Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tam Thiếu gia nhà họ Tiết của cửa hàng Đá Qúy phía Tây đã chết. Có tin đồn gã đã xúc phạm những người quyền quý. Các mánh khoé bẩn thỉu của Tiết gia thoáng cái đều bị lộ tẩy, toàn bộ tiền bạc của Tiết gia đều xung vào của công.

'Hiền Minh Cát.'

Mùi gỗ đàn hương lượn quanh, Nhị Hoàng Tử Tại Hiền lười biếng dựa vào đệm, gõ ngón tay lên bàn gỗ  đàn hương, dáng vẻ như có điều suy nghĩ. "Gần đây phải chăng Nhị ca có nỗi lòng?" Tam Hoàng Tử Đạo Anh hỏi.

Tại Hiền nhướng mày chậm rãi nói: "Đệ có biết vụ Tam thiếu gia của Tiết gia chết không?"

"Có nghe, không biết kẻ nào làm?"

"Đệ thực sự không biết?" Sau khi nhấp một ngụm trà hảo hạng, ngoảnh đầu nhìn Đạo Anh.

"Đệ cùng huynh luôn chung một chỗ, nếu đệ biết điều gì cũng không giả bộ ngu ngốc." Trong lòng Đạo Anh dâng đến một chút chua sót.

Từ khi còn nhỏ, trong tim y đã có bóng dáng Nhị ca của mình. Y biết dã tâm của Tại Hiền rất cao, hắn muốn lên ngôi và y nguyện ý giúp hắn ngồi vững vàng trên ngôi vua, miễn là có thể bên cạnh hắn, cũng đủ rồi.

Nhưng sự hoài nghi Tại Hiền cực kỳ lớn, không bao giờ tin tưởng ai, kể cả y.

"Đệ có biết gần đây Tứ đệ Đế Nỗ bận rộn gì không?"

Đạo Anh đóng băng, nhớ rằng mấy ngày này Tứ Đệ thường chốn ra ngoài cung. Lẽ nào...

"Gần đây Đế Nỗ thích xuất cung, đúng là đệ ấy đi đến 'Nỉ Hương Các'. Đệ còn đang suy nghĩ làm thế nào để thuyết phục đệ ấy bớt đến những nơi ăn chơi loạn lạc như vậy. Vụ Tam thiếu gia của Tiết gia chết làm sao liên quan đến đệ ấy được."

Tại Hiền không nói, kỳ thực trong lòng nhắc đi nhắc lại ba chữ 'Nỉ Hương Các'.

Ồ, thật thú vị. Xem ra Tứ đệ không đơn giản như hắn nghĩ.


'Quán rượu Nhân Cư."

"Nhân Tuấn, ngươi có ở đây không?" Lý Đế Nỗ hét lên ngay khi hắn bước vào 'Quán rượu Nhân Cư'.

"Đến đây - này, đây không phải là Tứ hoàng tử sao?, hôm nay rảnh rỗi đến thăm hạ thần?" Hoàng Nhân Tuấn trêu chọc.

"Hãy cho ta bình rượu đào hảo hạng nhất."

"Vâng, đây chính là thứ rượu hảo hạng nhất. Chỉ có đúng hai bình, tất cả đều dành cho người." Hoàng Nhân Tuấn đặt hai bình rượu lên bàn. "Người có biết Tam thiếu gia của Tiết gia đã chết không?"

Đáy mắt Lý Đế Nỗ hiện lên một tia sắc bén, sau tất cả, hắn mỉm cười không nói gì.

Bản thân Hoàng Nhân Tuấn như nhìn thấu được nét mặt, không cần đào sâu hơn, đi đến hầm rượu làm những việc khác.



''Sân sau của Nỉ Hương Các. ''

Từ sân sau Nỉ Hương Các, Lý Đế Nỗ leo tường đi vào, lúc hắn mở cửa, Tử Tại đứng trước cửa mỉm cười, chào đón hắn. Lý Đế Nỗ đặt hai bình rượu lên bàn, quan sát người trước mắt. Mấy ngày không gặp, Tử Tại càng xinh đẹp hơn, Lý Đế Nỗ giang tay bế y áp vô lồng ngực hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn lại ca cà nũng thịu, làm hắn cực kỳ thích.

"Ta đã xin Lục Trúc tỷ tỷ giấy và mực, ngươi dạy ta viết chữ đi." Người trong lồng ngực ngước nhìn Lý Đế Nỗ, đôi mắt ngấn nước, đầy mong đợi.

"Được rồi." Lý Đế Nỗ xoa xoa khuôn mặt Tử Tại.

Gạt giấy, Lý Đế Nỗ đứng sau Tử Tại, cầm tay y, dạy y tư thế đúng cầm bút.

"Em muốn viết chữ gì?" Tử Tại cảm thấy hơi thở của Lý Đế Nỗ bao trùm lấy y, nói chuyện thì hơi nóng phả vào sau gáy nhột nhột.

"Tên của ngươi." Tử Tại quay đầu lại nở một nụ cười.

"Được."

Mực nhỏ giọt, Lý Đế Nỗ cầm tay Tử Tại, dạy y một khoản rạch một nét. Viết "Lý Đế Nặc", thời điểm viết đến chữ thứ ba, Lý Đế Nỗ dừng lại. Ban đầu hắn dùng tên giả không phải muốn lừa gạt Tử Tại, cơ mà dòng tộc hoàng gia nhất định phải cẩn thận. Thực tình không muốn lừa dối Tử Tại tý nào.

Lý Đế Nỗ vẫn viết chữ "Nỗ", nhưng hắn bảo Tử Tại đọc là "Nặc". Lần đầu Tử Tại học viết, Lý Đế Nỗ dạy sao thì nghe vậy. Tử Tại giơ tờ giấy, với ba chữ "Lý Đế Nỗ" viết trên đó, mỉm cười như một đứa trẻ.

Lý Đế Nỗ còn tính dạy y những chữ mới, nhưng y bảo chỉ muốn luyện tập tốt ba chữ này, hiện tại sẽ không học những chữ mới, Lý Đế Nỗ cho qua luôn. Nhìn người bên cạnh luyện chữ từ ban ngày đến xế chiều, Lý Đế Nỗ ôm eo y vỗ đầu tỏ vẻ nhắc nhở. Hắn đang hối hận khi dạy y viết chữ.

Mặt trời sắp lặn, cuối cùng Tử Tại cũng đặt bút xuống, ôm cổ Lý Đế Nỗ than đói. Lý Đế Nỗ nhìn giấy chất đống bên cạnh, toàn bộ đều viết "Lý Đế Nỗ", như được ấm con tim, ôm người trong lồng ngực chặt hơn.

"Xin lỗi Tử Tại, ta không biết làm cơm." Lý Đế Nỗ rúc vào hõm cổ Tử Tại.

"Vậy ta đi nhà bếp ở sân trước xem sao. Ngươi đợi trong phòng đi." Tử Tại ngắt mũi Lý Đế Nỗ, bước ra khỏi cửa.

"À, phải rồi. Trong tủ có bàn cờ. Cơm nước xong, chúng ta cùng nhau đánh cờ đi." Nói xong, Lý Đế Nỗ thấy bóng dáng trắng xóa biến mất.

Lý Đế Nỗ mở cửa tủ, chỉ là vài bộ y phục và thuốc lần trước sơ cứu. Bàn cờ được đặt ở một vị trí nổi bật, Lý Đế Nỗ cầm đặt lên bàn. Nhớ đến chiếc đai lưng lần trước đã tặng Tử Tại. Hôm nay không thấy Tử Tại đeo, đoán chừng đã đặt trong ngăn kéo. Lý Đế Nỗ lục lọi ngăn kéo, lục lọi y phục tìm đồ, phát hiện có một chiếc hộp nhỏ tinh xảo được chôn dưới đáy quần áo, hoa văn ở trên giống với hoa dâm bụt trên đai lưng Phụ Hoàng tặng cho hắn trong Tết Nguyên Tiêu. Mở hộp ra, có một hộp chứa thứ giống bột nhão, Lý Đế Nỗ ngửi thử, chắc là sáp "Hoa Dâm Bụt." Ngoài ra còn có một số bảng gỗ trong hộp, được khắc những từ mà Lý Đế Nỗ không hiểu.

Lý Đế Nỗ cẩn thận quan sát một hồi, cũng không nhìn ra chữ viết bắt nguồn từ đâu. Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng bước chân lại gần, nhanh chóng đặt chiếc hộp trở lại vị trí, ngồi vào bàn chờ đợi.

"Mẫu thân nói còn mỗi cái này." Tử Tại mang hai bát mì, bốc khói nghi ngút, có một bát rau mùi tràn ra khỏi bát.

Tử Tại nhìn tầm mắt Lý Đế Nỗ rơi xuống bát đầy rau mùi, tai hồng hồng, "Ta thích ăn rau mùi ..."

Sau khi ăn mì, họ trải bàn cờ trên bàn bắt đầu chơi cờ.

Trong cung, ngoài việc học Tứ Thư Ngũ Kinh* chính là Khổ Công Kỳ Thuật**, đương nhiên hết sức tự tin. Tuy nhiên, Lý Đế Nỗ rất ngạc nhiên với kỹ năng chơi cờ của Tử Tại. Khi y chơi cờ, y nhếch môi không nói một lời. Đôi mắt đầy tàn bạo, giống như biến thành người khác. Nhớ đến cái hộp nhỏ đó, ánh mắt Lý Đế Nỗ bỗng tối sầm lại.

"Ta thắng rồi." Tử Tại lại cười rộ, quay về với chính mình.

Lý Đế Nỗ cảm giác hắn đoán không ra Tử Tại...

Tử Tại thấy Lý Đế Nỗ mặt lạnh, chạm vào mặt Lý Đế Nỗ, "Ngươi ổn chứ?" Lý Đế Nỗ không bày ra đôi mắt ngôi sao xinh đẹp như thường lệ, chạm vào lưng Tử Tại, nắm tay y gạt xuống, "Ta ổn."

Tử Tại khó hiểu, bầu không khí trở nên tĩnh mịch, hai người họ không nói gì.

(* Chỉ " Tứ thư" cùng " Ngũ kinh". Trong số nhiều tác phẩm văn học về văn hóa truyền thống Trung Quốc, Tứ thư cùng Ngũ Kinh chiếm vị trí rất quan trọng. Bốn cuốn sách, năm kinh điển ghi lại cặn kẽ các sự kiện lịch sử về các khía cạnh chính trị, quân sự, ngoại giao, văn hóa của Trung Quốc. Danh sách Tứ Thư : "Đại học", "Trung dung", "Luận ngữ", "Mạnh Tử" bốn tác phẩm.Danh sách ngũ kinh: " Kinh thi", "Thượng Thư", "Lễ Ký", "Chu dịch", "Xuân thu".

** Khổ [ Chịu khó, giỏi nhịn nhục], Công [ Tiến công], Kỳ [ trò trơi cờ], Thuật [ chiến thuật, đường đi]  )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro