năng đẩy lùi kẻ đi săn.

“Sau này P'Jeff cũng muốn mặc cái này đi biểu diễn phải không?” Bàn tay còn lại của Barcode mạnh dạn thò vào áo khoác của Jeff, chạm vào lòng bàn tay anh từ dưới lên trên cho đến khi chạm vào mép áo vest.

“Không, anh sẽ thay một bộ quần áo khác.”

“Anh vẫn muốn thay à?”

"Bộ trang phục này dành cho thảm đỏ."

"À... vâng." Họ rất gần, gần đến mức Barcode có thể dễ dàng phát hiện ra rằng Jeff đang bị hành động của mình làm rung động, không biết là cố tình hay vô tình chặn sự chạm vào của anh. “Phi, tốt nhất là đừng mặc bộ đồ này đi biểu diễn.”

"Tại sao?"

"Hmm~anh hãy tự suy nghĩ đi, đừng hỏi em." Barcode bĩu môi trả lời. "Anh có khóa cửa khi bước vào không?"

"Đã khóa. Có chuyện gì thế?"

Barcode lùi lại một bước, đột nhiên ngồi lùi lại, như thể ngã trên ghế sofa. Cậu cũng có ảo giác rằng Jeff đã đẩy mình xuống. Kéo người kia lại gần mình hơi mạnh, cơ thể đổ sụp xuống ghế sofa, Jeff dường như đã đoán trước được điều đó, anh đặt tay lên lưng ghế sofa và khoảng trống bên cạnh Barcode để lại cho anh. Phía dưới, anh đẩy đầu gối vào giữa hai chân của Barcode rồi cúi xuống. Nụ hôn rơi xuống môi người ở dưới, để lại dấu môi mờ nhạt ở đó.

Barcode không hài lòng với cách làm vô nghĩa của anh và chủ động hôn người lớn tuổi hơn, vuốt ve đôi môi của người phía trên. Hơi thở tràn ngập mùi nước hoa êm dịu dễ chịu. Mang lại cho cảm giác ổn định đúng nghĩa giữa khung cảnh hư ảo trước mắt, nhưng nó cũng nhắc nhở Barcode về những điều cậu nên chú ý.

Hôm nay Barcode học cả ngày và dành phần lớn thời gian để ngồi trong lớp, nhưng Thái Lan là một đất nước nhiệt đới.  Sau giờ học, cậu cũng chạy đến câu lạc bộ phúc lợi với các bạn cùng lớp, hoặc đi lang thang trên hành lang và gây ồn ào. Áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi. Sau khi tan học, cậu đến thẳng chỗ Jeff mà không hề nghĩ đến việc thay quần áo trước.

Bàn tay đặt trên vai nhẹ nhàng đẩy người đàn ông phía trên ra, kết thúc nụ hôn bất ngờ khiến Jeff bối rối nhìn cậu.

"Ừm...em..." Barcode ngập ngừng. "Hôm nay em đổ mồ hôi rất nhiều."

"Hả? Bây giờ nói điều này không phải đã quá muộn sao?" Jeff vùi mặt vào một bên cổ hít một hơi thật sâu, khiến Barcode cảm thấy ngứa ngáy. “M có mùi thơm lắm, đừng lo lắng.”

"Sao có thể được, ưm... P'Jeff..."

Tai truyền đến một luồng hơi nóng ẩm ướt, chiếc cúc thứ ba của bộ đồng phục được cởi ra, nụ hôn của Jeff bắt đầu trở nên dài và sâu, từ cổ đến ngực, dọc đường để lại những vết đỏ. Lưỡi của anh mút vào ngực Barcode, lúc lâu sau anh mới buông ra, gần như mút chỗ đó cho đến khi đỏ như máu, cho đến khi người bên dưới không nhịn được mà cọ xát phần thân dưới của mình lên trên, khiến Jeff cảm thấy khó chịu. Cười nhẹ trong cổ họng và buông Barcode ra.

“Hôm nay muốn làm tới cùng phải không?” Jeff hơi lùi lại, cởi khóa quần đồng phục Barcode và cởi đồ lót. “P'Jeff sẽ giúp em.”

"Ối? Nhưng, ưm..."

Phần cương cứng hoàn toàn được Jeff giữ trong tay, cúi xuống, đặt đôi môi ngậm lấy, lè lưỡi vẽ một vòng tròn ở đó một cách cẩn thận, ngước lên với đôi mắt quyến rũ, quan sát phản ứng của Barcode. Anh nuốt hết đến tận gốc.

Barcode nằm ngửa trên ghế sô pha, hơi thở rối loạn bởi khoái cảm dâng trào bên dưới, dường như toàn thân không khỏi run lên, nhưng vẫn không khỏi ngẩng đầu nhìn xuống phía dưới, nhìn người mình yêu đang nuốt dương vật của mình trong miệng, vài sợi tóc xõa xuống trước mắt, hơi che khuất đôi mắt sâu thẳm và thần bí nhìn cậu từ dưới lên trên, khóe mắt có màu hơi đỏ. Đôi mắt của anh dường như thể hiện sự khao khát mãnh liệt.

Tác động của cảnh tượng trước mắt dường như lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của Barcode. Ánh sáng trắng lóe lên trong đầu một cách nhanh chóng và đột ngột. Barcode rên rỉ và bắn hết vào miệng Jeff. Jeff có vẻ giật mình vì điều này. Barcode thấy tình cảnh bây giờ chỉ nuốt nước bọt. Sự xấu hổ và cảm giác tội lỗi lập tức dâng lên, cậu vô thức lấy tay che mặt, không dám nhìn vào đôi mắt của Jeff.

"Sao vậy, Barcode?" Jeff có phần cố ý đưa tay ra trước mặt. "Hôm nay sao lại nhanh vậy? Em đã nhịn rồi à?"

"P'Jeff..." Giọng nói khàn khàn của một đứa trẻ nhỏ gọi anh, đôi mắt đẫm lệ nhìn qua bàn tay che nửa mặt. "Anh thực sự... không muốn làm đến cùng sao?"

Ngay từ lúc mở cửa và bắt gặp ánh mắt của cậu, Jeff đã biết người bạn nhỏ của mình đang nghĩ gì.

Bóng dáng anh hiện lên trong mắt với sự khao khát tiềm ẩn, mỗi cử động của đứa trẻ đều thể hiện sự khao khát của Barcode đối với anh. Ham muốn đó trần trụi như vậy, ẩn giấu trong ánh mắt và sự đụng chạm đầy mời gọi, tất cả đều rõ ràng đối với người đàn ông lớn tuổi này, có lẽ chỉ có bản thân đứa trẻ này mới cảm thấy ý đồ của mình hoàn toàn bị che giấu, thậm chí còn cảm thấy sự khiêu khích của chính mình đã có tác dụng.

Anh hiểu rằng kỳ thi của Barcode sắp đến và cậu phải tiếp tục học khi về đến nhà. Anh không muốn làm cho đứa trẻ quá mệt mỏi. Ban đầu anh muốn nhanh chóng thỏa mãn Barcode─nhưng có vẻ như đã đánh giá thấp sự bồn chồn của tuổi mới lớn. Cả hai người thường bận rộn, anh có nhiều lịch trình, còn người kia thì bận rộn với việc học và công việc. Họ chỉ có thể gặp nhau trong những khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi khi họ có thể dành thời gian cho nhau và có rất ít thời gian dành tình cảm. Khi Barcode nói muốn tìm anh tại địa điểm tổ chức sự kiện sau giờ học, anh nghĩ rằng đối phương chỉ đơn giản là cảm thấy cô đơn và muốn có sự bầu bạn của anh, cho dù chỉ có thể gặp nhau trong chốc lát. Mọi thứ lúc này chỉ là tạm thời, sau đó đứa trẻ nhìn thấy anh "súng" lên nòng.

"P'Jeff...anh thực sự...không muốn làm đến cùng sao?"

Đôi mắt ngước nhìn anh hơi đỏ, vùng da rộng lộ ra dưới cổ áo sơ mi hở hang vẫn đỏ bừng, lộ rõ dục vọng vẫn chưa nguôi. Barcode từ từ đứng dậy và đưa tay cởi cúc quần của Jeff. Khi khóa kéo mở được một nửa, cậu định kéo quần xuống nhưng động tác vội vàng đã bị bàn tay của Jeff cắt ngang.

Barcode ngước lên, ánh mắt rõ ràng không hài lòng với Jeff.

“Anh còn chưa chuẩn bị gì cả, anh không thể hành động như vậy được, anh…”

“Em đã chuẩn bị.” Barcode ngắt lời Jeff. "Bên trong... cặp, mở cái túi nhỏ phía trước ra."

"...Nằm xuống."

Jeff đưa tay tìm cặp sách của Barcode đặt cạnh sofa, quả nhiên tìm được một lọ nhỏ dầu bôi trơn và bao cao su ở nơi đối phương nhắc đến. Anh đưa thứ mình đang cầm ra trước mặt người bên cạnh, nhưng người đó chỉ quay đầu không nhìn anh, gần như vùi cả mặt vào ghế sofa mà mạnh dạn giơ đôi chân trần lên, ngập ngừng dùng sức đầu gối để xoa phần thân dưới của Jeff.

Barcode trông không hài lòng với mong muốn của mình và xấu hổ khi thể hiện chúng.

Tất nhiên, Jeff không thể thờ ơ với việc này được nữa.

Dù sao thì vụ cháy này không phải do anh gây ra.

Anh lấy chiếc khăn thể thao mà đối phương mang theo từ trong cặp đi học của Barcode ra, đặt dưới người đứa trẻ. Anh mở nắp dầu bôi trơn, thay vì bóp chất lỏng nhầy nhụa vào lòng bàn tay như thường lệ, anh lại trực tiếp nhấc đùi đứa trẻ lên trên vai, sau đó đổ chất bôi trơn xuống, làm ướt lối vào lộ ra trước mặt.

"Hmm... hum..." Sự lạnh lùng phía sau buộc đứa trẻ phải ậm ừ với hành động này. "Phi, nhanh lên..."

"Em vội như vậy sao?" Anh có chút bất lực. Đối phương chẳng lẽ không nghĩ tới, từ lúc anh chịu đựng đến bây giờ, kỳ thật còn cảm thấy khó chịu hơn chính mình sao? "Hãy kiên nhẫn, nếu không lát nữa sẽ đau."

"Nhưng, ưm..."

Jeff chống lại sự thôi thúc muốn tiến vào một cách hấp tấp, đồng thời tăng dần số ngón tay đưa vào cơ thể Barcode, anh xoa dịu phần trước của Barcode, khiến nó cương cứng trở lại. Sau khi chuẩn bị gần xong, anh cởi quần, đeo bao cao su vào, cọ xát phần đầu  vào trước hậu huyệt đang đóng mở với hơi thở nặng nề.

"Barcode, thư giãn đi." Giọng nói dễ chịu có chút khàn khàn. "Phi đang đi vào."

“Ừm-huh…”

Anh từ từ đẩy hết vào, gần như đầu hàng ngay lập tức vì quá chật. Có vẻ như lúc này Jeff mới nhận ra rằng dạo này anh bận rộn với công việc, có lẽ anh đã thực sự bỏ bê nhu cầu sinh lý tích lũy của đứa nhỏ phía dưới, đồng thời quên chăm sóc nhu cầu của bản thân. Anh phải kìm nén sự khoái cảm để kiềm chế bản thân di chuyển ra vào theo bản năng. Trong khi quan sát biểu hiện của người bên dưới, anh từ từ di chuyển eo.

Barcode vì hành động này mà rên rỉ, sau đó lấy tay che miệng, có lẽ là vì không dám gây ra quá nhiều tiếng ồn, sợ người đi ngang qua bên ngoài sẽ nhận ra bên trong có gì đó không ổn.

"Nào, chúng ta đổi vị trí nhé."

"Anh muốn thay đổi như thế nào...?"

Sau khi những động tác ra vào đơn điệu kéo dài một lúc, Jeff ôm lấy eo Barcode và ôm cậu vào lòng. Tư thế này cho phép họ ôm nhau trong khi tận hưởng tình dục. Giống như một chú mèo nhỏ luôn thích đòi Jeff ôm. Bất cứ khi nào có chuyện gì xảy ra vẫn sẽ bám lấy anh và làm nũng. Theo đánh giá của Jeff, Barcode thực sự rất dễ thương.

Anh hôn lên môi Barcode rồi đẩy người lên, đưa tay ra sau eo Barcode và ôm lấy.

"Sau kỳ thi...em muốn phần thưởng gì?" Jeff hỏi trong khi dùng mũi cọ vào cổ Barcode. "Anh có thể cho em bất cứ điều gì."

"Bất cứ thứ gì sao?"

"Ừ, tất nhiên."

"Vậy em muốn đến nhà P'Jeff... chơi với lũ mèo con."

“Không cần phải là phần thưởng phải không?”

“Vậy thì, ừm, chúng ta cùng đi ngắm tuyết nhé.”

“Không phải chúng ta đã hẹn nhau đi xem sao?”

"Em muốn...em muốn thu âm một bài hát với Phi."

"Không phải... tuần sau em sẽ thu âm ở chỗ anh à?"

"Không thể tưởng tượng được... không biết nữa." Barcode ôm chặt Jeff và vùi mặt vào một bên cổ anh. "P'Jeff, hãy tự suy nghĩ đi."

Hơi thở gấp gáp bên tai khiến Jeff biết Barcode không thể chịu đựng được nữa. Anh ôm chỗ bị anh cọ xát ở thắt lưng, để lại dấu vết nước dâm dục. Tay còn lại anh lấy một chiếc khăn trên ghế sofa, đặt nó dưới thân của đứa trẻ. Lực đẩy vào vòng eo lớn và lực sượt qua lỗ nhỏ ở phía trước nhanh chóng khiến Barcode xuất tinh lần thứ hai, đồng thời anh cũng xuất tinh vào bao cao su do bị co thắt sau đó.

Anh quay đầu hôn lên đôi má sưng tấy của đứa trẻ, Barcode vẫn còn đang trong cơn cực khoái, vô thức quay đầu lại trước khi đôi mắt mờ mịt lấy lại được tiêu điểm, môi đưa lên phía trước, cẩn thận trao nhau nụ hôn.

"P'Jeff anh phải làm việc chăm chỉ nha."

"...Ừm." Jeff cười lớn. Anh không ngờ rằng điều đầu tiên anh nói sau khi trải qua chuyện vừa rồi lại dịu dàng như thế này. "N'Barcode, em phải chăm chỉ học tập nhé."

"Ngab……"

"Em có phải là người bốc đồng đến mức không bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ làm gì nếu vô tình làm bẩn quần áo của mình không?"

"……Huh?"

Sau khi nghe những lời này, Barcode dường như chợt tỉnh táo trở lại. Bất chấp việc vẫn đang ngồi trên đùi Jeff, nắm lấy vai anh và cẩn thận kiểm tra bộ quần áo anh đang mặc. May mắn thay, ngoại trừ một số vết nước khó tả trên phần eo lộ ra của Jeff, trên quần áo của cạu không có gì khả nghi mà chỉ là vết mồ hôi.

Nếu như làm bẩn quần áo của người thiết kế trang phục, thật sự không biết giải thích thế nào.

"Nhưng..." Jeff nói. "Sau lần này, có lẽ anh cũng biết về sau sẽ tặng em phần thưởng gì."

“Hả?” Đầu óc của Barcode cuối cùng cũng phục hồi và chậm rãi nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi. Hiểu ý của Jeff và má anh lập tức đỏ bừng. "Không, Phi, đó là vì anh..."

“Anh biết.” Jeff đặt một nụ hôn lớn lên môi Barcode. "Anh sẽ lên kế hoạch cho lịch trình tiếp theo của mình một cách cẩn thận. Anh xin lỗi, N'Code."

"Không, P'Jeff..."

Có vẻ như anh cần dành nhiều thời gian hơn cho đứa trẻ của mình và sắp xếp nhiều thời gian ở nhà một mình hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro