55, Chia ly ¹

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ năm mươi lăm: Chia ly (Phần 1)

Ngày đầu tiên Jung Jae Hyun rời đi, Lee Tae Yong vẫn đến công ty làm việc như thường lệ.

Buổi sáng y chủ trì cuộc họp với giám đốc các phòng ban, những người đó cũng rất phối hợp với Lee Tae Yong, quay về văn phòng không bao lâu những tư liệu mà y muốn xem đều được đưa đến.

Lee Tae Yong lật tài liệu ra xem xong còn khá bất ngờ, bên trong có không ít các loại tài liệu mật của công ty, y vốn dĩ cho rằng Jung Jae Hyun sẽ giữ lại một chút, nhưng không nghĩ tới người ấy đúng thật là không mang chút phòng bị nào đối với y.

Sắc mặt Lee Tae Yong trở nên hờ hững, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, không biết là đang suy nghĩ cái gì. Qua thật lâu y mới đột nhiên lắc đầu mà nở nụ cười.

Thôi dù sao bản thân y cũng đã thua, thua còn mỗi cái quần boxer cũng là thua, có khác nhau là bao đâu?

Lee Tae Yong gọi Ning Yi Zhuo vào.

─ Em hẹn luật sư Goo và luật sư Cheon giữa trưa tới đây một chuyến.

─ Dạ em biết rồi thưa Giám đốc.

Ning Yi Zhuo đáp xong liền đi ra ngoài, Lee Tae Yong lại gọi cô lại, trầm ngâm mất một lúc rồi mới nói:

─ Chuyện lúc trước anh nói với em, em đã có tính toán gì chưa?

Ning Yi Zhuo sửng sốt, đối diện với Lee Tae Yong một hồi cô mới hiểu được y đang muốn nói tới điều gì.

Hóa ra là chuyện lúc trước Lee Tae Yong nằm viện đã đề cập đến với cô, muốn cô mau đi tìm bến đỗ mới.

Hai tay Ning Yi Zhuo bị cô nắm chặt thành quyền, cô rũ mắt xuống thấp giọng đáp:

─ Vẫn chưa anh ạ.

Sở dĩ lúc trước Lee Tae Yong nói muốn cô rời đi là vì lúc đó quan hệ giữa y cùng Jung Jae Hyun gần như sắp tan vỡ, Lee Tae Yong ra đi cô cũng không có khả năng ở lại. Nhưng mà sau khi Lee Tae Yong xuất viện thì hết thảy mọi thứ một lần nữa đi vào quỹ đạo. Lee Tae Yong không còn đề cập đến chuyện rời đi thế nên Ning Yi Zhuo cũng không suy xét quá kĩ thêm về vấn đề này.

Lee Tae Yong hỏi tiếp:

─ Em thấy chỗ của Yu Ji Min như thế nào?

Lúc trước y đã nói chuyện này với Yu Ji Min, YNK đang rất cần người, vừa vặn Ning Yi Zhuo lại là người của y, năng lực công tác còn đặc biệt vượt trội, đương nhiên Yu Ji Min chắc chắn sẽ đồng ý.

Ning Yi Zhuo trầm mặc không lên tiếng, Lee Tae Yong lại nói tiếp:

─ Đãi ngộ sẽ không thay đổi, nếu em-

─ Giám đốc Lee, còn anh thì sao?

Ning Yi Zhuo cắt ngang lời của y, không phải là cô đang lo chuyện đãi ngộ, chỉ là... Cô muốn đi theo bên cạnh Lee Tae Yong hơn. Mặc kệ là Lee Tae Yong muốn đổi công việc tới nơi khác hay là muốn đi một mình, cho dù đãi ngộ có kém hơn hiện tại cô cũng tình nguyện đi theo y.

Lee Tae Yong chỉ cười:

─ Làm việc lâu như vậy rồi anh cũng muốn tự tặng cho mình một kì nghỉ dài hạn.

Nói đến đây Ning Yi Zhuo đã hiểu. Cô không lì lợm la liếm khiến cho Lee Tae Yong phải khó xử thêm nữa, cô lập tức ngẩng đầu lên, khuôn mặt nghiêm túc nói:

─ Vâng thưa Giám đốc Lee, em sẽ nghe theo sự sắp xếp của anh.

Lee Tae Yong gật đầu:

─ Được rồi Thư ký Ning, em đi làm việc đi.

Sau khi Ning Yi Zhuo rời khỏi văn phòng, Lee Tae Yong hơi cau mày, trong lòng y cảm thấy có lỗi với cô. Nhưng nếu sau này y không ở đây, Ning Yi Zhuo dù có ở lại cũng sẽ không được thoải mái. Cái công ty này không biết có bao nhiêu người hận y đến nghiến răng nghiến lợi, không nói đến ai khác chỉ cần mỗi Jung Yoon Oh thôi cũng đã đủ để khiến cho Ning Yi Zhuo không có nổi một ngày an ổn.

Yu Ji Min là một người biết trọng dụng nhân tài, Ning Yi Zhuo đến đó sẽ không phải chịu thua thiệt.

Lúc luật sư tới Lee Tae Yong cũng không rảnh để ăn cơm trưa, y dành cả buổi để làm việc với bọn họ. Lúc hai người đó rời đi trên mặt chẳng thể giấu được biểu tình kinh ngạc, luật sư Goo còn mờ mịt hỏi Lee Tae Yong rằng có phải y đang bị uy hiếp hay là có nỗi khổ gì không thể nói ra hay không, làm cho Lee Tae Yong một phen dở khóc dở cười.

Cũng không trách bọn họ được, ngày thường hình ảnh của Lee Tae Yong vốn đã không mấy tốt đẹp, nhưng hôm nay hành động của y qua cái nhìn của hai người họ giống như là y bị điên rồi vậy.

Buổi chiều trước khi Lee Tae Yong xuống ca, y gọi điện thoại cho Park Solomon sau đó còn tự mình lái xe đến khu trung tâm mua sắm do Ning Yi Zhuo giới thiệu, nơi đó có một cửa hàng bán quần áo cho mẹ và bé rất nổi tiếng.

Cửa hàng này nằm ở bên phải tầng một của khu trung tâm mua sắm, cả cửa hàng rất rộng, bên ngoài bức tường vẽ hình một con chuột túi mẹ, trong túi thò ra mấy chú chuột túi con, có con cười có con lại khóc, vô cùng đáng yêu. Trong tủ kính treo rất nhiều quần áo dành cho trẻ sơ sinh, toàn bộ cửa hàng được trang trí bằng một tông màu sáng, mang lại cảm giác ấm áp cho người tới xem.

Lee Tae Yong vừa mới bước vào trong thì nhân viên hướng dẫn liền chạy ra chào đón, y không hiểu cách mua mấy thứ này cho lắm nên cũng không từ chối để mặc người ta đi theo mình giới thiệu hết cái này tới cái khác.

Lee Tae Yong lắng nghe cô ấy nói, ngẫu nhiên sẽ có hứng thú mà cầm lên xem vài thứ. Tất cả chỗ quần áo này đều vô cùng nhỏ bé, so với bàn tay y thì chẳng lớn hơn bao nhiêu, nghĩ tới dáng vẻ của đứa nhỏ lúc mới sinh sẽ mặc bộ quần áo nhỏ xíu này khiến ánh mắt Lee Tae Yong càng thêm phần dịu dàng, trên môi cũng nở một nụ cười mờ nhạt.

Cô nhân viên hướng dẫn nhìn Lee Tae Yong, thầm nghĩ trai đẹp như thế này lại tới đây một mình, còn kiên nhẫn tỉ mỉ mà chọn đồ cho con làm cô không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ vợ của y.

Lee Tae Yong mất hơn một tiếng đồng hồ để chọn lựa, chờ đến lúc tới được nhà của Park Solomon và Cho Yi Hyun thì cả nhà họ đang bận dùng cơm chiều, Park Solomon tự mình ra mở cửa đón y.

Ai ngờ khi Lee Tae Yong vừa dừng xe lại, phía sau y còn có thêm một chiếc xe tải, bên ngoài xe vẽ hình một con chuột túi mẹ.

Park Solomon trợn mắt há mồm nhìn thấy từ trên xe tải có hai người bước xuống, sau đó bọn họ mở thùng xe chuyển hết đồ bên trong ra, rất nhiều kiện hàng có in hình chuột túi nhanh chóng chất thành một đống lớn.

Lee Tae Yong cũng sớm xuống xe đứng gọn qua một bên kiểm tra từng món hàng mà bọn họ đưa tới, xong rồi y cầm bút kí lên một bảng hóa đơn thật dài, lúc này mới đi tới chỗ của Park Solomon.

Park Solomon hỏi:

─ Đây là cái gì vậy ông?

Lee Tae Yong nhàn nhạt đáp:

─ Đồ dùng cho trẻ em.

Khóe miệng họ Park giật giật:

─ Ông mua?

Lee Tae Yong lười trả lời câu hỏi vô nghĩa này. Bây giờ Cho Yi Hyun đang mang thai, y không muốn người lạ đi ra đi vào nên không đồng ý để người ta đưa hàng vào trong. Y xắn tay áo lên nói với Park Solomon gọn lỏn bốn chữ:

─ Dọn đồ đi em.

Không đợi cậu trả lời y đã bỏ đi trước.

Park Solomon bất đắc dĩ lắc nhẹ đầu, cậu xắn tay áo lên làm theo lời y.

Cho Yi Hyun đang ở trong bếp xem dì giúp việc hầm canh thì nghe thấy âm thanh ồn ào ở bên ngoài, cô bước ra khỏi bếp liền bắt gặp hai người đàn ông tay xách nách mang các loại túi lớn túi nhỏ đem cả vào phòng.

Cho Yi Hyun kinh ngạc nhìn về phía Park Solomon, cậu bèn buông các thứ trong tay xuống:

─ Anh nghĩ là anh Tae Yong đã dọn hết cửa hàng của người ta rồi mang về đây vợ ạ!

Cho Yi Hyun bật cười, vô cùng hưng phấn đi xem mấy món đồ kia, có quần áo, giày, đồ chơi,... Tóm lại là cái gì cũng có.

Thật ra mà nói thì những thứ này trong nhà hai vợ chồng đều đã chuẩn bị hết, nhưng Cho Yi Hyun vẫn thích thú lắm, vừa trách Lee Tae Yong lại vừa không ngăn được bản thân sờ hết cái này đến cái kia, kết quả còn gọi dì giúp việc ra xem cùng với mình.

Park Solomon nhìn về phía Lee Tae Yong thở dài nói:

─ Em thấy cả tối hôm nay mẹ tụi nhỏ hẳn sẽ không ngủ được rồi. Ông cũng thật là, mua sắm nhiều như vậy để làm gì...!

Lee Tae Yong chỉ mỉm cười mà không nói lời nào. Cho Yi Hyun là mang thai đôi, tuy rằng quần áo của các em bé không phân chia rõ giới tính nhưng Lee Tae Yong vẫn cảm thấy là trai hay gái thì đều phải mua, dù sao cũng có thể sử dụng được.

Ngày dự sinh chỉ còn cách hai tuần nữa, Cho Yi Hyun cứ đứng như vậy mãi, Lee Tae Yong lo Cho Yi Hyun sẽ bị mệt cho nên để Park Solomon đưa cô ngồi xuống trước.

Lúc Lee Tae Yong nói với Park Solomon để Cho Yi Hyun ngồi xuống vì sợ cô sẽ mệt, đột nhiên cậu cảm thấy không thể hiểu nổi, nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được một người như anh Tae Yong tại sao lại không có bất kì người nào yêu thương anh ấy? Tính cách của anh ấy không khoa trương cũng không miệng mồm giảo hoạt, nhưng nếu thật lòng đối với một người thì chính là toàn tâm toàn ý đối đãi, đặt người trong tim mà che chở cưng chiều.

Tại sao đến bây giờ vẫn không có một ai đến bên cạnh anh Tae Yong dùng tình cảm chân thành sâu nặng như thế mà đối đãi với anh ấy?

Park Solomon thầm buồn bực trong lòng, Cho Yi Hyun không phát hiện ra suy nghĩ của ông xã nhà mình, sau khi ngồi xuống liền cúi đầu vỗ về tâm sự với hai đứa nhỏ trong bụng, tung hô người ba nuôi Tae Yong của bọn nhóc hết lời, khiến tất cả mọi người không nhịn được mà bật cười.

Chờ mọi người cùng nhau ăn xong bữa cơm, Cho Yi Hyun kéo Lee Tae Yong ngồi xuống bên cạnh mình, cầm điện thoại mở ra ba bức hình, vừa đưa cho Lee Tae Yong xem vừa giới thiệu sơ qua, lại hỏi y cảm thấy thế nào, có hợp mắt hay không?

Lee Tae Yong nhíu mày giáo huấn cô:

─ Em không cần phải hao tâm tổn trí vì những chuyện như thế này.

Cho Yi Hyun không vui đáp:

─ Cái gì mà loại chuyện như thế này! Đây là chuyện rất rất quan trọng có được không anh?

Lee Tae Yong cũng không có cách nào đối với cô:

─ Yi Hyun à, em ngoan ngoãn sinh tụi nhỏ hộ anh, chuyện này để về sau rồi hẵng nói.

Cho Yi Hyun bĩu môi không tình nguyện mà đáp lời y:

─ Em biết rồi!

Thật ra mà nói thì đối với ba người này Cho Yi Hyun cũng không hoàn toàn hài lòng, tuy rằng ngoại hình và gia thế đều là những người tốt nhất trong số những người cô quen biết từ trước tới giờ, nhưng để xứng đôi với anh Tae Yong của cô thì cảm thấy nhiêu đây vẫn chưa đủ. Hơn nữa cô vẫn luôn đem bọn họ ra so sánh với Jung Jae Hyun, tuy rằng vẫn cực kì chán ghét Jung Jae Hyun nhưng cô không thể không thừa nhận những người này quả thật thua xa Jung Jae Hyun một bậc. Đương nhiên là để tìm được một người có điều kiện gần giống như Jung Jae Hyun quả thật rất khó.

Nhưng mà Cho Yi Hyun không nản lòng, chờ cô sinh bọn nhỏ xong thì sẽ có rất nhiều thời gian và sức khỏe, đến lúc đó lại từ từ mà chọn lựa, nhất định phải chọn cho anh Tae Yong một người xứng đáng nhất!

Hai người bọn họ trò chuyện hết cả buổi, Park Solomon ở bên cạnh đem đồ Lee Tae Yong mua tới cẩn thận phân loại ra, một ít thì đem đặt trong phòng của bọn nhỏ, một ít thì đem vào kho cất giữ. Dì giúp việc ở trong nhà bếp thỉnh thoảng sẽ bưng ít trái cây lên.

Không khí trong phòng thật sự rất ấm áp.

Rất nhanh đã tới chín giờ, Lee Tae Yong chuẩn bị ra về, trước khi rời đi còn nhờ dì giúp việc chụp cho y cùng với Park Solomon và Cho Yi Hyun một bức hình.

Cho Yi Hyun cũng không nghĩ gì nhiều, cô chỉ vào tấm gương lẩm bẩm bĩu môi nói bây giờ bộ dạng của mình rất khó coi, không muốn chụp hình chút nào.

Park Solomon nhíu mày, mặt đầy nghi hoặc hỏi Lee Tae Yong:

─ Anh Tae Yong à, anh đã từng gặp qua người nào đẹp hơn phu nhân Park lúc này chưa?

Lee Tae Yong cũng không chậm trễ giây nào, sắc mặt không đổi mà đáp:

─ Anh chưa.

Cho Yi Hyun bị hai người kia nịnh nọt đến đỏ cả mặt, không nhịn được bèn đấm nhẹ lên vai Park Solomon một cái.

Ảnh là dùng điện thoại của Cho Yi Hyun chụp, cô chọn ra một tấm ưng ý nhất đưa cho Lee Tae Yong xem. Lee Tae Yong nhìn tấm ảnh một hồi lâu rồi mỉm cười nói với Cho Yi Hyun:

─ Sau này em nhớ phải đưa hình của anh cho bọn nhóc xem đó!

Trong lòng Park Solomon lập tức chùng xuống nhưng không hề để lộ ra.

Cho Yi Hyun trừng mắt liếc y một cái:

─ Xem ảnh làm gì chứ, còn có tiền lì xì ngày lễ tết các thứ, anh cũng đừng hòng trốn.

Lee Tae Yong thở dài cười nói:

─ Chức ba nuôi này thật không dễ làm.

Lúc về là Park Solomon tiễn Lee Tae Yong ra cửa, cả hai đi mãi cho đến garage, xác định cuộc nói chuyện sẽ không bị Cho Yi Hyun nghe thấy, Park Solomon mới trầm mặt xuống hỏi:

─ Anh Tae Yong à, anh có ý gì đây?

─ Không hề có ý gì cả, chỉ là anh muốn lưu giữ lại một kỉ niệm. Lỡ như...

Park Solomon nghiến răng:

─ Không có lỡ như nào hết! Em hỏi anh rốt cuộc thì khi nào anh mới chịu làm phẫu thuật? Mặc kệ ở JKing Holdings có chuyện đại sự gì, có phải cũng đã xong hết rồi đúng không?

Lee Tae Yong trầm mặc thêm một lúc lâu rồi mới nói:

─ Qua mấy ngày nữa Jung Jae Hyun trở về thì anh sẽ làm phẫu thuật.

─ Anh Tae Yong à, con người của anh, aish...

Park Solomon tức giận đến mức nói không nên lời.

─ Em nhớ đừng nói cho Yi Hyun biết.

─ Em còn dám nói cho em ấy nghe ư? Em ấy sẽ chịu được sao anh?

Lee Tae Yong tránh đi ánh mắt của cậu mà chỉ nói:

─ Xin lỗi.

Park Solomon lạnh lùng lên tiếng:

─ Người anh nên nói lời xin lỗi là chính bản thân anh chứ không phải là em.

Lee Tae Yong mở cửa xe:

─ Em mau vào nhà đi. Khi nào Jung Jae Hyun quay về anh sẽ gọi điện thoại báo cho em, đến lúc đó phiền em giúp anh sắp xếp chuyện nằm viện.

Sắc mặt Park Solomon đã thoáng hòa hoãn hơn, nhưng trong lời nói vẫn còn có chút tức giận:

─ Anh nhớ lái xe cẩn thận một chút.

Lee Tae Yong gật đầu, lại gọi cậu một tiếng:

─ Lomon.

Park Solomon ngẩng đầu lên nhìn y, Lee Tae Yong dùng một thái độ nghiêm túc trước nay chưa từng thấy nói với cậu:

─ Bất kể về sau có xảy ra chuyện gì, bệnh tình của anh tuyệt đối không được để cho Jung Jae Hyun biết.

Park Solomon nghe xong chỉ có thể nhíu mày:

─ Em biết rồi.

Lee Tae Yong ngồi vào trong ghế lái, lái xe ra khỏi garage trước, sau đó hạ cửa kính xuống vẫy tay chào tạm biệt Park Solomon rồi mới rời đi.

Chiếc xe vững vàng chạy trên đường, Lee Tae Yong nhìn bóng người trong gương chiếu hậu càng lúc càng xa dần, không nhịn được lại thì thầm một câu xin lỗi.

Di động đột nhiên vang lên, y nhìn lướt qua dãy số rồi đeo tai nghe nhận cuộc gọi

"Anh Lee."

"Ừm."

"Lee Dong Hyuck ở bên này đã an bài xong."

"Tôi biết rồi."

Lee Tae Yong đánh tay lái, lái ra khỏi khu nhà của Park Solomon, đối diện có vài chiếc xe chạy tới, đèn xe thoáng chiếu qua đủ để nhìn thấy sự lạnh lẽo trên gương mặt y: "Anh giúp tôi chuẩn bị một ít đồ đi."

"Dạ được?"

Lee Tae Yong nói xong, bên kia lại hỏi: "Khi nào thì cần ạ?"

"Ngày mai."

"Tôi hiểu rồi thưa anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro