Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tam hoàng tử Đạo Anh thấy rằng đêm nay Tứ đệ của mình Lý Đế Nỗ có điều chi không ổn.

Tuy từ nhỏ cùng Tứ đệ đã vô cùng thân thiết, Tứ đệ thường quấn quýt y làm nũng, y không nhớ đã nhìn thấy đôi mắt giống như lưỡi liềm kia biết bao nhiêu lần, nhưng hiện tai Tứ đệ ở trước mặt vẫn hết sức thận trọng, lại thêm khí chất bình thường đặc biệt lãnh đạm. Hiếm khi biểu hiện nét mặt. Hoàn toàn tương phản khi cười, khiến người muốn lại gần có cảm giác "Sinh vật lạ chớ lại gần". Mà Tứ đệ không thích những dịp như vậy, đều ngồi lặng lẽ sang một bên, mặt mày nhàn nhạt, không biết đang nghĩ gì.

Không hiểu sao hôm nay, bắt đầu từ "Lễ mừng Thượng Nguyên", mỗi khi Đạo Anh liếc nhìn Tứ đệ của mình, đôi mắt lưỡi liềm xinh đẹp kiên trì xuất hiện. Khi mọi người cùng xem "Pháo" ngoài cổng thành, Tứ đệ của mình dán mắt theo một hướng, vòng cung lưỡi liềm trở nên tròn hơn.

Đạo Anh nhìn theo ánh mắt Tứ đệ, trong nháy mắt y có thể thấy tầm mắt của Tứ đệ mình nhìn ở đâu.

"Không thể nào" y nói thầm trong lòng. Nếu y không nhìn nhầm, thì hướng đó là 'Nỉ Hương Các'.

Thừa dịp mọi người đang bận xem "pháo", Đạo Anh toan tính hỏi rõ.

Y kéo Tứ đệ sang một bên, "Huynh, có chuyện gì vậy?" Lý Đế Nỗ có vẻ bối rối. "Đệ hãy thành thật nói cho ta biết, chiều nay đệ đã đi đâu?"

Đợi đã, còn đai lưng của đệ đâu? Đai lưng đâu? !!

Đai lưng không cánh mà bay cùng biểu hiện khác thường của Tứ đệ, Đạo Anh nghi ngờ rằng Tứ đệ của mình đã ...

"Đều tại huynh dẫn Tứ đệ xuất cung. Ngộ nhỡ sức lực tuổi trẻ vô tình gây nên chuyện gì e là khó mà sửa chữa..." Vừa định hỏi kỹ, "Đạo Anh, Đế Nỗ, nguyên Lễ mừng Thượng Nguyên thấy hai đệ rất vui vẻ. Hai đệ trốn ở đây làm gì? Có phải hôm nay xuất cung có điều gì thú vị? Mau nói cho Phụ Hoàng cùng các huynh đệ nghe, để mọi người thêm vui." Thái tử Thái Nhất mở miệng nói.

Lần này, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Đạo Anh, Đế Nỗ. "Đê tiện!" Đạo Anh nghĩ thầm, đây không phải là làm trò trước mặt Phụ Hoàng, thẳng thừng tố bọn ta trốn ra khỏi cung điện, làm thế nào để giải thích đây.

"Tứ hoàng huynh, đai lưng của ca đâu rồi?" Lục hoàng tử nghi ngờ hỏi. Hiện tại Đạo Anh thật muốn bóp chết Lục đệ của mình. "Nếu nó bị mất, thì thôi, ít nhất đừng ném nó ở nơi không nên ném." Thái tử Thái Nhất nói điều này không vui, sợ Phụ Hoàng gặng hỏi.

"Nếu có chuyện gì, Phụ Hoàng nên trách con." Nhị Hoàng Tử Tại Hiền nói chậm rãi, thản nhiên nhìn mọi người. "Khá khen cho con, chủ động chịu tội. Mau nói cho ta nghe sự tình." Hoàng Thượng hơi nhíu lông mày, chờ đợi bên kia đáp lời. "Hôm nay vốn là con cùng Đạo Anh xuất cung có việc, nghĩ Đế Nỗ vừa mới được phong tước, cũng nên mang đệ ấy ra ngoài xem xét tình hình bách tính, học hỏi kinh nghiệm. Trong lúc con và Đạo Anh làm việc, đã phái một thị vệ đi theo Đế Nỗ. Khi chúng con trở lại, đai lưng của Đế Nỗ đã biến mất. Thị vệ nói, Đế Nỗ bắt gặp một nữ nhân xinh đẹp đang bán thân kiếm tiền chôn cất cha. Cảm động bởi sự hiếu thảo của nữ nhân kia, xuất cung để quên mất túi tiền, vì vậy đã lấy đai lưng bán đi, đem tiền cho nữ nhân. Nói cho cùng tụi con đã không suy nghĩ thấu đáo, xin phụ hoàng hãy giáng tội! " Lời kể chân thành đến lạ, Tại Hiền lôi kéo hai đệ đệ của mình quỳ xuống. Huống hồ Lý Đễ Nỗ là người con mà Hoàng Thượng để tâm rất nhiều.

Qủa nhiên Hoàng Thượng không những không tiếp tục truy hỏi, mà còn sai Lý Công Công đem đai lưng nạm đá mã não được sứ thần Tây Lương* cống nạp ban cho Lý Đế Nỗ. Coi như một phần thưởng bởi việc làm của Đế Nỗ. "Đến đây, Phụ Hoàng giúp con buộc." Lý Đế Nỗ nhìn xuống thắt lưng thêu hình hoa dâm bụt, hình như hắn vừa ngửi thấy mùi thơm của "Hoa dâm bụt" trong căn phòng đó, mắt lưỡi liềm vô thức xuất hiện, "Xem ra con thực sự thích chiếc đai lưng mà ta ban cho con, hài lòng là tốt rồi."

"Tạ ơn Phụ Hoàng!" Lý Đế Nỗ dùng hai tay vuốt ve thắt lưng, trong đầu lại hiện lên hình ảnh tai hồng hồng của thiếu niên kia.

"Tử Tại, có vẻ chúng ta rất có duyên." Lý Đế Nỗ nghĩ.


* Tây Lương ( năm 420-421): một trong năm chính quyền Lương ở khu vực Lương Châu. Để phân biệt bốn chính quyền còn lại, các nhà sử học gọi thời Nhà Lý, phía tây Lương Châu, là Tây Lương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro