63, Nhà không có nóc ¹

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ sáu mươi ba: Nhà không có nóc (Phần 1)

Bên ngoài trời đã hửng sáng.

Trong hoa viên mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh ríu rít của chim chóc, làn gió nhẹ thoáng qua làm cho màn cửa sổ bị hất tung lên một góc, ánh mặt trời xuyên qua kẽ hở rọi vào, chiếu lên sàn nhà tạo thành mấy vệt sáng mỏng manh.

Trong phòng rất yên tĩnh, tiếng thở dồn dập của Jung Jae Hyun nghe có vẻ rất đột ngột.

Hắn bật dậy khỏi giường, bàn tay phải gắt gao ấn vào ngực trái, cố gắng ổn định lại nhịp tim đang đập nhanh khủng khiếp bên trong lồng ngực của mình.

Lee Tae Yong đã chết.

Khi cái suy nghĩ này một lần nữa le lói trong đầu hắn không khỏi cảm thấy rùng mình. Hắn biết đó chỉ là một giấc mơ nhưng giấc mơ này quá đỗi chân thực, giống như là hắn đã được tái sinh trở về quá khứ, thế nên không có cách nào thoát ra khỏi mớ cảm xúc thống khổ này, đến bây giờ trong lòng vẫn còn rất sợ hãi.

Jung Jae Hyun không phải là loại người luôn thích nhớ lại chuyện cũ.

Mười bốn năm.

Nói thì dài nhưng đối với hắn đó chỉ là một khái niệm về thời gian mà thôi. Nhưng ở trong cơn mơ, tất cả những chi tiết từng bị bỏ quên trong quá khứ một lần nữa được tái hiện, hắn chưa bao giờ ý thức được sự tồn tại của Lee Tae Yong đối với hắn có thể mạnh mẽ tới như vậy.

Từ lúc ông nội vì hắn mà dọn đường, đến khi ông mất rồi hắn lên tiếp quản JKing Holdings, từ lúc nhẫn nhịn trước nhà họ Kang cho đến lúc từng bước một mà đi lên đến đỉnh cao nhất.

Một đường thăng trầm mưa gió, từng có bao nhiêu khó khăn, nguy hiểm kinh tâm động phách, đều có Lee Tae Yong ở bên cạnh hắn.

Hóa ra người ấy vẫn luôn ở cạnh bên hắn qua ngần ấy thời gian.

Bỗng dưng Jung Jae Hyun nhớ tới điều gì, hắn liền nhìn về phía bên trái của chiếc giường, ga nệm vẫn bằng phẳng không hề có một chút dấu vết nào cho thấy có người đã từng nằm ở trên đó.

Hắn xốc chăn lên rời khỏi giường, bước chân có chút gấp gáp. Khi ra đến cửa hắn dừng lại một chút, cố gắng kìm nén cảm xúc hỗn loạn trong lòng để cho bản thân bớt khẩn trương, sau đó mới nhẹ nhàng thở một hơi rồi mở cửa bước ra ngoài.

Jung Jae Hyun đứng ở hành lang tầng hai, tầm mắt quét xuống dưới nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lee Tae Yong ở trong phòng khách hay phòng bếp, hắn lập tức hỏi quản gia Shin:

─ Anh ấy đâu?

Quản gia Shin đang chuẩn bị chào hỏi hắn, thình lình nghe thấy câu này làm ông nghi hoặc hỏi lại:

─ Cậu Jae Hyun nói ai?

Không hiểu vì sao Jung Jae Hyun lại có chút căng thẳng, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi nhưng vẫn chống tay lên lan can ra vẻ thản nhiên hỏi:

─ Bác Shin, anh Tae Yong đâu?

Quản gia Shin sửng sốt, sau đó ông thở dài một hơi nói:

─ Cậu Jae Hyun quên rồi sao? Cậu Tae Yong đã đi rồi.

Jung Jae Hyun hơi nhíu mày, nói một câu chắc chắn:

─ Bác Shin, hôm qua cháu thấy anh Tae Yong đã về mà.

─ Cậu Jae Hyun à...

Gương mặt của quản gia Shin lộ rõ vẻ do dự:

─ Đêm hôm qua… Trong nhà không có ai đến cả.

─ Anh Tae Yong đã về.

Thần sắc của Jung Jae Hyun vẫn không thay đổi, hắn cố chấp khẳng định thêm một lần nữa.

Quản gia Shin nhìn hắn, tâm tình hết sức phức tạp, ông cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Thật ra mà nói thì ông đã sớm đoán được sẽ có ngày này. Lần trước lúc Jung Jae Hyun ném chiếc nhẫn đi, ông không đành lòng nhìn thấy tâm ý của Lee Tae Yong bị hủy hoại như thế, vốn nghĩ sẽ lén đem cất đi. Kết quả Kim Do Young vừa mới rời khỏi chưa được vài phút Jung Jae Hyun đã trở xuống, hắn không nói gì cả mà chỉ đi đến chỗ gạt tàn thuốc nhặt chiếc nhẫn lên nắm chặt trong lòng bàn tay, sau đó quay lên lầu.

Từ lúc ấy quản gia Shin biết chắc Jung Jae Hyun nhất định sẽ hối hận. Nhưng mà bây giờ mới hối hận thì có tác dụng gì đâu...?

Jung Jae Hyun thấy quản gia Shin không lên tiếng, tự hắn cũng cảm thấy có gì đó không đúng, hắn bèn xoay người quay về phòng ngủ, lúc đi lên vẫn không quên dặn dò quản gia Shin hãy kiểm tra camera giám sát.

Sau khi vào phòng trước tiên là chạy đến phòng tắm nhìn ngó xung quanh, rồi hắn mở hết các ngăn tủ ra lục tìm, cuối cùng ngay cả chăn gối ở trên giường cũng bị hắn ném lung tung xuống mặt sàn, nhưng mà vẫn chẳng thể tìm được dù chỉ một sợi tóc của Lee Tae Yong.

Jung Jae Hyun đứng giữa một đống đồ đạc hỗn loạn bên trong căn phòng, thật cẩn thận nhớ lại tình huống tối hôm qua, đột nhiên ngoài cửa có tiếng gõ, quản gia Shin nói với hắn rằng tất cả các camera giám sát đều đã được xem qua, xác thật là chưa từng có người lạ nào vào nhà.

Jung Jae Hyun không nói gì cả, tự mình đi kiểm chứng thêm một lần nữa. Mỗi khi có xe chạy ngang qua căn biệt thự ánh mắt của hắn sẽ dán chặt vào màn hình, mãi cho đến khi màn đêm dần tan đi bên ngoài trời dần hửng sáng, vẫn không hề có một chiếc xe nào dừng lại.

Đừng nói đến là có người vào nhà.

Jung Jae Hyun sửng sốt hồi lâu.

Hắn cứ đinh ninh rằng mình đã ôm Lee Tae Yong rồi mơ một giấc mơ thật dài.

Hóa ra từ lúc nhìn thấy người ấy trở về hắn đã chìm đắm trong cơn mộng mị.

Quản gia Shin không biết rốt cuộc tối hôm qua Jung Jae Hyun đã trải qua những chuyện gì, nhưng ông không dám tùy tiện mở miệng khuyên giải. Nhưng Jung Jae Hyun trời sinh bản tính lạnh lùng, dưới sự dạy dỗ của cố Chủ tịch Jung nên càng trở nên nội liễm khắc chế, quản gia Shin còn cho rằng với tính tình của hắn dù có hối hận cũng vẫn sẽ mạnh miệng, cùng lắm là bày ra bộ dạng miễn cưỡng nhượng bộ. Nào ngờ sau khi Jung Jae Hyun lấy lại tinh thần, bỗng dưng quay sang nhìn ông, giọng nói chất chứa ý cười nhưng đôi mắt ửng đỏ:

─ Trước kia bác đã từng khuyên nhưng cháu không chịu nghe, một hai vẫn muốn thử, muốn tìm một người yêu nhau hiểu nhau gì đó. Chờ đến lúc bức ép người ta rời đi rồi cháu mới biết thế nào gọi là hối hận.

Quản gia Shin trừng lớn mắt, ông bị sốc đến mức không nói nên lời. Đừng nói là lúc Jung Jae Hyun trưởng thành, ngay cả khi hắn còn nhỏ ông cũng chưa từng trông thấy bộ dạng này của hắn.

Jung Jae Hyun không hề nhiều lời, hắn đứng lên cầm điện thoại gọi cho Kim Do Young.

Sau khi điện thoại được kết nối, hắn không dùng giọng điệu ra lệnh như khi xử lý công việc nữa mà là dùng cách nói thỉnh cầu một người anh lớn, một người bạn đã ở bên cạnh hắn và Lee Tae Yong trong suốt những năm qua.

"Anh Do Young, anh giúp... anh giúp... giúp em tìm anh Tae Yong trở về đi...!"

Mãi cho đến khi Jung Jae Hyun nói xong rồi cúp điện thoại cả người Kim Do Young vẫn còn ngây ngốc.

Thậm chí anh còn mở lại nhật kí trò chuyện, xác nhận một lần nữa những thứ vừa rồi thật sự xảy ra chứ không phải là do mình tưởng tượng.

Kim Do Young cau mày, biểu tình trên mặt ngày càng nặng nề. Anh thà rằng Jung Jae Hyun vẫn nói chuyện với anh giống như lúc trước, chứ không phải dùng giọng điệu thành khẩn này mà đi cầu xin anh. Hai sắc thái thể hiện mức độ tình cảm hoàn toàn khác nhau.

Mà hai cái người này cũng thật là, một người vất vả lắm mới có thể buông tay, một người thì lại rơi vào bẫy tình rồi…

Nhưng trên thế gian này thứ đáng sợ nhất không phải chính là bỏ lỡ sao?

Thời gian sau đó Kim Do Young đã sử dụng hết tất cả các mối quan hệ có trong tay, nhưng vẫn không tra ra được chút tin tức gì của Lee Tae Yong.

Khi tra đến chỗ của Min Chae Soo, Jung Jae Hyun lại hỏi về chuyện lưỡi dao. Kỳ thật trước đây hắn hỏi qua mấy lần rồi, chỉ là việc này đến nay vẫn không có gì tiến triển.

Lần này cũng không ngoại lệ, Kim Do Young lắc đầu nói:

─ Mỗi ngày lượng người ra vào quá nhiều, một món đồ nhỏ như vậy tùy tiện giấu ở chỗ nào đó cũng không phải là vấn đề, cho dù là người không có tiếp xúc trực tiếp với Min Chae Soo cũng có thể đưa cho bà ta được, phạm vi điều tra quá rộng. Hơn nữa...

Anh dừng một chút mới nói tiếp:

─ Cơ hội cũng đã bỏ lỡ.

Nếu như khi ấy, vào lúc Lee Tae Yong vừa bị thương mà ngay lập tức đi điều tra thì vẫn có thể phát hiện được chút dấu vết còn sót lại, nhưng mà lúc đó Jung Jae Hyun đâu để việc này vào trong lòng, thậm chí hắn còn hoài nghi mọi sự đều do Lee Tae Yong tự biên tự diễn. Chờ đến lúc hắn thật sự hồi phục tinh thần mới cho bọn họ đi điều tra, đã qua hơn một tháng, nếu như có phát sinh cái gì thì cũng đã sớm bị phủi sạch sẽ.

Suy cho cùng cũng chính là do Jung Jae Hyun không hề để tâm tới Lee Tae Yong, chỉ cần hắn có một chút để tâm tới thôi thì bọn họ sẽ không đi đến bước đường hôm nay.

Jung Jae Hyun nghe xong câu trả lời này hắn liền im lặng, Kim Do Young bất đắc dĩ nói:

─ Jae Hyun à, em cũng biết anh Tae Yong làm việc chưa bao giờ để lại cho mình một con đường lui. Bây giờ ngẫm lại, Lee Dong Hyuck, Min Chae Soo thậm chí ngay cả Ning Yi Zhuo anh ấy cũng đã sắp xếp ổn thỏa, đây tuyệt đối không phải là hành động nhất thời, hiện tại mà muốn đi tìm...

Kim Do Young tiếp tục thở dài:

─ Quá khó khăn.

Jung Jae Hyun nhìn chằm chằm vào cây bút mà Lee Tae Yong thường dùng trên bàn làm việc. Không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, một lúc sau mới nói:

─ Anh đi chuẩn bị một chút, tiệc đầy tháng của cặp song sinh nhà bác sĩ Park em muốn tự mình đến đó.

Kim Do Young vốn còn muốn nói gì thêm, nhìn thấy biểu tình của Jung Jae Hyun anh lại giấu nhẹm nó vào trong. Kỳ thật ngay từ đầu bọn họ đã liên hệ với Park Solomon, nhưng Park Solomon chỉ trả lời là không thể bàn luận thêm, lúc trước Jung Jae Hyun còn muốn hẹn Park Solomon ăn cơm nhưng hắn vừa nói mấy câu họ Park lập tức cúp điện thoại, trực tiếp từ chối.

Tiệc đầy tháng của song sinh nhà người ta căn bản không mời Jung Jae Hyun, chỉ là hắn mặt dày muốn tự mình tìm tới. Có thể trong mắt người khác chuyện này chẳng là gì, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc người làm ra chuyện này là Jung Jae Hyun Kim Do Young chưa có cách nào tiếp nhận nổi.

Tiệc đầy tháng không diễn ra trong khách sạn mà được tổ chức ở nhà hàng Eulsuyong bên trong Eulsuyong Park.

Ban đầu công viên Eulsuyong chỉ là một hoa viên tư nhân, nhưng nó đã được mở cửa cho công chúng ra vào tham quan sau khi giải phóng. Bên trong khu vườn là bối cảnh truyền thống của vùng đất cỏ cây xanh mướt, có những cây cầu nhỏ với những thác nước chảy, ngoài ra còn có cù tùng, nhu liễu, đan quế, phong đỏ dùng để trang trí, phong cảnh vô cùng tinh tế và độc đáo.

Nhà hàng Eulsuyong nằm bên trong hoa viên, có hết thảy năm tòa nhà. Cả Park Solomon và Cho Yi Hyun đều không phải là những người thích phô trương, tiệc đầy tháng họ không làm quá lớn. Chỉ mời một ít bạn bè và người thân giống như một buổi họp mặt bình thường.

Jung Jae Hyun và Kim Do Young sau khi tan tầm thì cùng nhau tới đó, món quà mà hắn chuẩn bị là mặt dây chuyền bằng ngọc có khắc hình theo con giáp của bọn nhóc. Cho Yi Hyun mang thai đôi một trai một gái cho nên hai mặt dây chuyền cũng hơi khác, của bé trai thì hoạt bát còn của bé gái thì tròn trịa đáng yêu.

Ngọc này là loại ngọc tốt nhất, với quan hệ của Jung Jae Hyun và hai vợ chồng họ thì món quà này không hề tính là nhỏ.

Nhưng mà hiện tại Lee Tae Yong không có ở đây nên hắn đại diện cho cả hai cùng nhau tặng. Chờ đến khi Lee Tae Yong trở lại nếu y còn có tính toán gì khác thì lúc đó bọn họ sẽ sắp xếp.

Đến nhà hàng, đây là lần đầu tiên trong đời Jung Jae Hyun bị chặn lại chỉ vì không có thư mời.

Giám đốc nghe được tin cũng không dám để Jung Jae Hyun tới bữa tiệc. Cả hai bên ông ta đều không thể đắc tội, chỉ có thể vừa cho người đi tìm Park Solomon vừa ở bên cạnh cúi thấp đầu không ngừng nói lời xin lỗi Jung Jae Hyun.

Jung Jae Hyun không nói lời nào, chỉ phối hợp mà chờ ở bên ngoài, còn Kim Do Young thì đã bị nghẹn đến mặt mày tối tăm.

Chờ Park Solomon tới giám đốc mới có thể lau mồ hôi mà đưa người đi khỏi.

Kim Do Young có thể xem là một người khá nhạy bén, cách hành xử trôi chảy khéo léo hơn rất nhiều, mới giây trước còn bày ra vẻ ảm đảm giờ đây hoàn toàn biến mất, thay đổi sắc mặt đến chúc mừng Park Solomon vài câu sau đó mới đưa quà tới.

Park Solomon không trả lời, nhưng dù sao đang là ngày vui, đối phương lại hạ thấp mình như vậy cậu cũng không muốn để mọi người phải khó xử, vì vậy xua tay nói:

─ Tâm ý của hai anh thì chúng tôi xin nhận, còn quà thì không cần phải tặng.

Nụ cười của Kim Do Young đóng băng bên khóe miệng. Người ta không muốn nhận anh đâu thể ép người ta, đến lúc đó hai bên đẩy qua đưa lại sẽ làm mất hình ảnh.

Park Solomon nhìn về phía Jung Jae Hyun thở dài nói:

─ Tôi hiểu được ý tứ của anh Jae Hyun khi anh đến tận đây, nhưng tôi thật sự không biết anh Tae Yong đang ở đâu, cũng không rõ anh tìm anh ấy về làm gì? Là vì hai người vẫn còn tranh chấp chưa giải quyết xong sao? Hay là anh lo lắng anh ấy sẽ ở sau lưng hại anh? Người như anh Tae Yong dù tôi chỉ mới quen biết ba năm nhưng tôi có thể đảm bảo với anh rằng anh Tae Yong sẽ không giở thêm bất cứ thủ đoạn nào đâu. Anh cứ yên tâm mà quay về chung sống với người kia của anh đi.

Không đợi Jung Jae Hyun kịp phản ứng, cậu nói tiếp:

─ Anh biết tính vợ tôi rồi đó, tôi không thể mời anh vào trong ngồi. Sau này nếu không có việc gì mọi người cũng không cần thiết phải gặp lại.

Park Solomon từ tốn nói sau đó rời đi.

Kim Do Young chỉ có thể đứng im như phỗng, không dám quay đầu nhìn sắc mặt của Jung Jae Hyun. Anh có chút xấu hổ không biết nên nói cái gì, may là bầu không khí quỷ dị này kéo dài không lâu, Jung Jae Hyun quay người, anh cũng theo đó mà nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Cả hai đi dạo bên ngoài hoa viên, Jung Jae Hyun dừng chân bên một bức tường đá màu đen, bên trên có dòng chữ Nhà hàng Eulsuyong - 1933, hắn bèn đứng đó bất động. Kim Do Young không đoán được ý tứ nên liền dò hỏi:

─ Để anh báo tài xế Jang lái xe tới?

Jung Jae Hyun lắc đầu nói:

─ Em còn có chuyện muốn nói với Park Solomon, em sẽ ở đây chờ bọn họ tàn tiệc, anh cứ về trước đi.

Qua một hồi lâu Kim Do Young vẫn nói không nên lời, cuối cùng chỉ có thể nặn ra một câu:

─ Vậy anh chờ ở đây với em.

Jung Jae Hyun không từ chối, lấy gói thuốc từ trên người đưa cho Kim Do Young một điếu, lại lấy cho mình thêm một điếu khác, lúc này hắn mới nói:

─ Anh Do Young, chúng ta tâm sự đi.

Jung Jae Hyun rất hiếm khi hút thuốc. Kim Do Young chẳng mấy được dịp trông bộ dạng lười biếng như vậy của hắn, tâm tình anh dần thả lỏng, không khỏi nở một nụ cười:

─ Jung Jae Hyun vĩ đại của chúng ta muốn nói cái gì đây?

Không đợi Jung Jae Hyun trả lời anh trêu ghẹo tiếp:

─ Nói về anh Tae Yong à?

Sau khi nghe thấy cái tên này Jung Jae Hyun bất chợt mỉm cười, vẻ mặt trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

Kim Do Young không cần chú ý tới hình tượng gì nữa, anh ngồi luôn ở bậc thềm, nhẹ nhàng đặt món quà ở bên chân sau đó nới lỏng cà vạt:

─ Jae Hyun à, hôm nay em đừng trách bác sĩ Park nói những lời đó. Đừng nói là cậu ấy, ngay bản thân anh ban đầu cũng nghĩ như vậy.

Anh đưa mắt nhìn chiếc nhẫn sáng lấp lánh trên ngón áp út của Jung Jae Hyun, tiếp tục nói:

─ Lúc anh nhìn thấy chiếc nhẫn người đầu tiên anh nghĩ đến là Choi Jun Ki nhưng em lại nói không phải, anh lập tức nghĩ tới những người trước kia đã ở bên cạnh em. Nghĩ đau cả óc cũng không hề nghĩ tới anh Tae Yong.

Jung Jae Hyun cúi đầu, an tĩnh lắng nghe từng lời của Kim Do Young.

─ Nhưng mà để nói em đối với anh ấy không có một chút tình cảm nào thì anh tuyệt đối không tin. Em thử nghĩ xem, ngoại trừ anh Tae Yong ra thì còn có ai dám đấm vào mặt em xong vẫn có thể bình an vô sự như vậy không?

Với lại anh ấy đâu chỉ đánh em có một lần. Kim Do Young thầm nghĩ trong lòng nhưng không nói ra khỏi miệng.

Jung Jae Hyun ngồi nghe Kim Do Young nói, hắn chẳng những không thẹn quá thành giận mà còn cảm thán thêm một câu:

─ Ừm, ngay cả ông nội lúc còn sống cũng chưa từng đánh vào mặt em.

Trước kia không nghĩ sâu xa, bây giờ tỉnh táo lại hắn đã thông suốt rất nhiều chuyện. Có lẽ ngay cả Jung Jae Hyun cũng không ý thức được rằng hắn đã ngầm cho phép Lee Tae Yong không ít đặc quyền. Không chỉ là đánh nhau, còn có chuyện trong nhà hắn, tình cảm giữa hắn và ông nội, hắn xa lánh Jung Ji Hoon, chán ghét Kim Chae Ok và Jung Yoon Oh. Ngoại trừ Lee Tae Yong ra thì không ai thực sự hiểu được.

Người bên ngoài đều nói Lee Tae Yong cứ mãi dây dưa với hắn, nhưng hắn thực sự vô tội sao? Hắn ỷ lại vào Lee Tae Yong đâu kém gì.

Kim Do Young thở dài:

─ Ba năm trước đây anh Tae Yong quả thực có chút cực đoan, nhưng lần này anh Tae Yong không làm gì sai cả. Suy bụng ta ra bụng người, nếu đổi lại là anh ấy đem tình đầu về nhà ở-

Jung Jae Hyun kẹp điếu thuốc vào giữa kẽ tay, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, sắc mặt hắn nhàn nhạt cắt ngang lời Kim Do Young:

─ Tình đầu và cả tình cuối của anh Tae Yong đều là em.

Kim Do Young đột nhiên bị uất nghẹn họng, nhất thời không muốn nói chuyện với hắn nữa.

Jung Jae Hyun nhìn thấy bộ dạng của Kim Do Young khiến tâm tình hắn tốt lên không ít.

Mặc dù vẫn chưa tìm được Lee Tae Yong nhưng mà sau khi nhìn rõ tình cảm của mình, hắn cảm thấy mọi thứ trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.

Hắn đã tính toán sẵn trong lòng, hắn cho rằng mọi chuyện vẫn chưa muộn, mọi thứ cũng rất đơn giản, chỉ cần tìm Lee Tae Yong quay trở về sau đó đem hiểu lầm giữa hai người giải thích rõ ràng ra hết là được rồi.

Lúc trước còn nghĩ rằng chỉ cần Lee Tae Yong chủ động về nhà hắn sẽ coi như chưa từng có chuyện xảy ra, dù sau này Lee Tae Yong có nghĩ gì, có muốn gì, có làm gì hắn đều nghe theo người ấy là được.

Nhưng mà bây giờ Jung Jae Hyun không nghĩ như vậy nữa.

Lee Tae Yong theo đuổi hắn lâu như vậy, Jung Jae Hyun cảm thấy lần này nên đến lượt hắn cúi đầu rồi.

Hắn muốn nói với Lee Tae Yong rằng anh không cần nhận thua, không cần đầu hàng, không cần biến thành Choi Jun Ki càng không cần phải biến thành bất cứ kẻ nào khác, là em không muốn anh đi, là em không muốn rời xa anh.

Nói với Lee Tae Yong.

 em muốn ở bên cạnh anh.

Nói với Lee Tae Yong.

Là em yêu anh.

Jung Jae Hyun nghĩ đến phản ứng của Lee Tae Yong lúc nghe được hắn tỏ tình, khóe miệng liền không thể che giấu nụ cười.

Trong lồng ngực tình cảm kích động dâng trào, toàn tâm toàn ý mà hướng về một người, là thứ mà từ trước tới nay hắn chưa từng được trải nghiệm.

Đây cũng là lần cuối cùng trong suốt những năm qua Jung Jae Hyun cảm thấy hạnh phúc tới như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro