54, Hay là để anh khóc cho em xem nhé

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ năm mươi tư: Hay là để anh khóc cho em xem nhé

Mưa càng lúc càng nặng hạt đến nỗi Choi Soo Bin lái xe cũng không thể nhìn rõ đường, chỉ có thể chậm rãi bám theo chiếc phía trước mà di chuyển.

Từ lúc lên xe Lee Tae Yong vẫn im lặng, Choi Soo Bin nhìn thấy y lấy trong túi áo khoác một lọ thuốc nhỏ, sau đó đổ từng viên ra khỏi lòng bàn tay rồi lại một hơi nuốt hết vào, cậu ấy liền lo lắng hỏi:

─ Giám đốc Lee, anh không sao chứ?

Lee Tae Yong lắc đầu, uống xong viên thuốc lại dặn dò:

─ Cậu chú ý lái xe đi.

Choi Soo Bin đáp lời rồi thu hồi tầm mắt, nhưng trong lòng cậu ấy vẫn cảm thấy hơi bất an, đây cũng đâu phải là lần đầu tiên cậu ấy nhìn thấy Lee Tae Yong uống thuốc.

Chờ đến lúc bọn họ đến được bệnh viện thì đã là một giờ sau, vừa đúng lúc Lee Dong Hyuck mới ăn được một chút thức ăn lỏng, nhưng cả người vẫn chưa tỉnh táo hẳn.

Choi Soo Bin thấy trên người Lee Dong Hyuck khắp nơi đều là vết thương, tay chân bị cố định khiến cậu ấy khẽ nghiến chặt răng, cảm thấy có chút hối hận vì vừa rồi ra tay với Mark Lee quá ư là nhẹ nhàng.

Lee Dong Hyuck nhìn thấy bọn họ đến trên mặt bèn nở một nụ cười.

Sau khi ra khỏi phòng bệnh ICU tình hình đã ổn định hơn rất nhiều, chỉ là thời gian tỉnh táo không nhiều lắm, nói chuyện cũng rất tốn sức, cho nên ngày thường Lee Tae Yong sẽ không để cậu phải mở miệng.

Lee Tae Yong ngồi xuống bên giường rồi đưa tay xoa đầu Lee Dong Hyuck, lại nhìn mặt của cậu khắp nơi đều bị băng bó bởi vết thương, y dùng ngón cái nhẹ nhàng xoa, thấp giọng hỏi:

─ Có đau không con?

Lee Dong Hyuck phát ngốc, bởi từ trước đến nay cậu chưa từng trông thấy một Lee Tae Yong dịu dàng như vậy.

Lee Tae Yong trầm mặc thu hồi bàn tay, mở miệng nói:

─ Dong Hyuck à, Mark Lee đã quay về rồi!

Lời này vừa ra đến Choi Soo Bin cũng ngây ngẩn cả người. Choi Soo Bin chẳng hiểu sao Lee Tae Yong lại nói chuyện này cho Lee Dong Hyuck biết, tính cách Lee Dong Hyuck vốn rất cố chấp, nếu cậu vẫn còn muốn gặp lại Mark Lee thì phải làm sao bây giờ...?

Lee Dong Hyuck nhìn Lee Tae Yong, lại nhìn sang Choi Soo Bin, cố gắng mở miệng phát ra mấy lời:

─ Thiếu gia... có khỏe không?

Thiếu chút nữa Choi Soo Bin đã bị chọc tức, cũng không quan tâm đến Lee Tae Yong vẫn còn ở đó mà liền mắng mỏ:

─ Dong Hyuck à, cậu nhìn xem cậu thành ra thế này rồi cho nên đừng nhớ thương hắn nữa có được không? Tớ thông báo cho cậu biết là Mark Lee vẫn đang sống rất rất tốt, cho dù biết tin cậu chết hắn ta cũng sẽ không có chút khổ sở áy náy nào, hắn ta chỉ cảm thấy cậu chết là xứng đáng!

Choi Soo Bin vừa nói xong khóe mắt Lee Dong Hyuck đã ửng đỏ.

Cậu không trách cứ Mark Lee, một chút cũng không trách.
Lee Dong Hyuck đã quen với việc bản thân mình mãi là người mà người khác không cần. Giống như khi còn nhỏ mẹ ruột cậu đi rồi không cần cậu nữa, bố ruột cũng ghét cậu vì cậu là một kẻ vướng víu, thậm chí ông ta còn muốn chém chết cậu. Bây giờ thiếu gia của cậu cũng lựa chọn cách thức như vậy, cũng đâu có gì quá bất ngờ đâu...

Nhưng mà vẫn có chút đau lòng. Lee Dong Hyuck không ngờ được thiếu gia của cậu lại cảm thấy cậu chết là xứng đáng, không hề nghĩ rằng bản thân đã bị chán ghét đến như vậy...

Trong lòng Lee Tae Yong không phải là không hiểu, y bèn hỏi cậu:

─ Con muốn gặp nó sao? Nếu muốn thì chú sẽ lập tức đưa nó tới đây.

Sở dĩ y nói với Lee Dong Hyuck là bởi vì không muốn sau này cậu phải hối hận. Trong chuyện tình cảm y không có tư cách để thay Lee Dong Hyuck quyết định.

Đôi mắt Lee Dong Hyuck ngập ngụa nước, không nhịn được mà khẽ nức nở một tiếng, cậu dùng sức nén lại hơi thở cố không để cho nước mắt chảy xuống.

Sau đó thì lắc đầu.

Không gặp đâu.

Cậu sợ phải nhìn thấy Mark Lee.

Cậu sợ Mark Lee khi nhìn thấy cậu sẽ bất mãn mà chất vấn rằng tại sao cậu không chết...? Tại sao cậu vẫn còn sống...?

Lee Dong Hyuck sợ, rất sợ.

Lee Tae Yong nhìn đứa nhỏ này sắp cắn nát cả đôi môi, y đưa tay che đi đôi mắt cậu:

─ Không muốn gặp thì không gặp.

Lông mi Lee Dong Hyuck không ngừng run run dưới lòng bàn tay của Lee Tae Yong, rất nhanh y đã cảm thấy lòng bàn tay mình ướt đẫm một mảng.

Lee Tae Yong nhẹ giọng nói:

─ Ngủ đi.

Lee Dong Hyuck gật đầu, xoang mũi vẫn còn âm thanh nức nở không ngừng, hô hấp cũng dần dần bình ổn trở lại.

Lúc Lee Tae Yong buông tay ra thì cậu đã ngủ rồi. Đôi mày nhíu chặt, lông mi bị nước mắt dính ướt, cái mũi đỏ hồng, một bộ dạng tủi hờn cực kỳ đáng thương.

Lee Tae Yong đứng dậy hỏi Choi Soo Bin:

─ Ngày mai các cậu sẽ xuất phát sao?

Choi Soo Bin sợ làm ồn nên nhẹ giọng trả lời. Ngày mai Jung Jae Hyun bay qua Mỹ để bàn một dự án rất lớn, đại khái là phải đi ba bốn ngày, tổ đội bảo an của Choi Soo Bin cũng phải đi theo để đảm bảo an toàn cho Tổng Giám đốc Jung Jae Hyun.

Lee Tae Yong cười:

─ Xem thời gian mà nói...

Tầm mắt y dừng lại trên người Lee Dong Hyuck:

─ Lúc về không gặp nhau được rồi.

Thần sắc Choi Soo Bin lộ rõ vẻ khó hiểu, Lee Tae Yong không đề phòng cậu ấy, còn đem tính toán của mình ra nói cho cậu ấy biết.

Choi Soo Bin nghe xong thật lâu sau cũng không thể thốt nên lời, mãi đến khi hoàn hồn trở lại không biết thần xui quỷ khiến thế nào lại hỏi một câu:

─ Giám đốc cứ như vậy mà rời đi ạ, liệu có bỏ được không?

Lee Tae Yong có chút ngoài ý muốn nhìn qua, lúc này Choi Soo Bin mới phát hiện mình đi quá giới hạn, liền thấp giọng nói:

─ Thật xin lỗi anh, Giám đốc Lee.

Lee Tae Yong không thèm để ý mà chỉ xua tay, nụ cười trên khóe môi ảm đạm đi rất nhiều:

─ Luyến tiếc ư?

Y tự hỏi nhưng trong giọng nói lại mang theo chút bất đắc dĩ:

─ Luyến tiếc cũng không còn cách nào khác.

Choi Soo Bin nhìn Lee Tae Yong, trong lòng cậu ấy không tránh khỏi đau xót.

Hôm nay Lee Tae Yong thật sự rất kì quái. Một người luôn lạnh nhạt như vậy lại đột ngột trở nên điềm đạm hơn rất nhiều, ngay cả thái độ đối với Jung Jae Hyun cũng không hề có một chút giấu giếm.

Chỉ đơn giản một câu luyến tiếc cùng không có cách nào khác rốt cuộc trong đó ẩn chứa bao nhiêu tình cảm sâu đậm, có lẽ chỉ người trong cuộc mới có thể hiểu được.

─ Chờ Dong Hyuck khỏe lại tôi sẽ đưa nó về thăm các cậu.

Lee Tae Yong nói tiếp:

─ Cuộc đời của mấy đứa còn rất dài, vẫn còn có thể gặp gỡ.

Không biết tại sao khi đối mặt với Lee Tae Yong ôn hòa điềm tĩnh này, Choi Soo Bin càng nguyện ý người đứng trước mặt cậu ấy là Lee Tae Yong tàn nhẫn lãnh đạm của trước kia nhiều hơn.

Cậu ấy di dời tầm mắt sang nơi khác, khẽ gật đầu với y.

Sau khi Choi Soo Bin rời đi, Lee Tae Yong ở lại với Lee Dong Hyuck thêm một chút, sau đó gọi mấy cuộc điện thoại thu xếp những việc tiếp theo. Mãi cho đến buổi tối ở trong phòng lâu cũng thấy chán, y dứt khoát xuống hoa viên bên dưới lầu tản bộ.

Dù đang ở độ giữa mùa hè nhưng vì chiều nay trời đổ mưa to cho nên trên mặt đất vẫn còn có chút ẩm ướt, khiến người đi lại trong hoa viên không nhiều lắm.

Lee Tae Yong đang khá buồn chán bèn đi dạo vài vòng, đi mệt xong lại tùy tiện tìm một cái ghế dài ngồi xuống.

Bên cạnh còn có một cái đèn đường, ánh đèn vàng nhạt bao phủ lấy cả người y, trông có vẻ rất lười biếng. Ngồi chưa được bao lâu thì nghe trên đầu thỉnh thoảng lại vang lên một vài âm thanh rất lạ, ngẩng đầu lên mới phát hiện có một con bướm đêm đang bay quanh ngọn đèn.

Lee Tae Yong nhìn nó, con bướm kia dường như không quan tâm đến ánh mắt của y, dùng hết sức lực lao vào ngọn đèn hết lần này tới lần khác. Nó đã ngã xuống rất nhiều lần nhưng vẫn cố gắng bò dậy vươn đôi cánh màu xám có hoa văn hình bán nguyệt tiếp tục lao tới.

Lee Tae Yong quả thật có hơi nhàm chán, thế mà lại bị con bướm kia thu hút, cuối cùng bộp một tiếng con bướm rơi xuống, vừa vặn rơi ngay chân y, y dùng mũi giày chọc nhẹ nó. Lúc đầu con bướm không có phản ứng mà chỉ run run đôi cánh, y lại dùng mũi giày đẩy nó về phía trước, con bướm đêm cuối cùng cũng nhận thấy được sự nguy hiểm, nó đột ngột lật thân mình rồi loạng choạng bay đi mất.

Giờ phút này Lee Tae Yong mới nhận ra bản thân quả thực quá đỗi nhàm chán khiến y không khỏi bật cười. Lúc này có người ngồi xuống bên cạnh Lee Tae Yong lập tức quay đầu qua, sau khi trông thấy người tới là ai y có chút kinh ngạc.

─ Sao cậu lại tới đây?

Jung Jae Hyun không những không trả lời mà còn hỏi ngược lại:

─ Dong Hyuck sao rồi anh?

─ Nó vẫn ổn.

Lee Tae Yong không muốn nhiều lời, Jung Jae Hyun cũng không hỏi thêm điều gì nữa, không khí giữa hai người chìm vào biển yên lặng.

Nếu là mấy ngày trước thì bây giờ Lee Tae Yong đã đứng dậy rời đi, y không muốn ngồi cùng một chỗ với Jung Jae Hyun.

Nhưng hết thảy mọi chuyện trên đời này đều có một thứ gọi là cuối cùng, nghĩ tới nó lòng người sẽ sinh ra rất nhiều nuối tiếc.

Dù có yêu sâu đậm đến mấy, dù có hận oán khắc cốt ghi tâm, nếu đã là lần cuối cùng thì cũng nên buông bỏ thôi.

─ Ngày mai tôi đi rồi.

Jung Jae Hyun lên tiếng.

─ Ừ.

Lee Tae Yong lười biếng gật đầu.

─ Anh Tae Yong ở lại giúp tôi quản lý công ty.

Lee Tae Yong nghe xong câu này liền liếc nhìn Jung Jae Hyun một cái, bản thân lại cảm thấy có chút buồn cười:

─ Cậu Jae Hyun cũng không sợ đến lúc trở về công ty sẽ không còn là của cậu nữa hay sao?

Jung Jae Hyun chỉ hờ hững nói ra hai chữ:

─ Tùy anh.

Lee Tae Yong cười không nổi nữa. Jung Jae Hyun đây là đang khẳng định, là khẳng định y tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện phản bội hắn.

Trong lòng tất nhiên rất tức giận, thầm nghĩ nên làm cách nào để dạy Jung Jae Hyun một bài học, làm cách nào để quậy cho công ty của nhà họ Jung rối tung cả lên, khiến lúc cậu ta trở về phải đối mặt với một đống rắc rối, thử xem đến lúc đó có còn nhàn nhã điềm tĩnh như thế này được nữa không?

Tuy mới chỉ nghĩ tới thôi nhưng lại cảm thấy muốn khinh bỉ chính mình.

Bỏ đi, y cũng chỉ là nghĩ như vậy mà thôi.

Lee Tae Yong thu hồi lại tâm trí, vừa vặn trước mặt y có hai thiếu niên mười mấy tuổi đi ngang qua, một nhóc cầm theo hộp cơm, nhóc còn lại mang cặp sách trên lưng và trước ngực (mang hộ cho bạn kia), bọn nhóc có vẻ đang phấn chấn mà bàn tán cái gì đó.

Lee Tae Yong vẫn luôn nhìn theo, mãi cho đến khi bọn nhóc đi vào khu nội trú của bệnh viện không còn thấy bóng dáng nữa, y đột nhiên quay sang hỏi Jung Jae Hyun:

─ Jae Hyun à, chúng ta đã quen nhau bao nhiêu năm rồi?

Lee Tae Yong cau mày suy nghĩ thời điểm lúc cả hai còn học cấp ba, Jung Jae Hyun trầm giọng nói cho y nghe một đáp án:

─ Mười bốn năm.

Lee Tae Yong trừng lớn mắt, quay đầu nhìn Jung Jae Hyun có chút khó tin hỏi:

─ Lâu như vậy rồi sao?

Jung Jae Hyun nhìn hai con mắt sáng long lanh trên gương mặt Lee Tae Yong lại cảm thấy có chút đáng yêu, khiến hắn không khỏi bật cười nhẹ gật đầu.

Ký ức của Lee Tae Yong quay trở về cái hồi còn học cấp ba, đôi chân mày càng nhíu chặt hơn nữa:

─ Lúc đó chủ nhiệm lớp tên là gì ấy nhỉ? Là Seo gì...

─ Seo Hyun Jin.

─ Đúng rồi, là cô Seo Hyun Jin.

Lee Tae Yong chẳng thể hưng phấn nổi nữa:

─ Mỗi lần họp lớp cô Hyun Jin đều dành tận nửa tiếng đồng hồ chỉ để khen cậu...

Y ghét bỏ nói tiếp:

─ Nhà cậu thật sự không đút tiền cho cô ấy à?

Lúc đó y thật sự rất ghét cái gọi là họp lớp, mà nói họp thì họp đi, không phải dặn dò mấy câu là xong rồi sao, cần gì lần nào cũng phải đi khen Jung Jae Hyun, còn kêu gọi mọi người hãy noi gương theo Jung Jae Hyun để học tập.

Cũng vì lí do này mà lúc còn học cấp ba không ít lần trong lòng y đã âm thầm mắng chửi Jung Jae Hyun.

Nụ cười trên mặt Jung Jae Hyun dường như không ngừng lại được:

─ Tôi không có.

Lee Tae Yong rõ ràng là không tin, trong đầu hiện lên hình dáng của Jung Jae Hyun lúc còn niên thiếu rồi lại nhìn người trước mắt, cảm thán nói:

─ Đã mười bốn năm ròng... Hội trưởng Hội học sinh ưu tú nhất của chúng ta, thiếu gia hào môn gia thế xuất chúng, Bạch Mã Hoàng Tử trong lòng biết bao cô gái... Chớp mắt đã biến thành ông chú rồi!

Vẻ mặt của Jung Jae Hyun khá là bất lực. Loại chuyện như tuổi tác lại còn từ trong miệng của Lee Tae Yong nói ra, tâm tình của hắn lúc này quả thực rất phức tạp.

Lee Tae Yong nói xong trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.

Lời này cũng không phải y nói, là y nghe được từ miệng của những nữ sinh khác trong trường. Lúc ấy hai người được săn đón nhất là Jung Jae Hyun và Choi Jun Ki, mấy cô nàng nữ sinh đó rối rắm không biết nên chọn ai. Lúc đó Lee Tae Yong rất muốn nói với bọn họ rằng đừng chọn nữa, Bạch Mã Hoàng Tử của các cậu đã ở bên nhau mất rồi.

Hồi ức qua đi, nụ cười trên khóe môi hồng phai nhạt dần.

Quả thật bây giờ nghĩ lại, Jung Jae Hyun và Choi Jun Ki hai người này cả ngoại hình và gia thế đều tương xứng, lại còn yêu nhau từ thời niên thiếu cho đến nay, vốn là một kỉ niệm hết sức đẹp đẽ.

Còn y thì sao, y giống như một kẻ tự mình sắm vai phản diện gây rối khắp nơi khiến người ta cảm thấy phiền chán, vốn dĩ y không nên xuất hiện trong những câu chuyện cũ xưa này.

─ Jae Hyun à, cậu có hối hận không?

Đột nhiên Lee Tae Yong lại hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy.

Jung Jae Hyun nhìn về phía Lee Tae Yong, nhưng tầm mắt của y vẫn như cũ nhìn về phía xa xăm:

─ Vì đã cứu tôi, cậu có thấy hối hận không?

Jung Jae Hyun không nói chuyện.

Vấn đề này hắn không có cách nào để trả lời.

Bởi vì đã quá hối hận.

Ba năm trước đây cùng quậy với Lee Tae Yong, còn có những lúc phiền chán nóng nảy mất kiên nhẫn hắn đã quá hối hận.

Nhưng hắn không muốn lừa gạt Lee Tae Yong.

Không khí mới vừa có vài phần nhẹ nhàng một lần nữa lại trở nên căng thẳng, Lee Tae Yong cũng không dây dưa thêm mà chỉ lắc đầu cười nói:

─ Tôi đúng là đã đi hỏi một vấn đề quá đỗi ngu ngốc mà...

Kỳ thật Lee Tae Yong rất hiểu Jung Jae Hyun. Nếu có một kẻ đần độn nào đó dám cả gan mò đến uy hiếp hắn, buộc hắn phải ở bên người mà hắn không yêu, hắn chắc chắn sẽ ban một phát súng bắn chết đối phương.

Lee Tae Yong có thể hiểu nhưng y thật sự không cách nào buông bỏ. Trước đây là ai khiến cho cha y có kết cục như vậy, thế nên thời điểm biết Jung Jae Hyun muốn giết mình y có khác gì đã chết rồi đâu.

Jung Jae Hyun theo thói quen đưa tay sờ soạng chiếc nhẫn trên ngón áp út, mở miệng nói:

─ Anh Tae Yong, ngày mai Choi Jun Ki sẽ đi cùng tôi, tôi với cậu ấy đã-

─ Tôi biết.

Lee Tae Yong ngắt ngang lời hắn, đứng dậy nói tiếp:

─ Tôi hiểu ý của cậu mà Jae Hyun, nên đừng nói gì cả.

Jung Jae Hyun nhíu mày, hắn không xác định được Lee Tae Yong có phải hiểu thật hay là không. Từ lúc Lee Tae Yong xuất viện Jung Jae Hyun phát hiện mình đã không thể nắm bắt được tâm tình của người ấy nữa rồi. Rốt cuộc thì người ấy suy nghĩ cái gì, là đang vui vẻ hay là đang đau khổ, hắn quả thật không có cách nào phán đoán được nữa.

Nhưng nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh của Lee Tae Yong hắn cũng không nói gì thêm.

Kỳ thật hắn cảm thấy mình hành động quá rõ ràng rồi. Toàn quyền công ty đều giao lại cho Lee Tae Yong, nhẫn hắn đã mang trên tay, ngày mai Choi Jun Ki cũng sẽ rời đi. Nếu Lee Tae Yong không đề cập đến chuyện hai người chia tay thì Jung Jae Hyun coi như là y đã chấp nhận.

─ Được rồi, tôi phải đi thăm Dong Hyuck, cậu cũng trở về đi.

Lee Tae Yong nói xong không chờ Jung Jae Hyun lên tiếng liền vội vàng rời đi, chỉ mới đi được vài bước nhưng không nhịn được mà quay đầu, thấy Jung Jae Hyun vẫn còn ngồi ở đó nhìn mình, y dừng lại bước chân.

Lee Tae Yong nhớ lại lúc bản thân ở thời điểm tuyệt vọng và thống khổ nhất, người này vì lòng tự trọng của y, đã đưa tay ấn đầu y vào trong ngực hắn sau đó nói một câu, "Anh Tae Yong, nhịn một chút."

Mọi khổ sở, oán hận, không cam tâm trong lòng dần tan biến.

Y cũng muốn nói với Jung Jae Hyun rằng cậu thật sự không hiểu người nhà họ Lee. Lee Sang Seong bị Min Chae Soo lợi dụng cả đời nhưng ông ấy vẫn chẳng thể nói với bà ta một câu nặng lời.

Nếu ba năm trước đây em thật sự muốn kết hôn, tôi cũng đâu thể làm được gì?

Tất nhiên những lời như thế này y vĩnh viễn sẽ không nói ra.

Nói ra cũng đâu có ý nghĩa gì, chi bằng y đem nó chôn đi.

Con bướm đêm ngốc nghếch kia không biết đã bay trở lại tự lúc nào, nó vẫn cứ đảo quanh đèn đường.

Lee Tae Yong quay gót trở về vị trí ban đầu của Jung Jae Hyun.

Sau khi đứng yên, Lee Tae Yong cúi thấp người, ở vị trí giữa đôi lông mày của Jung Jae Hyun y đặt lên đó một nụ hôn thật nhẹ.

Cử chỉ dịu dàng giống hệt như đang hôn một báu vật mà y vô cùng trân trọng trong suốt cuộc đời của mình.

─ Anh Tae Yong...

Jung Jae Hyun bất ngờ, biểu tình trên mặt có chút kinh ngạc.

─ Hẹn gặp lại.

Lee Tae Yong mỉm cười nói.

Y lùi về phía sau một bước, đôi mắt không hề chớp, trịnh trọng nhắc lại thêm một lần nữa:

─ Hẹn gặp lại.

Sau đó y xoay người đi thẳng, không còn quay đầu.

Rất nhiều năm về sau, chuyện xảy ra hôm nay đã trở thành hồi ức đau thương nhất trong cuộc đời của Jung Jae Hyun.

Điều khiến Jung Jae Hyun hối hận nhất chính là lúc đó hắn lại không nhận ra, nụ hôn này là nụ hôn từ biệt cuối cùng mà người ấy dành cho hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro