Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Đế Nỗ vẫn còn nhớ Tết Nguyên Tiêu năm ấy. Hắn vừa mới phong tước, lần đầu tiên một mình xuất cung.

Đạo Anh ca bên cạnh thúc giục hắn mau trở về: "Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, Phụ Hoàng muốn giờ Thìn cùng bách tín hưởng lạc ở cổng thành, chúng ta còn mấy canh giờ thôi. Mau theo ca hồi cung." Lý Đế Nỗ nghĩ tới việc mình phải đối mặt với những chuyện lễ nghĩa vụn vặt phiền toái, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu. Từ trước đến nay hắn không thích những dịp như vậy, càng không để tâm đến ngai vàng, không biết làm sao đành giữ bổn phận quy củ mà tham dự.

"Tam hoàng tử, Nhị hoàng tử bên kia..." Chợt người chạy đến nói gì đó với Kim Đạo Anh, có vẻ có chuyện khẩn cấp. Đạo Anh biết các đệ đệ của mình khá tuân thủ quy củ, dặn dò hắn đừng bỏ lỡ thì giờ, vội vã rời đi. Chắc chắn có chuyện gì đó xảy ra với Nhị ca, không thì Tam ca sẽ không tạm thời bỏ lại đệ đệ quý nhất.

Người người đều nói Đương Kim Hoàng Thượng thật tốt phúc. Sáu hoàng tử không chỉ dáng dấp tuấn tú, còn văn hay chữ tốt, tài nghệ xuất chúng. Càng hiếm hơn chính là sáu vị hoàng tử thường tụ chung một chỗ, uống rượu làm thơ, vô cùng náo nhiệt. Thực ra chỉ có người sáng suốt mới hiểu, biết rằng cảnh hạnh phúc này chỉ tồn tại trước khi Đại hoàng tử Thái Nhất được lập lên Thái Tử*, sau ngày ấy cuộc chiến giành ngai vàng lặng lẽ khởi tranh. Ngũ hoàng tử Thần Lạc, Lục hoàng tử Chí Thành vẫn còn là những thiếu niên hồ đồ, phần còn lại dành cho bốn vị hoàng tử ở trên. Tứ hoàng tử Lý Đế Nỗ không bao giờ hỏi về các vấn đề chính trị. Mặc dù Nhị hoàn tử Tại Hiền cùng Tam hoàng tử Đạo Anh không cùng người sinh ra, nhưng từ nhỏ đã sống chung. Mấy năm này, Nhị hoàng tử Tại Hiền ngoài mặt gió êm sóng lặn, thực ra âm thầm mượn hơi không ít trọng thần trong triều, ngoài ra nhờ cả sự hỗ trợ của Tam hoàng tử Đạo Anh.

( Hoàng tử là con vua nói chung, Thái tử là con vua sẽ có cơ hội lên ngai vàng)

Lý Đế Nỗ chợt hồi tưởng rượu nếp hoa đào "Quán rượu Nhân Cư", suy nghĩ tối nay hồi cung cùng Đạo Anh ca đến đó uống chút, bèn đi đến quán rượu. Lúc đi ngang qua một con hẻm, Lý Đế Nỗ ngửi thấy mùi máu. Vốn tự mình xuất cung không muốn rước họa vào thân, cơ mà thoáng nhìn người nọ co ro tựa trên tường, y phục xanh, vải vóc bên hông máu nhuộm đỏ, tay y ấn chặt vào vùng máu chảy ở bụng, thêm nữa khuôn mặt người kia thực sự vô cùng đẹp. Lý Đế Nỗ dường như bị vật gì lôi kéo, vô tri vô giác bước tới, ngồi xuống trước mặt thiếu niên. Người nọ giương mắt nhìn, lông mi nhấp nháy như một cái quạt, dáng vẻ bị thương trông rất yếu đuối. Tất cả sự tủi thân trong đáy mắt rơi trúng tâm can Lý Đế Nỗ.

"Đi" 'Nỉ Hương Các'". Thiếu niên kéo vạt áo Lý Đế Nỗ thương lượng.

'Nỉ Hương Các' là quán rượu có tiếng trong thành. Nói trắng ra là lầu xanh. Lý Đế Nỗ không biết thiếu niên này bị thương đi 'Nỉ Hương Các' làm gì, lúc này không bận đoái hoài, cõng thiếu niên đi 'Nỉ Hương Các'. Thiếu niên nằm trên lưng Lý Đế Nỗ nói cho Lý Đế Nỗ đường đến sân sau của 'Nỉ Hương Các'. Hơi nóng phả vào tai Lý Đế Nỗ, hơi ngứa ngáy. Ngay cả khi ngũ đệ Thần Lạc nũng nịu, trong lòng Lý Đế Nỗ cũng không hề gợn sóng, thế mà lại vì tiếng thì thầm nhè nhẹ của thiến niên trên lưng sinh ra cảm giác giác nóng nóng thoảng bên tai, Lý Đế Nỗ thấy có điểm không đúng.

Không, là vô cùng không đúng.

Theo hướng dẫn của y, Lý Đế Nỗ suông sẻ tiến vào sân sau 'Nỉ Hương Các'. Hắn còn không biết sân sau của 'Nỉ Hương Các' là một khoảng sân yên bình như vậy. Phía trước đèn đuốc sáng chói, loáng thoáng tiếng cười nữ nhân,l mấy ảnh hưởng đến sự yên tĩnh của sân sau.

Mở cửa phòng, đồ đạc trong căn phòng không trang bày giống các phòng thời Trung Nguyên, trái ngược có phần kỳ lạ. Màn hình tròn màu xanh lục rơi từ trên xuống. Mùi gỗ Đàn hương hun khói trong phòng không phải quá bất thường, nó có mùi tương tự như "hoa dâm bụt" mà sứ thần Tây Lương cống nạp.

Lý Đế Nỗ đặt thiếu niên nằm trên giường, đưa tay nới lỏng thắt lưng, muốn giúp y rửa vết thương. Y đột nhiên mở mắt nắm tay Lý Đế Nỗ. "Ngươi làm gì thế?" Y nhíu mày bối rối. Lý Đế Nỗ nhìn y như một con mèo nhỏ giận dỗi, nổi lên dã tâm chọc nghẹo, xoay người lên giường, một tay cầm tay y, tay kia di dến thắt lưng y, thì thầm vào tai y nói, "Đây là Nỉ Hương Các, em nói ta muốn làm gì?"

"Ta không bán thân." Thiếu niên đối diện tầm mắt Lý Đế Nỗ, đôi mắt trong veo. Lý Đế Nỗ nghiêm nghị nhìn y, bỗng bật cười, nheo mắt nhìn đôi mắt sao lấp lánh, từ từ tiến về phía khuôn mặt của thiếu niên. Hô hấp hai người đều dây dưa một chỗ, chậm rãi mở miệng: "Trêu em thôi, ta giúp em xử lý vết thương."

Thiếu niên nghe vậy, nghiêng đầu sang chỗ khác. Tai hồng hồng, siêu đáng yêu, buồn bực nói: "Ngăn tủ bên kia có thuốc. Làm phiền ngươi." Từ nhỏ Lý Đế Nỗ không gặp phải chấn thương nào lớn, nhưng thân là thế hệ hoàng gia, sớm đã tập luyện đủ thứ võ thuật, học không ít cách chăm sóc, băng bó cho các trường hợp khẩn cấp.

Chắc bởi kỹ năng không thuần phục, thiếu niên run lên cầm cập, thỉnh thoảng phát ra những tiếng rên rỉ vụn vặt. Lý Đế Nỗ không biết tại sao, cảm giác mặt mình đỏ lên.

Nó không đúng, quá không đúng.

Vết thương không sâu. Sau khi bôi thuốc, Lý Đế Nỗ lấy một bộ y phục sạch từ trong tủ giúp y thay, phát hiện thắt lưng của y chỉ duy một vết máu, đáng thương nằm trên giường. Sau cùng, rót một chén nước, đưa cho y. Thiếu niên khéo léo tiếp nhận, nhấp một ngụm nhỏ, rũ mắt nói: "Ta tên La Tử Tại, La Tử Tại." Rồi y ngước nhìn Lý Đế Nỗ, làm như chờ hắn mở miệng.

"Ta tên Đế Nặc, Lý Đế Nặc." Nói xong, cởi dây đai mình mang, tới gần thiếu niên, cột lên người kia. Lúc họ bị tách ra, tóc hai người bị rối, Lý Đế Nỗ giang tay khều ra, tranh thủ sờ sờ tai thiếu niên.

Đai lưng đen cực kỳ phù hợp với trang phục y mặc. Nhiều năm sau, La Tại Dân vẫn nhớ, Lý Đế Nỗ chớp đôi mắt lưỡi liềm xinh đẹp, nói với y "Nó rất phù hợp với em. Giữ gìn sức khỏe, Tử Tại."

"Sau này nhất định còn gặp lại, Tử Tại." Lý Đế Nỗ nghĩ thầm khi giúp y chỉnh lại y phục.

Tử Tại là Jaemin aka Tại Dân đó. Lý do Jaemin ( La Tại Dân) đổi tên thì từ từ các chap sau sẽ giải thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro