65, Héo úa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ sáu mươi lăm: Héo úa

Lee Dong Hyuck ở trung tâm phục hồi chức năng của viện điều dưỡng đã làm xong hai bài tập luyện, trên trán có hơi thấm ướt mồ hôi.

Kang Seul Gi là hộ sĩ chuyên trách chăm sóc cho Lee Dong Hyuck, chị ấy đỡ Lee Dong Hyuck ngồi xuống, bác sĩ vật lý trị liệu viết lại báo cáo luyện tập của ngày hôm nay sau đó đi tới xoa bóp chân cho cậu. Vừa thực hiện động tác vừa hỏi thăm cậu hôm nay có chỗ nào không khỏe không, có chịu được những động tác luyện tập mới không, có cảm thấy vất vả lắm không.

Lee Dong Hyuck nghiêm túc trả lời từng câu hỏi của bác sĩ trị liệu, thấy Kang Seul Gi cầm khăn ướt đưa tới cho cậu lau mồ hôi, cậu liền ngẩng đầu lên.

Cơ thể cậu so với Mark Lee không chênh lệch nhiều lắm, mái tóc vì để thuận tiện nên phải cắt ngắn đi, làm lộ ra vầng trán mịn màng, thêm cả đôi mắt long lanh to tròn. Hơn nữa đã trải qua mấy tháng tĩnh dưỡng, bị nuôi đến mức da dẻ ngày càng mềm mại, hai má cũng trở nên đầy đặn hơn, nhìn cứ như cậu nhóc học sinh.

Kang Seul Gi lau mồ hôi giúp Lee Dong Hyuck, cậu nhoẻn miệng cười nói:

─ Em cảm ơn Kang Seul-nuna.

Kang Seul Gi lớn lên rất xinh đẹp, chị ấy lớn hơn Lee Tae Yong một tuổi, có con đã vào tiểu học, chị ấy chỉnh Lee Dong Hyuck vài lần rồi nhưng cậu vẫn không chịu sửa miệng.

Nhưng phàm là phụ nữ thì ai lại không muốn mình mãi được trẻ đẹp, mấy ai không muốn mình được khen ngợi, thế nên tuy ngoài mặt Kang Seul Gi có vẻ tức giận nhưng trong lòng vô cùng ngọt ngào, chị véo nhẹ vào mặt Lee Dong Hyuck:

─ Em đó, chỉ được cái dẻo miệng thôi.

Lee Dong Hyuck tự vuốt đầu mình cười khúc khích, mấy hộ sĩ đi ngang qua nhìn thấy, họ bèn vây tới mà trêu ghẹo cậu mấy câu. Một lúc sau trong túi áo bệnh phục của cậu được nhét đầy nào bánh quy, sôcôla, kẹo mút, còn có thêm vài quả hạch đào.

Lee Dong Hyuck để mấy quả hạch đào sang một bên, lột bỏ lớp giấy gói kẹo ra, sau đó đưa cây kẹo mút tới bên miệng bác sĩ vật lý trị liệu đang xoa bóp cho cậu.

Vị này là một người đàn ông trung niên ít khi cười nói, ông bình tĩnh há miệng không chút khách khí mà ngậm cây kẹo vào. Dù sao ông tới đây lâu như vậy rồi nên cũng đã quen với những phẩm chất tốt đẹp của Lee Dong Hyuck. Đặc biệt là lực sát thương đối với nữ giới, quả thực cho tới nay Lee Dong Hyuck vẫn luôn duy trì thành tích bất bại.

Xoa bóp xong thì tiếp tục di chuyển đến nhà kiểm tra để làm một chút đo lường. Thấy tất cả các số liệu đều bình thường, Kang Seul Gi và Lee Dong Hyuck cùng chào tạm biệt bác sĩ trị liệu, kế đó hai chị em rời khỏi trung tâm phục hồi chức năng.

Kang Seul Gi đẩy Lee Dong Hyuck ra cửa, đang định hỏi cậu muốn về phòng bệnh nghỉ ngơi hay là muốn đến bên hồ ngồi chơi chút. Đột nhiên Lee Dong Hyuck ngồi thẳng dậy, giơ tay vẫy vẫy không ngừng, miệng kêu một tiếng thật dài:

─ Chú Tae Yonggg ~ !

Vẻ mặt của cậu tràn đầy hưng phấn.

Kang Seul Gi theo âm thanh nhìn qua, thoáng chốc chị ngây ngẩn cả người.

Bây giờ trời đã vào thu. Lee Tae Yong đang mặc chiếc áo len sáng màu, bên dưới là quần âu bằng vải lanh, thoạt nhìn vừa xinh đẹp lại vừa trẻ trung.

Y đứng trên con đường nhỏ, phía sau là hai hàng cây bạch quả với những chiếc lá đã nửa vàng nửa xanh theo ngọn gió thu kêu xào xạc, giống hệt như bức tranh sơn dầu tĩnh lặng.

Y sải bước chân tới, nhìn bộ dạng kích động của Lee Dong Hyuck thì lắc đầu ra vẻ bất lực, nhưng trong đôi mắt chan chứa ý cười.

─ Chị Seul Gi.

Lee Tae Yong gật đầu chào hỏi chị ấy trước.

Kang Seul Gi lúc này mới phát hiện mình nhìn người ta đến say mê, chị vội vàng thu hồi ánh mắt, có chút ngượng ngùng nói:

─ Chào cậu Tae Yong.

Lee Tae Yong lại nhìn về phía Lee Dong Hyuck:

─ Bọn con tập phục hồi chức năng xong chưa?

─ Dạ xong rồi!

Lee Dong Hyuck không nhịn được mà gật gật đầu, không đợi Lee Tae Yong hỏi đã tự mình kể hết chuyện lúc nãy mà ông bác sĩ vật lý trị liệu nói với cậu, vừa nói vừa lấy ra một thanh sôcôla đưa cho Lee Tae Yong.

Lee Tae Yong hiển nhiên quen thuộc với việc Lee Dong Hyuck lúc nào cũng bị nhét đầy đồ ăn vặt nên nói:

─ Con giữ lại ăn đi.

Xong rồi quay sang nói với Kang Seul Gi:

─ Chị Seul Gi trở về nghỉ ngơi sớm đi, tôi đưa Dong Hyuck đi dạo một chút. Mấy ngày nay vất vả cho chị rồi.

Kang Seul Gi cười nói:

─ Tôi không thấy vất vả chút nào, cậu Tae Yong đừng khách sáo như vậy.

Nói xong chị dặn dò Lee Dong Hyuck nhớ phải chú ý bản thân nhiều hơn, có vấn đề gì thì gọi điện thoại cho chị ấy.

Lee Dong Hyuck vâng dạ gật đầu, thấy Kang Seul Gi chuẩn bị rời đi cậu vội nói:

─ Cảm ơn Kang Seul-nuna, hẹn gặp lại chị nhé!

Nếu không phải vì Kang Seul Gi không thích ăn vặt thì chắc chắn cậu đã đem hết những thứ này cho chị ấy rồi.

Lee Tae Yong quay trở về nên Kang Seul Gi cũng không cần phải túc trực bên cạnh Lee Dong Hyuck nữa, nhưng vẫn có chút không yên tâm bèn dặn dò cậu thêm mấy câu, sau đó mới luyến tiếc mà rời khỏi.

Lee Tae Yong đứng sau xe lăn đẩy Lee Dong Hyuck đi, y nheo mắt nói:

─ Càng ngày càng biết cách dỗ dành người khác.

Lee Dong Hyuck quay đầu nhìn Lee Tae Yong, cậu trừng mắt nói:

─ Con không có, những lời con nói đều là thật lòng đó chú!

Lee Tae Yong nhìn bộ dạng của Lee Dong Hyuck liền không nhịn được muốn trêu ghẹo cậu, chợt nghe cậu hỏi:

─ Chú ơi chuyện của chú xong hết rồi hả?

─ Vẫn chưa.

Lee Tae Yong lắc đầu:

─ Không vội, cứ từ từ cũng được.

Mấy ngày nay y biến mất kỳ thật là để đi quan sát xung quanh.

Điều kiện sinh thái nơi đây rất tuyệt, những kẻ có tiền không ít, tuy nói là một khu vực lạc hậu nhưng so về mức sống với khu vực đô thị hay các vùng ven biển phát triển thì cũng không có mấy khác biệt. Trái cây hay các sản phẩm từ thịt đều rất chú trọng đến sức khỏe và hệ sinh thái.

Lee Tae Yong muốn chọn vị trí thật tốt để xây dựng nông trại, cung cấp một số thực phẩm sạch, cũng có thể làm một điểm dừng chân lý tưởng. Tất nhiên đây mới chỉ là những ý tưởng ban đầu, vẫn phải xem xét kỹ lưỡng trước khi đưa ra quyết định.

Thật ra y làm những việc này không phải vì bản thân mình mà là vì Lee Dong Hyuck.

Đứa nhỏ này vốn không phải là một đứa ham ăn biếng làm, lúc trước còn bàn bạc với y rằng sau khi khỏe lại sẽ xin đi lái xe hoặc là đi giao hàng, thậm chí đến nhà hàng làm phục vụ cũng có thể. Dù sao thì cậu không cần chi tiêu gì nhiều, có thể nuôi sống được bản thân là đủ rồi.

Thực chất cậu vẫn chưa biết chuyện Lee Tae Yong đã lập xong di chúc, tất cả tiền bạc đều để lại cho cậu, nửa đời về sau cậu chỉ nằm chơi cũng sẽ tiêu pha chẳng hết. Đương nhiên hiện tại Lee Tae Yong không thể nói cho cậu biết, nhưng y không muốn cậu thật sự phải đi giao hàng. Nên y xử lý chuyện nông trại này là muốn giữ nó cho Lee Dong Hyuck, về sau nếu có kinh doanh khó khăn cũng không gây tổn thất gì quá lớn.

Mà hết thảy những chuyện này Lee Dong Hyuck đều không biết gì hết.

Cậu chỉ hơi nghi ngờ chú Tae Yong hiện tại không đi làm, phần lớn thời gian đều ở viện điều dưỡng với cậu, nhưng cứ lâu lâu chú lại đi ra ngoài một mình, không biết rốt cuộc chú ấy đang làm cái gì.

Hai người tới bên hồ nói chuyện.

Đây là hồ nước nhân tạo, vây xung quanh là rừng cây cao lớn, trên mặt đất có trồng mấy khóm hoa nhỏ không biết tên là gì, những chiếc ghế dài được xếp rải rác quanh hồ để cho mọi người nghỉ ngơi. Phong cảnh tuyệt đẹp còn vô cùng yên tĩnh thoải mái.

Lúc này bên hồ không có nhiều người lắm, ngoại trừ Lee Tae Yong và Lee Dong Hyuck thì chỉ còn một người đàn ông khác đang ngồi trên băng ghế dài ở phía dối diện.

Người này thoạt nhìn có lẽ tầm ba mươi tuổi, cậu ta cũng mặc bệnh phục màu trắng như Lee Dong Hyuck, bên ngoài khoác thêm chiếc áo khoác, đang cúi đầu xem quyển sách trong tay.

Lee Tae Yong cố định xong xe lăn của Lee Dong Hyuck rồi tự mình ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Lee Dong Hyuck vui vẻ lấy cái iPad từ phía sau, ấn ấn vài lần sau đó thấy trên màn hình hiện ra dòng chữ Cô hầu câm tập 18.

Lee Dong Hyuck vờ oán giận nói:

─ Chú Tae Yong ơi, con vì chờ chú mà vẫn chưa xem tập mới đó, thiếu chút nữa đã bị chú phá hư luôn rồi!

Lee Tae Yong đến gần nhìn vào màn hình hỏi:

─ Chúng ta xem tới tập 18 rồi sao?

─ Đúng vậy! Đây là bản ghi của buổi phát sóng đó, con đã tải nó xuống!

Sau khi nói xong cậu kể sơ qua về tình tiết của tập trước, vẻ mặt Lee Tae Yong kiểu đúng vậy không sai rồi cùng xem phim với Lee Dong Hyuck.

Nếu những người quen biết với Lee Tae Yong trước kia mà có mặt ở đây, chắc chắn họ sẽ cho rằng Lee Tae Yong bị quỷ nhập hoặc là Lee Dong Hyuck đã hạ độc y.

Thật ra chuyện này đều là do Lee Tae Yong bày ra trước.

Lúc y và Lee Dong Hyuck vừa mới đến viện điều dưỡng, mỗi khi Lee Dong Hyuck đi tập phục hồi chức năng thì y sẽ ôm iPad xem phim truyền hình, thậm chí còn chơi cả game.

Đây là chuyện mà Lee Tae Yong của trước kia tuyệt đối không bao giờ làm. Trước kia y chỉ biết có mỗi công việc, cho dù không làm việc cũng sẽ đi xem đầu tư cổ phiếu gì đó, hoặc là đọc sách báo về tài chính.

Lần đầu tiên Lee Dong Hyuck nhìn thấy Lee Tae Yong chơi game, khóe miệng cậu nửa ngày vẫn không khép lại được, nhưng Lee Tae Yong chỉ hờ hững giải thích:

─ Đời người chỉ có một, phải thử qua hết tất cả mọi thứ mới đúng lẽ.

Lee Dong Hyuck không nghĩ suy gì nhiều, chú Tae Yong của cậu là kiểu người mà trước nay luôn ở trong cái thế giới cậu không thể nào tiếp cận, nhưng cuối cùng chú cũng chịu bước vào thế giới của cậu, có thể vui vẻ chơi game, còn có thể cùng nhau xem phim nữa.

Mặc dù thỉnh thoảng khi đang xem, chú Tae Yong sẽ đột nhiên chỉ vào nam chính hoặc nữ chính rồi nói: "Chú đã gặp người này."

Phim mà hai người bọn họ đang xem có tên là Cô hầu câm, đang là bộ phim truyền hình nổi bật nhất ở thời điểm hiện tại.

Nữ chính là cô bé mồ côi cha mẹ, bởi vì lúc nhỏ bị kẹt trong một vụ hỏa hoạn nên trên má trái để lại vết sẹo trông cực kì đáng sợ, giọng nói cũng bị khói làm hỏng mất. Cô được gia đình tốt bụng nọ nhận nuôi, hầu hạ thiếu gia từ nhỏ cho đến lớn, cũng yêu người đó vô cùng, nhưng cô chỉ có thể đem đoạn tình cảm đó chôn sâu vào trong đáy lòng.

Sau đó bởi vì một chuyện ngoài ý muốn, cô hầu gái và vị thiếu gia kia đã xảy ra quan hệ, cô hầu gái mang thai, thiếu gia bị ép phải cưới cô, hắn cho rằng lần say rượu đó là do cô hầu giở trò, đối với cô hết mực khinh thường, còn cười nhạo cô là đứa con gái xấu xí hạ tiện. Trong suốt cả quá trình cô hầu đã vì thiếu gia mà làm rất nhiều chuyện, lại gặp đủ loại lí do trên trời dưới đất, bị một vị tiểu thư nhà giàu khác cũng đem lòng yêu thiếu gia cướp mất công lao, gã thiếu gia vì thế mà yêu cô tiểu thư nhà giàu đó.

Một kịch bản sặc mùi máu cún nhưng rating cao ngất ngưởng, thậm chí còn phá vỡ lượng truy cập kỉ lục trên mạng xã hội. Khán giả thì vừa xem vừa chửi, rồi lại vừa chửi vừa xem.

Diễn biến tập mới nhất chính là cả gia tộc thiếu gia bị người ta hãm hại, ông nội qua đời, cha mẹ bị bắt giam, hai con mắt của thiếu gia bị thương, tạm thời không còn nhìn mọi thứ được nữa. Cô tiểu thư nhà giàu kia đã sớm quay xe phóng ù mất, còn cô hầu gái câm thì vẫn không ngừng chăm sóc cho thiếu gia, bị thiếu gia hiểu lầm cô là vị tiểu thư nhà giàu nhưng cô lại không giải thích.

Bởi vì kĩ thuật diễn xuất của diễn viên nam quá đỉnh, đến phân đoạn thiếu gia nắm tay cô hầu nhưng lại gọi tên của tiểu thư nhà giàu rồi dùng hết tất cả những lời yêu thương nói với cô ta, còn cô hầu thì cố giấu đi vẻ mặt đau khổ khiến Lee Dong Hyuck sụt sịt cánh mũi.

─ Chú ơi, sao mà cô ấy lại ngốc như vậy chứ?

Cậu nước mắt lưng tròng hỏi Lee Tae Yong.

Lee Tae Yong yên lặng nhìn cậu, y thầm nghĩ nhóc còn ngốc hơn cả cô ấy nữa.

Cuối cùng cũng xem xong tập phim mới nhất, Lee Dong Hyuck sắp bị tên thiếu gia trong phim chọc cho tức chết rồi, cậu càm ràm với Lee Tae Yong một hồi. Vừa ngẩng đầu lên đột nhiên đụng phải ánh mắt của người đàn ông đang ngồi ở phía đối diện, đối phương hơi sửng sốt, khóe mắt cong lên, nở một nụ cười thật nhẹ.

Cậu ấy có một làn da rất trắng, khí chất lại ôn hòa khiến cho người ta vừa gặp sẽ sinh ra vài phần thiện cảm. Mặt Lee Dong Hyuck có chút đỏ, cũng vội vàng nhìn đối phương khẽ đáp lại nụ cười.

Đến khi người nọ cúi đầu lần nữa, cậu mới ghé vào tai Lee Tae Yong, dùng tay che miệng, giọng điệu thần bí nói:

─ Chú ơi con nói với chú này.

─ Hửm?

Lee Tae Yong nhướn mày.

─ Con cảm thấy cái người ngồi đối diện bên kia không đơn giản.

Nói xong cậu càng khẳng định vào suy nghĩ của mình, gật đầu nhấn mạnh thêm lần nữa:

─ Không đơn giản chú ạ.

Lee Tae Yong buồn cười hỏi cậu:

─ Sao lại không đơn giản?

Lee Dong Hyuck bĩu môi đáp:

─ Chú nhìn hai cái người đứng ngoài rừng cây kia đi, con khẳng định họ là vệ sĩ của anh ta.

Lee Dong Hyuck đã sớm nhận ra, tuy rằng đứng cách một khoảng xa nhưng hai người mặc thường phục kia vẫn luôn quan sát người đàn ông ngồi bên này, thần sắc nhìn về xung quanh cũng cực kì cảnh giác. Lúc một trong hai người đó lấy điện thoại Lee Dong Hyuck liền nhìn thấy khẩu súng giắt bên hông họ.

Lee Tae Yong vỗ nhẹ vào đầu của Lee Dong Hyuck, nghi hoặc hỏi tiếp:

─ Sao Dong Hyuck nhà ta thông minh lên rồi?

Lee Dong Hyuck có chút đắc ý mà ngẩng đầu lên, cậu vốn không hiểu được ý tứ sâu xa trong lời nói của Lee Tae Yong.

Thực tế thì hai vệ sĩ kia chỉ là thứ yếu thôi, người này chỉ cần ngồi yên tại chỗ, các bác sĩ và hộ sĩ thường xuyên tới lui thăm chừng. Không chỉ vậy, lúc nãy còn có mấy người tới mà người đứng đầu là viện trưởng của viện điều dưỡng này, thái độ nói chuyện cũng rất hòa nhã lịch sự.

Ở cái chốn hẻo lánh hiểm trở này số người quyền quý đến đây để tĩnh dưỡng cũng không phải là ít. Lee Tae Yong không quen biết người nọ, còn nghĩ nếu cậu ấy không phải là con cháu của một chính trị gia hay một nhà quân sự nào đó, thì có lẽ là con cháu của một danh môn vọng tộc.

Lee Tae Yong không đánh giá đối phương thêm nữa, dù có là ai thì cũng chẳng liên quan gì tới bọn họ.

Hiện tại đã sắp đến giờ ăn cơm, Lee Tae Yong bèn nói:

─ Chúng ta quay về thôi.

Lee Dong Hyuck gật đầu.

Lee Tae Yong đứng lên, trước mắt đột nhiên choáng váng, y lắc lắc đầu để tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn rồi mới đưa tay đẩy chiếc xe lăn kia đi.

Lee Dong Hyuck phát hiện Lee Tae Yong có gì đó không đúng, cậu liền hỏi:

─ Chú Tae Yong ơi chú làm sao vậy?

─ Không sao.

Lee Tae Yong hơi cau mày đẩy Lee Dong Hyuck về phía trước.

Lee Dong Hyuck vẫn cảm thấy không yên tâm, đang chuẩn bị hỏi lại thì chợt nghe một tiếng bịch, vừa quay đầu liền nhìn thấy Lee Tae Yong ngã xuống mặt đất.

─ Chú Tae Yong!!!

Lee Dong Hyuck quên bẵng đi vết thương ở trên chân mình, muốn đi tới dìu y dậy, kết quả chân vừa chạm đất cả người cậu ngã nhào xuống.

Lee Tae Yong vẫn còn ý thức, y biết bản thân mình lại bị tụt huyết áp rồi. Chỉ có điều ở bên tai toàn là âm thanh ù ù khiến y chẳng nghe được gì, mắt cũng không mở ra được, nghĩ Lee Dong Hyuck hẳn là bị dọa sợ, trong lòng y có chút lo lắng.

Trông thấy Lee Tae Yong không có phản ứng gì cậu lập tức hoảng sợ đến suýt khóc, nhưng chỉ có thể chật vật mà nằm trên mặt đất.

Người đàn ông ngồi ở ghế dài đối diện phát hiện ra được động tĩnh ở phía bên đây, cậu ấy bèn ném quyển sách xuống sau đó chạy tới. Cậu ấy vừa di chuyển thì hai cậu trai đứng bên rừng cây cũng đi theo, rất nhanh ba người bọn họ đã tới bên cạnh Lee Tae Yong và Lee Dong Hyuck.

Không đợi người nọ ra lệnh hai cậu trai tự mình phân công hành động, một người bế Lee Dong Hyuck đặt về xe lăn, người còn lại cõng Lee Tae Yong chạy vào trong bệnh viện.

Người nọ nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Lee Dong Hyuck liền nhẹ giọng trấn an:

─ Em đừng sợ, sẽ không sao đâu.

Khi được đưa vào bệnh viện thì Lee Tae Yong cũng đã tỉnh táo trở lại. Bác sĩ tiến hành kiểm tra, bác sĩ nói y bị mệt nhọc quá độ do một thời gian dài không nghỉ ngơi, thêm chứng tuột huyết áp nên mới tạm thời ngất đi.

Bác sĩ kê cho ít thuốc, dặn dò y nhất định phải nghỉ ngơi cẩn thận sau đó mới rời khỏi phòng bệnh.

Lee Tae Yong nhìn thấy bộ mặt bị dọa đến ủy khuất của Lee Dong Hyuck, rồi nhìn về phía người đàn ông có khuôn mặt hiền lành đã ở bên cạnh họ từ nãy tới giờ, y ngồi thẳng dậy trịnh trọng nói một lời cảm ơn.

Người kia cũng không khách khí, lắc đầu nói:

─ Anh đừng lo, người không có việc gì mới là quan trọng nhất.

Đối với người này Lee Tae Yong rất có hảo cảm, y đưa tay ra nói:

─ Chào cậu, tôi là Lee Tae Yong, nếu không quá đường đột thì-

Lời còn chưa nói xong người nọ đã tiến lên phía trước một bước cầm lấy tay y, mỉm cười giới thiệu:

─ Xin chào, còn tôi là Dong Si Cheng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro