64, Nhà không có nóc ²

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ sáu mươi tư: Nhà không có nóc (Phần 2)

Jung Jae Hyun cùng Kim Do Young đứng ở vị trí mà mọi người ra vào tòa nhà nhất định sẽ đi qua, hai người đàn ông cao to chân dài đứng đó rất dễ bị chú ý. Những người nhận ra bọn họ lập tức gật đầu chào hỏi một cách khôn khéo, nhưng cũng có những người không biết, lại nghĩ đến mục đích Jung Jae Hyun tới chỗ này liền cúi đầu bắt chuyện, cố gắng làm thân với hắn.

Kim Do Young vừa mới tháo được mặt nạ của mình xuống không bao lâu thì đã phải mang vào, anh chỉnh trang lại cà vạt, tức khắc quay về với bộ dạng của một thương nhân thượng lưu như trước kia. Nhưng mà có một số người chỉ cần dăm ba câu là có thể đuổi đi, có những người thì cực kiên nhẫn, câu được câu chăng mà hàn huyên một hồi, thoạt nhìn giống như nói rất nhiều nhưng thật ra chỉ là những lời nói vô nghĩa.

Không lâu sau hình như bên trong nghe ngóng được tin tức, giám đốc nhanh chóng dẫn người tới nói phòng cho khách VIP đã được chuẩn bị xong, mời Jung Jae Hyun đi ăn tối rồi nghỉ ngơi.

Kim Do Young nhìn bộ dạng lúc nói chuyện của người giám đốc này giống như kiểu nếu bọn họ mà không đồng ý thì giây tiếp theo người đó sẽ bị nghẹn đến tắt thở, anh quay đầu nhìn Jung Jae Hyun.

Tâm tình của Jung Jae Hyun đâu có tệ, hắn bèn nhẹ giọng từ chối. Bản thân hắn thì vui vẻ ngây ngốc đứng bên ngoài mặc cho gió đêm thổi, nhưng lại không nghĩ đến nhà người ta có muốn để một vị Phật lớn như hắn đứng ngoài cửa hay không.

Giám đốc không biết phải nói gì thêm nữa, chỉ có thể quay vào gọi điện thoại cho ông chủ của mình. Người đấy thực ra rất thân thiết với Jung Jae Hyun, cũng là cậu của giám đốc nhà hàng này tên là Jeon Jung Kook, sau khi hiểu rõ tình huống thì người nọ cũng không tiện nhiều lời, chỉ có thể nhanh nhẹn liên lạc với cậu của mình.

Jeon Jung Kook bối rối không hiểu có chuyện gì, liền gọi điện ngay cho Jung Jae Hyun: "Này Jae Hyun à, cậu đang làm gì vậy? Thấy nhà người ta mừng đầy tháng cho cặp song sinh nên cậu ghen ghét? Cậu cảm thấy phiền muộn? Bắt đầu suy nghĩ về chuyện nhân sinh rồi hả?" Jung Jae Hyun cư xử kì lạ như vậy khiến Jeon Jung Kook chỉ đơn giản nghĩ Jung Jae Hyun ở đó đã bị Park Solomon và Cho Yi Hyun kích động.

"Nói gì vậy Jeon, tôi đang tìm Lee Tae Yong, anh ấy thường ngày rất thân thiết với Park Solomon nên tôi chỉ muốn đến hỏi một chút."

Đột nhiên bên kia im lặng, Jung Jae Hyun lại nói tiếp: "Cậu đừng đùa nữa, tôi không muốn đùa giỡn với cậu." Chuyện Jung Jae Hyun tìm Lee Tae Yong hắn không nói với mấy người bạn của mình, cũng không phải do hắn cố ý giấu giếm, là vì lúc đầu hắn nghĩ sự việc quá mức đơn giản còn cho rằng tự mình có thể giải quyết, không muốn mọi chuyện trở nên ồn ào phức tạp lên.

"Cậu làm thật à?" Jeon Jung Kook nghe xong lời của Jung Jae Hyun thì lập tức chỉnh lại ngữ khí không đứng đắn lúc nãy của mình.

"Lúc trước tôi đã nói với các cậu rồi, tôi và Choi Jun Ki không ở bên nhau."

"Tôi hiểu ý cậu rồi Jae. Tôi đi dò hỏi một chút, nếu có tin tức gì sẽ báo về cho cậu."

Jung Jae Hyun biết là Jeon Jung Kook đã hiểu được ý tứ của mình, nói xong thì tắt điện thoại. Lại nghĩ bản thân vẫn nên tìm thời gian nói rõ ràng với những người khác, bây giờ hắn thật sự rất cần sự giúp đỡ.

Kim Do Young thấy Jung Jae Hyun nói chuyện xong vốn còn định tới khuyên hắn, cho dù muốn đợi nhưng cũng đâu nhất thiết phải đứng trước cửa để cho người ta bàn ra tán vào đúng không? Ai ngờ lời còn chưa kịp nói anh đã thấy Park Solomon từ bên trong bước ra. Nháy mắt Kim Do Young cảm thấy mình bị ngốc mất rồi, lúc này anh hiểu được dụng ý của Jung Jae Hyun, nếu bọn họ mà ở bên trong Park Solomon chịu phản ứng mới là lạ đó.

Lần này bước ra sắc mặt Park Solomon khó coi hơn rất nhiều. Vốn dĩ cậu còn cho rằng Jung Jae Hyun đã sớm rời đi, nhưng cậu nghe mấy vị khách nói chuyện mới biết được thì ra Jung Jae Hyun vẫn còn đang cắm cọc bên ngoài cổng tòa nhà. Ban đầu cậu không để ý lắm, còn cho rằng Jung Jae Hyun muốn chờ người nào khác, kết quả bị Cho Yi Hyun phát hiện được, cô đang bận ôm đứa con gái của mình sau đó liền nhét con bé vào trong tay Park Solomon, bộ mặt lạnh lùng muốn lao ra ngoài.

Cũng không thể trách Cho Yi Hyun nổi giận như vậy. Park Solomon sợ Cho Yi Hyun sẽ thương tâm cho nên vẫn chưa nói gì với cô cả, cô vừa không biết Lee Tae Yong nghe thấu được chuyện của ba năm về trước, càng không biết bệnh tình của anh ấy. Cho Yi Hyun vẫn luôn nghĩ rằng Lee Tae Yong là bị Jung Jae Hyun đuổi đi, cho nên tại bữa tiệc đầy tháng của bọn trẻ cô không muốn nhớ về những chuyện đó. Cho Yi Hyun đổ hết tất cả lên đầu Jung Jae Hyun, bây giờ người đàn ông này còn dám cả gan mò tới trước mặt cô, có khác gì tự mình đứng trước họng súng đâu chứ?

Park Solomon khuyên can mãi mới ngăn cản được, cậu đành phải tự mình ra gặp, trong lòng chất chứa một đống bực bội.

Cậu đi đến trước mặt Jung Jae Hyun hỏi:

─ Jung Jae Hyun-ssi, rốt cuộc thì anh muốn làm cái gì?

Jung Jae Hyun chỉ nghiêm mặt nói:

─ Câu hỏi lúc nãy của cậu tôi vẫn chưa kịp trả lời. Tôi với anh Tae Yong không có phân tranh gì cả, cũng không phải lo lắng anh ấy sẽ tìm cách hại mình. Tôi tìm anh ấy là vì anh ấy có chút hiểu lầm với tôi, tôi muốn được giải thích rõ ràng, tôi muốn được ở bên anh ấy.

Park Solomon giống như vừa mới bị người ta đánh cho một quyền, cậu đứng sững sờ ra đó, vẻ mặt khó chịu lúc nãy vẫn chưa tan đi giờ lại thêm chút ngạc nhiên này. Cậu suy nghĩ rất nhiều lần, nghĩ đến Jung Jae Hyun là một gã trai đê tiện đáng khinh, nhưng mà không hề nghĩ đến Jung Jae Hyun sẽ không chút giấu giếm nào mà thốt ra câu tôi muốn cùng anh Tae Yong ở bên nhau.

─ Bác sĩ Park, nếu cậu nắm được tin tức của anh ấy, tôi hy vọng cậu có thể báo lại với tôi.

Jung Jae Hyun cau mày nói tiếp:

─ Bình thường anh ấy đâu biết chăm sóc cho bản thân mình, bây giờ còn mang theo một người bị thương như Dong Hyuck nên tôi không yên tâm.

Thần sắc của Park Solomon trở nên phức tạp, cậu quan sát ánh mắt của Jung Jae Hyun, cũng không biết rõ ý tứ sâu bên trong đó là gì.

Kim Do Young thấy thế bèn tiến lên phía trước một bước, cười khổ nói:

─ Lời Jae Hyun nói ra đều là lời thật lòng. Bác sĩ Park ạ, chúng tôi đã tìm kiếm anh Tae Yong rất lâu.

Park Solomon do dự một hồi lâu rồi mới hạ quyết tâm nói với Jung Jae Hyun:

─ Bây giờ tôi không đi đâu được, anh thu xếp thời gian sau đó chúng ta cùng nhau nói chuyện.

Jung Jae Hyun cũng không dây dưa thêm nữa, hắn hẹn cậu vào buổi chiều ngày mai, sau khi nhìn bác sĩ Park vào trong hắn mới cùng với Kim Do Young rời đi.

Có thể hôm nay đã được định sẵn sẽ là một ngày không yên ổn.

Hai người bọn họ vừa mới lên xe, vẫn chưa đi được bao xa thì đột nhiên Jung Jae Hyun nhận một cuộc điện thoại lạ nói rằng Mark Lee ở quán bar uống say xảy ra xô xát, bị người ta dùng bình rượu đập vào đầu, sau đó cũng đã được đưa vào bệnh viện.

Loại sự tình này trước kia Jung Jae Hyun sẽ không quản tới, cùng lắm chỉ cho người đến thăm là được. Kim Do Young vốn đang nghĩ sẽ sắp xếp người tới bệnh viện nhưng Jung Jae Hyun lại mở miệng nói:

─ Tài xế Jang, chúng ta đến bệnh viện.

Lúc tới bệnh viện mới biết người đả thương Mark Lee còn bị thương nặng hơn nữa, Jung Jae Hyun để Kim Do Young đi xử lý những chuyện tiếp theo, còn hắn đi tới phòng bệnh của Mark Lee.

Lúc bước vào phòng thì đèn đã tắt, Jung Jae Hyun còn cho rằng Mark Lee đang ngủ.

Đến gần mới phát hiện thằng nhóc này đang nằm im ở trên giường, gương mặt không chút cảm xúc mà nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Jung Jae Hyun mở đèn lên.

Đầu Mark Lee bị quấn mấy lớp vải trắng, trên miếng băng gạc trắng tinh còn loang lổ máu. Vài vị trí trên mặt đã bị trầy xước, khóe miệng cũng sưng đỏ. Ngoài ra đôi mắt còn thâm đen, trong con ngươi thì ngập ngụa tơ máu, trên mặt toàn là râu ria chưa kịp cạo. Cổ áo sơ mi nhăn nhúm, trên người có vết rượu để lại, thoạt nhìn trông chẳng khác gì một xác chết vô hồn.

Từ trước đến nay Mark Lee đối với Jung Jae Hyun đều rất tôn trọng, nhưng lần này cho dù Jung Jae Hyun có đứng trước giường Mark Lee cũng không thèm nhìn lấy một lần.

Jung Jae Hyun nhìn thấy Mark Lee như vậy trong lúc nhất thời hắn không biết mình nên nói gì cả.

Không khí trong căn phòng trở nên kì quái một cách khó hiểu, trước khi Jung Jae Hyun kịp phá tan bầu không khí yên lặng này thì Mark Lee đã chịu mở miệng.

─ Cậu ơi.

Mark Lee gọi xong tiếng xưng hô này trong lòng thật muốn tự phỉ nhổ chính mình.

─ Nếu như chán ghét con như vậy thì tại sao còn muốn đem con trở về? Để cho con ở lại cô nhi viện hoặc là chết luôn ở bên ngoài không phải sẽ tốt hơn sao?

Lúc đó Mark Lee chỉ mới mười tuổi.

Cả cha và mẹ bỗng dưng qua đời, Mark Lee ở cô nhi viện một quãng thời gian nhưng vẫn còn trong nỗi sợ hãi và thương tâm, sau đó đột nhiên được đón về nhà họ Jung. Đến lúc đó Mark Lee mới biết hóa ra hắn vẫn còn rất nhiều người thân, đó còn là gia tộc vô cùng hiển hách. Xong lại được người ta cho biết mẹ mình là con của một người đàn bà mại dâm.

─ Cậu à đúng thật là rất kì lạ đó.

Nụ cười trên mặt của Mark Lee càng thêm trào phúng:

─ Mẹ của con đã làm gì sai chứ? Bà ấy đâu có được lựa chọn nơi mình sinh ra? Còn con đã làm gì sai? Là do con lì lợm muốn la liếm nhà họ Jung sao? Tại sao đến cuối cùng mọi sai lầm đều là do bọn con vậy?

Mark Lee ở nhà họ Jung y hệt như một món hàng bị khắc trên mình con dấu đê tiện, mãi mãi không bao giờ được người khác công nhận.

Rõ ràng là có nhiều người thân như vậy nhưng hắn lại phải ở trong một căn nhà trống trải, ngoại trừ một bảo mẫu lo cơm nước ra thì không ai buồn nhìn ngó tới hắn cả.

Cho dù nuôi thú thì thỉnh thoảng nó vẫn được chủ nhân dẫn ra ngoài đi dạo, còn có thể đùa giỡn trò chuyện.

Mà hắn thì ngay cả con thú cũng không bằng.

Cho nên Mark Lee đã cứu một Lee Dong Hyuck nằm gục ở bên ven đường, bởi vì hắn cảm thấy Lee Dong Hyuck dường như là một Mark Lee thứ hai.

Jung Jae Hyun im lặng lắng nghe. Mark Lee nhìn hắn bằng ánh mắt bình tĩnh đến tuyệt vọng, nghĩ đến vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi của Lee Tae Yong lúc hỏi hắn về chuyện của chị Eun Ha, nghĩ đến ngần ấy năm hắn chưa từng để tâm đến Mark Lee, cũng chưa từng coi Mark Lee là người nhà họ Jung. Nhưng đứa nhỏ này vẫn luôn gọi hắn một tiếng cậu, khiến cho trái tim của Jung Jae Hyun giống như bị kim đâm vào.

─ Xin lỗi con.

Jung Jae Hyun cảm thấy ba chữ này hắn nên nói từ sớm, không chỉ với riêng Mark Lee mà còn đối với cả chị Eun Ha nữa. Rõ ràng có thể ngăn cản nhưng hắn vẫn luôn đứng từ xa dùng ánh mắt lạnh lùng hờ hững của mình nhìn người khác đau khổ. Dùng chính sự lạnh nhạt này đổi lấy chút cảm giác cao cao tại thượng cho bản thân thì có gì đáng để mà hãnh diện đây? Thậm chí hắn còn vì điều này mà mất đi người mình yêu...

Nếu bây giờ có thêm người thứ ba nào ở đây thì chắc chắn tròng mắt của bọn họ đã rơi rớt xuống từ lâu. Jung Jae Hyun nói lời xin lỗi với Mark Lee ư, đây lại là chuyện kinh dị gì thế này?

Nhưng Mark Lee dường như không nghe được những lời đó, hắn vẫn đang chìm đắm trong thế giới của chính mình.

─ Mọi người đều biết là Yu Seung Hyun hại chết cha mẹ con nhưng tại sao không một ai nói cho con biết? Tại sao con lại là người cuối cùng được biết? Tại sao Dong Hyuck em ấy…

Cái tên Lee Dong Hyuck vừa thốt ra khỏi, dường như chạm vào tia kích động nào đó trong lòng khiến nét trào phúng trên mặt không còn, giọng nói uất nghẹn, đôi mắt đỏ hoe còn hai cánh môi thì không ngừng run rẩy.

Mark Lee cố dùng sức hít một hơi thật sâu muốn ổn định cảm xúc của chính mình:

─ Người như con chết cũng không có gì đáng tiếc. Nhưng mà Dong Hyuck… Tại sao lại là Dong Hyuck...?

Đột nhiên Mark Lee giơ tay lên che đi đôi mắt của mình, cuối cùng không thể kiềm chế được nữa mà đau khổ khóc lóc thành tiếng, hết lần này tới lần khác gọi tên Lee Dong Hyuck.

Từ sau lần chạy đến gặp Lee Tae Yong, Mark Lee không biết bản thân mình đã làm cách nào để sống sót.

Đầu tiên hắn đến tìm Yu Ji Min và sau đó nghe được hết tất cả nguyên nhân hậu quả. Đi tìm Choi Soo Bin hỏi chi tiết về vết thương của Lee Dong Hyuck. Đến tìm Yu Jun Su muốn cùng đồng quy vu tận với cậu ta. Cuối cùng là muốn đến thăm Lee Dong Hyuck nhưng lại nghe Lee Tae Yong nói rằng chú ấy đã mang tro cốt đi.

Mà hắn thì ngay cả Lee Dong Hyuck được an táng ở đâu cũng không hề hay.

Dường như bị đánh một đòn từ trong cơn mộng mà tỉnh lại. Mark Lee nhìn về những năm vừa qua cảm giác như mình bị trúng tà, không biết bản thân đang làm gì, đang muốn theo đuổi cái gì.

Có những thứ khi còn nhỏ rõ ràng mình rất nâng niu trân trọng, tại sao khi lớn lên lại phải để ý đến cái nhìn và đánh giá của người khác? Tại sao càng ngày càng trở nên ghen tị viển vông? Để rồi cuối cùng tâm lý mất cân bằng, biến thành một kẻ cố chấp khát vọng đối với tiền tài và quyền thế.

Thậm chí Mark Lee còn tự cho rằng bản thân mình đúng, cho rằng là do Lee Dong Hyuck thay đổi, đều mang theo ác ý mà phỏng đoán hành động của người ấy. Kỳ thật từ nhỏ đến lớn Lee Dong Hyuck chưa từng thay đổi, người thực sự thay đổi mới chính là bản thân hắn.

Con gấu nâu ngốc nghếch kia còn vì kẻ như hắn mà mất đi cả mạng sống.

Mark Lee nằm trên giường khóc không ngừng, nước mắt men theo khóe mắt chảy xuống, cả lỗ tai cũng bị thấm ướt.

Mỗi ngày đều sống trong mớ hỗn độn mơ hồ, công việc, tương lai gì đó cũng chẳng còn quan tâm tới nữa.

Càng không dám về nhà, vì mỗi vị trí trong nhà đều vương vấn hình bóng của Lee Dong Hyuck. Ngay cả khi đứng trên bậc thang trong vườn hắn cũng có thể nhớ lại lúc còn nhỏ hắn ở trong phòng làm bài tập còn Lee Dong Hyuck ngồi ở đó, cậu ngước mặt lên nhìn bầu trời đêm, còn hỏi hắn tại sao lại có nhiều ngôi sao như vậy mà trăng thì chỉ có một? Tại sao ngôi sao chỉ phát sáng như chú đom đóm còn mặt trăng thì luôn rực rỡ như ánh đèn?

Tại sao, tại sao, tại sao...

Mark Lee không còn chỗ nào để đi, không biết mình sống để làm gì, mỗi ngày đều chui rúc trong bar uống rượu, lúc say thì ngã đại vào ven đường chỉ để ngủ qua đêm, chẳng có ai để ý tới hắn. Thậm chí còn cố tình chạy ra đường lớn, có chút mong chờ bị xe tông chết ngay lập tức. Kể cả đêm nay gây sự đánh nhau Mark Lee xuống tay rất tàn nhẫn, hy vọng chọc giận đối phương để người ta đánh hắn đến khi chết đi.

Nỗi thống khổ này cho dù là lúc mất đi cha mẹ cũng chưa từng tuyệt vọng tới như vậy.

Jung Jae Hyun nhìn Mark Lee gần như gục ngã, hắn khẽ thở dài:

─ Min Hyung à, Dong Hyuck vẫn chưa chết.

Mark Lee vẫn còn đang khóc, hoàn toàn không nghe thấy Jung Jae Hyun vừa nói gì.

Jung Jae Hyun bước tới kéo tay của Mark Lee ra, trên cái mặt suy sụp thất thần kia toàn là nước mắt nước mũi. Mark Lee lúc bình thường thoạt nhìn vô cùng chín chắn thành thục, đây là lần đầu tiên Jung Jae Hyun nhìn thấy một khía cạnh chật vật như vậy từ Mark Lee.

─ Nghe cậu nói này Min Hyung, nhóc Dong Hyuck không chết, chỉ là bị chú Tae Yong đưa đi thôi.

Jung Jae Hyun nhắc lại một lần nữa.

Giống như lúc đang xem phim điện ảnh mà màn hình bị tạm dừng. Hai mắt Mark Lee sưng húp cả lên, trên đôi hàng mi vẫn còn đọng nước, khóe miệng khẽ mở, ngẩn người nhìn chằm chằm Jung Jae Hyun.

Một lúc lâu sau mới vô cùng lắp bắp mà mở miệng:

─ Cậu Jae Hyun, cậu… Cậu không gạt con đấy chứ?

─ Cậu vẫn đang tìm kiếm chú Tae Yong, con có thể tới giúp một chút, tìm ra chú Tae Yong rồi tự nhiên con sẽ gặp được thằng bé Dong Hyuck kia thôi.

Mark Lee trừng lớn mắt, đột nhiên từ trên giường ngồi bật dậy. Chỉ là đầu vừa mới bị thương nặng, cảm xúc lại lên xuống thất thường nên trước mắt nhanh chóng trở nên tối sầm, không nhịn được mà ôm đầu khẽ rên một tiếng.

Jung Jae Hyun lập tức ấn chuông gọi người, Mark Lee nhìn thấy động tác của Jung Jae Hyun thì đưa tay ra muốn ngăn cản, cắn răng nói:

─ Con không sao đâu… Bây giờ con có thể đi tìm bọn họ.

Mark Lee còn muốn xuống giường nhưng Jung Jae Hyun ngăn lại, cau mày nói:

─ Trước tiên con phải chữa trị vết thương cho tốt đã.

Thấy bác sĩ tới Jung Jae Hyun lui qua một bên để cho bác sĩ vào kiểm tra. Bác sĩ xem xong thì nói không có vấn đề gì lớn, chỉ là không thể chịu thêm được kích thích, còn cần phải tĩnh dưỡng mấy ngày.

Mark Lee vốn dĩ không muốn nghe theo, kết quả thuốc dùng ban nãy đã phát huy tác dụng, dù đôi mắt sắp không mở nổi nữa nhưng vẫn cố gắng hỏi Jung Jae Hyun thêm mấy vấn đề, sau đó mới không tình nguyện mà lăn ra ngủ mất.

Gần mười giờ Jung Jae Hyun mới rời khỏi bệnh viện, từ lúc chiều ngay cả nước hắn cũng chưa được uống, trong người có hơi mệt mỏi. Nhưng nghĩ tới việc ngày mai có thể thu thập được tin tức của Lee Tae Yong liền không khỏi cảm thấy vui mừng.

Sáng hôm sau Jung Jae Hyun thu xếp xong hết mọi việc, còn để Kim Do Young ở lại công ty, một mình đến gặp Park Solomon.

Đến phòng ăn trong khách sạn, Park Solomon đã có mặt từ trước, trong tay còn đang xem cái gì đó. Jung Jae Hyun cũng không để ý tới, lập tức ngồi xuống ở phía đối diện với cậu.

Park Solomon khép tư liệu trong tay lại, ngẩng đầu nhìn Jung Jae Hyun sau đó đi thẳng vào vấn đề:

─ Anh Jae Hyun, tôi thật sự không biết hiện tại anh Tae Yong đang ở đâu. Sau khi anh ấy đi còn nhờ một người đến nói với tôi đôi lời, anh ấy dặn tôi rằng đừng đi tìm anh ấy, còn dặn tôi phải chăm sóc thật tốt cho ba mẹ con Yi Hyun. Nên hôm nay tôi tới đây là muốn nói với anh một chuyện khác!

Nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt Jung Jae Hyun không còn nữa, trái tim bất giác chùng xuống.

─ Trước ngày hôm qua tôi vốn không định nói với anh chuyện này. Ngoại trừ lí do là vì anh Tae Yong đã căn dặn ra thì còn một nguyên nhân nữa, đó là tôi cho rằng dù có nói ra cũng chẳng ý nghĩa gì. Với anh Jae Hyun đây có thể là một tin đáng mừng.

Khóe miệng Park Solomon lại nở một nụ cười châm chọc:

─ Tôi chẳng muốn thấy anh được như ý nguyện, nhưng mà những lời anh nói ngày hôm qua đã làm tôi thay đổi chủ ý. Mặc kệ là anh chân thành hay giả tạo, ít nhất anh cũng nguyện ý tìm anh Tae Yong trở về.

Park Solomon bất đắc dĩ lắc đầu:

─ Tôi không có thế lực như anh, tôi không tìm được anh ấy, nhưng ít nhất thì anh có thể.

Jung Jae Hyun nghe không hiểu ẩn ý đằng sau những lời nói đó, trong lòng có một dự cảm không lành. Thậm chí ma xui quỷ khiến thế nào lại làm hắn nhớ đến câu hẹn gặp lại lúc trước của Lee Tae Yong, đó là lời từ biệt khiến hắn phải khắc cốt ghi tâm suốt cả đời này.

Hắn nhìn Park Solomon, có chút không kiềm chế được:

─ Cậu cứ nói thẳng ra đi.

Park Solomon cầm lấy điện thoại, sau khi mở khóa thì đưa nó tới trước mặt Jung Jae Hyun.

Jung Jae Hyun đưa mắt nhìn xuống, hắn sững sờ tại chỗ ngay tức khắc.

Trên màn hình là một tấm ảnh chụp chung, Park Solomon cùng Cho Yi Hyun mặc quần áo đôi ngồi bên cạnh nhau, Park Solomon cười đến cong cả mắt, còn Cho Yi Hyun thì có chút nghịch ngợm mà làm mặt quỷ. Lee Tae Yong đứng ở phía sau hai tay chống trên sofa, hơi cúi thân mình xuống gần bọn họ, trên mặt nở một nụ cười dịu dàng ấm áp.

Thậm chí còn dịu dàng đến mức không giống với Lee Tae Yong.

─ Ngày đó anh Tae Yong đến tận nhà thăm chúng tôi, anh ấy còn mua thêm một đống đồ dùng cho bọn trẻ, anh đề nghị chúng tôi chụp một tấm hình rồi sau này phải đưa cho bọn nhóc xem. Lúc ấy tôi cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng anh ấy đã đồng ý với tôi là chờ anh về thì sẽ làm phẫu thuật.

Trái tim Jung Jae Hyun đập loạn nhịp, màng nhĩ như bị kích động, hai bên thái dương xuất hiện từng cơn đau đớn. Vừa mở miệng mới phát hiện âm thanh của mình đã hoảng loạn đến run rẩy:

─ Phẫu thuật là cái gì?

Park Solomon đẩy bệnh án được chẩn đoán là u màng não của Lee Tae Yong qua, nhẹ giọng nói:

─ Anh Jae Hyun, anh Tae Yong không muốn sống nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro