78, Nếu ngày mai không bao giờ đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ bảy mươi tám: Nếu ngày mai không bao giờ đến

Nếu như Lee Dong Hyuck không phải là Lee Dong Hyuck thì tốt biết mấy.

Không biết tại sao trong đầu Mark Lee lại có cái suy nghĩ này.

Hắn không cần Lee Dong Hyuck phải hiểu, cũng không cần Lee Dong Hyuck tha thứ, hắn chỉ hy vọng Lee Dong Hyuck hận hắn, chán ghét hắn, đề phòng hắn, chứ không phải là một Lee Dong Hyuck coi mọi chuyện như chưa từng xảy ra, vẫn vui cười với hắn, nghe lời hắn, tùy ý hắn, rằng Mark Lee có thể đòi hỏi bất cứ điều gì ở Lee Dong Hyuck.

Trước khi tìm được Lee Dong Hyuck hắn đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ xem phải xin lỗi như thế nào, phải giải thích như thế nào, phải sám hối bằng cách nào, cho dù đem tất cả những chuyện cậu từng gánh chịu đổ hết lên đầu hắn, hắn cũng sẽ cam tâm tình nguyện.

Mark Lee suy nghĩ nhiều như thế, duy nhất chỉ có một thứ hắn không hề nghĩ đến chính là lúc bọn họ gặp lại, Lee Dong Hyuck sẽ sợ hãi mà nói với hắn một câu, rất xin lỗi bởi vì em vẫn chưa chết.

Mỗi khi Mark Lee nhớ lại câu nói đó, hắn đều cảm thấy chính mình nên bị thiên đao vạn quả. Thế nhưng hắn cũng thừa biết nếu hắn thật sự bị vạn quả thiên đao thì sẽ có một tên ngốc còn đau hơn cả hắn nữa.

Cho nên nếu Lee Dong Hyuck không phải là Lee Dong Hyuck, cậu có thể thờ ơ lạnh nhạt với nỗi bất hạnh của hắn, nguyền rủa hắn nhận báo ứng nhiều hơn thế nữa, khiến cho hắn phải chịu đựng một chút sự trừng phạt thì thật tốt biết bao.

Mark Lee nâng tay lên, chậm rãi bao lấy mu bàn tay của Lee Dong Hyuck, đầu ngón tay nắm chặt từng chút đến khi chạm vào lòng bàn tay của đối phương.

Đột nhiên hắn cảm thấy mình có chút may mắn, may mắn vì lúc này em ấy đã che đi đôi mắt của hắn, nếu không khi nhìn thấy hắn khóc thì không biết con ma men này sẽ lại phun ra mấy lời khó đỡ nào nữa.

─ Dong Hyuck à...

Mark Lee nhẹ nhàng mở miệng, sau đó nắm lấy bàn tay cậu chậm rãi kéo xuống.

Lee Dong Hyuck cũng nhìn hắn, ánh mắt không rõ ràng lắm, trên mặt có chút khó hiểu, nhưng cậu vẫn không nhúc nhích mà ngoan ngoãn để Mark Lee đặt tay mình xuống.

Mark Lee dựa sát vào Lee Dong Hyuck, áp trán mình lên trán cậu, trên mặt còn mang theo ý cười thế nhưng giọng nói vô cùng nghẹn ngào:

─ Anh Mark nhìn thấy em... Cũng rất vui.

Hắn biết Lee Dong Hyuck chưa từng quên đi chuyện quá khứ, nếu không cậu sẽ không muốn rời đi, sẽ không lén lút che giấu nỗi đau của mình, càng sẽ không vì say rượu mà biểu hiện bất an tới như vậy... Nhưng mà hắn không thể để Lee Dong Hyuck rời khỏi mình.

Có lẽ chú Tae Yong nói đúng, nhưng hắn không làm được. Buổi tối hôm nay Lee Dong Hyuck hẹn ăn cơm với người khác, người này chỉ không ở cạnh hắn mấy tiếng thôi mà trông hắn giống hệt như người mất hồn, không biết bản thân muốn đi đâu, không biết mình muốn làm gì. Tình cảm của hắn dành cho Lee Dong Hyuck rốt cuộc là gì đã không còn quan trọng, bởi vì bất luận nó là gì, đời này kiếp này bọn họ đều phải ở bên nhau.

Mark Lee ôm Lee Dong Hyuck vào lòng, ngữ khí đặc biệt dịu dàng:

─ Thế... Dong Hyuck có thích anh không?

Đầu óc Lee Dong Hyuck mông lung, cậu đặt cằm mình lên vai Mark Lee, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc bàn trà thủy tinh được đặt trên tấm thảm, không biết là ai đang nói chuyện nên cậu bối rối hỏi lại:

─ Thích ai cơ?

Giọng nói trầm ấm nghe như là đang dỗ dành:

─ Thích Lee Min Hyung.

Chùm đèn trên trần nhà phản chiếu ánh sáng lên chiếc bàn thủy tinh, trước mặt như có một vầng sáng mơ hồ, khi thì lớn khi thì nhỏ, giống như là đang thôi miên vậy.

Mí mắt Lee Dong Hyuck rũ xuống từng chút, vòng tay này thật sự quá ấm áp, cậu bèn thả lỏng thân thể, nghiêng đầu dán sát vào cổ của Mark Lee, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu:

─ Dong Hyuck thích thiếu gia Min Hyung nhất.

Lời vừa nói xong người cũng lập tức rơi vào mộng đẹp.

Cậu ngủ sớm quá.

Nếu chậm thêm vài phút nữa, có thể sẽ phát hiện ra có một người cúi đầu đặt lên môi cậu một cái hôn thật nhẹ.

Sang năm mới, Lee Dong Wook cuối cùng cũng đã về nước.

Ông xem qua bệnh án của Lee Tae Yong, tất cả những kết quả kiểm tra đều xem hết một lượt, sau đó mở cuộc họp ở toàn khoa, đem ngày giải phẫu chính thức ấn định.

Bởi vì Lee Tae Yong yêu cầu được tham gia vào toàn bộ quá trình này cho nên cuộc thảo luận trước khi phẫu thuật được tiến hành ở phòng bệnh của y.

Lee Dong Wook nói với bọn họ rằng tình hình của Lee Tae Yong không quá xấu, nhưng cũng chẳng mấy lạc quan. Tuy rằng là khối u lành tính nhưng nó lại nằm ở phần cuối của bán cầu não trái, vị trí tổn thương thấp và khá sâu, dây thần kinh ở đây cũng nhiều hơn bên não phải cho nên nguy cơ và khó khăn khi mổ cũng sẽ lớn hơn. Ngoài ra, bởi vì trước đây Lee Tae Yong từng chịu một vết thương do bị đạn bắn, nửa năm này lại càng có nhiều hơn những căn bệnh lớn nhỏ ập tới, tất cả đều dẫn đến việc cơ thể không quá lành lặn.

─ Đối với một ca phẫu thuật não, không có bất kì bác sĩ nào dám cam đoan sẽ thành công 100%, cho dù giải phẫu thành công, chúng ta cũng sẽ đối mặt với nhiều loại bệnh trạng để lại di chứng nghiêm trọng. Cho nên bất luận như thế nào mọi người đều phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Lee Dong Wook nói những lời này xong nhưng thần sắc của Lee Tae Yong vẫn không có gì thay đổi, Jung Jae Hyun ở bên cạnh cau chặt mày, còn Lee Dong Hyuck thì sợ hãi tới mức nắm chặt lấy góc áo của Mark Lee.

─ Mấy ngày này cậu Tae Yong phải nghỉ ngơi thật tốt. Trước phẫu thuật một ngày sẽ tiến hành lấy máu và xét nghiệm kháng sinh, vì để tránh nhiễm trùng trong ca phẫu thuật còn cần phải cạo sạch tóc.

Lee Dong Wook dặn dò thêm:

─ Tám tiếng trước khi ca phẫu thuật bắt đầu không được ăn uống, nhưng mà cậu yên tâm, đến lúc đó sẽ có hộ sĩ đến nhắc nhở.

Lee Tae Yong gật đầu:

─ Cảm ơn bác sĩ Lee.

Jung Jae Hyun tiễn Lee Dong Wook rời đi, người ta vừa đi khỏi Lee Tae Yong đã lập tức quay đầu nói với Lee Dong Hyuck:

─ Chú cảnh cáo con, nếu con dám cạo sạch tóc thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chú nữa.

Lúc nãy vừa nói đến chuyện cạo đầu, y liếc thấy dáng vẻ Lee Dong Hyuck dường như đã hạ quyết tâm, liền biết thằng nhóc ngu xuẩn này đang suy nghĩ cái gì.

Vẻ mặt Lee Dong Hyuck trở nên kinh hoảng, không biết tại sao cậu chưa nói ra mà chú Tae Yong biết ngay cậu định làm gì.

Lee Tae Yong nhìn sang Mark Lee:

─ Cậu hãy trông chừng nó cho tôi, đừng để nó làm ra mấy cái chuyện ngu ngốc.

Jung Jae Hyun tiễn bác sĩ Lee xong nhưng có lẽ còn việc khác nên chưa thấy quay trở lại. Đúng lúc Lee Tae Yong đang muốn bản thân được yên tĩnh, không màng đến biểu tình sắp khóc lóc đến nơi của Lee Dong Hyuck y đã đuổi hai đứa kia đi ra.

Thật ra thì bệnh của y nghiêm trọng hay không y căn bản đâu thèm để ý tới. Chỉ là muốn tranh thủ lúc không có ai làm phiền liền đem tất cả những ký ức gần đây nhất nhớ lại hết một lần.

Lee Tae Yong biết sau khi Jung Jae Hyun tìm được y về phản ứng của y có phần hơi quá mức. Chỉ cần là Jung Jae Hyun mở miệng y đều phải đáp lại bằng những lời lẽ mỉa mai châm chọc, có đôi khi y cảm thấy mình giống như một oán phụ cuồng loạn. Bây giờ nghĩ lại thì việc nhắc đến Choi Jun Ki rồi nói Oh Se Hun đưa người đến hầu Jung Jae Hyun suy cho cùng cũng là vì trong lòng nghĩ không thông, y cứ mãi bận tâm về quá khứ của Jung Jae Hyun thôi.

Lee Tae Yong thoát khỏi bản thân rồi khách quan mà nhìn nhận, đột nhiên phát hiện ra người không thể từ bỏ mới chính là bản thân y, còn người thật sự bình thản vẫn luôn là Jung Jae Hyun.

Khóe miệng không khỏi nở nụ cười khổ sở. Đây dường như là cái vòng luẩn quẩn không có lối thoát, trước nay y luôn là kẻ đứng bên lề, còn Jung Jae Hyun mới là người từng bước hoàn thành kế hoạch của mình mà không hề bị ảnh hưởng một chút nào.

Trước kia Jung Jae Hyun nói y và hắn quả thực không thích hợp, là y tự đánh giá cao vị trí của mình nên mới có kết cục như ngày hôm nay.

Buổi tối Jung Jae Hyun đem theo những thứ đã chuẩn bị sẵn mang đến phòng bệnh của Lee Tae Yong như thường lệ.

Lúc bước vào hắn thấy Lee Tae Yong đang mặc bộ quần áo dành cho bệnh nhân, trán tựa vào tấm kính cả người dựa bên cửa sổ, ánh mắt rũ xuống, không biết là đang quan sát cái gì.

Trái tim của hắn bất chợt đau nhói.

Hôm nay khi đưa Lee Dong Wook ra ngoài, bác sĩ Lee đã nói với hắn rằng sau khi bọn họ tiếp xúc với Lee Tae Yong mới phát hiện thái độ của y vô cùng tiêu cực, ông ấy hy vọng Jung Jae Hyun có thể giao tiếp để khai thông tâm lý cho y. Nếu như Lee Tae Yong đã không muốn sống dù bác sĩ có giỏi thế nào thì cũng vô dụng.

Jung Jae Hyun đứng lặng im ở cửa, nhất thời không dám đi qua.

Lee Tae Yong nghe được tiếng động liền chậm rãi ngẩng đầu lên, đối diện với hắn.

Trong phòng im lặng đến mức ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe được, thời gian từng chút qua đi nhưng hai người vẫn không ai nói một lời, thế nhưng ánh mắt đang giao triền của họ lại từng chút nóng lên.

Cuối cùng Jung Jae Hyun đành phải mở miệng trước:

─ Đừng dựa vào cửa sổ, trời đang lạnh.

Hắn còn cho rằng Lee Tae Yong sẽ như thường ngày mà đâm chọc mình vài nhát, hoặc là đem lời nói của hắn bỏ ngoài tai, không nghĩ tới người này thật sự rời khỏi vị trí cũ sau đó cởi giày ra ngoan ngoãn ngồi trên giường bệnh.

Jung Jae Hyun có chút ngạc nhiên, Lee Tae Yong liếc nhìn hắn một cái rồi vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình, âm thanh ôn hòa nói:

─ Cậu lại đây ngồi xuống đi.

Jung Jae Hyun không biết hôm nay Lee Tae Yong bị làm sao nhưng mà vẫn nghe theo lời y nói, trước tiên đặt cái hộp trong tay xuống, lấy áo khoác treo ở đầu giường phủ lên lưng của Lee Tae Yong, kế đó mới ngồi lên vị trí còn trống.

Lee Tae Yong cũng mặc kệ những hành động của hắn, ánh mắt nhìn vào chiếc hộp hỏi:

─ Đây là cái gì?

Jung Jae Hyun vươn người lấy chiếc hộp tới rồi đặt nó vào trong tay Lee Tae Yong:

─ Anh mở ra xem xem.

Lee Tae Yong hơi cau mày, cái hộp này so với bàn tay của y thì lớn hơn một chút, không nặng lắm, chẳng biết bên trong chứa đựng thứ gì.

Thứ đầu tiên đập vào trong mắt chính là một cái kẹp tóc dành cho phụ nữ, kiểu dáng rất xưa, bên dưới màu đen ở giữa là một đóa hoa đã loang lổ, bên trên có đính hạt ngọc nhưng rơi rụng mất không còn lưu lại được mấy viên, bên dưới còn có chút han gỉ.

Lee Tae Yong sửng sốt, qua một lúc lâu mới lấy lại được tinh thần, y cầm cái kẹp lên từng chút từng chút vuốt ve nó, đầu ngón tay khẽ run rẩy.

─ Cậu biết không...

Đột nhiên Lee Tae Yong mở miệng, thần sắc khi nói chuyện còn mang theo chút hoài niệm:

─ Hồi còn nhỏ mỗi lần cô cõng tôi, tôi ở phía sau nhìn chằm chằm vào chiếc kẹp tóc này rồi đếm số hạt được khảm trên đó, một viên, hai viên,... Đếm một chút sẽ về tới nhà...

Lee Tae Yong mỉm cười:

─ Sau khi lớn lên tôi đã cao hơn cô ấy, thế nhưng cô vẫn còn mang cái kẹp tóc này, tôi hỏi vì sao cô không chịu thay mới, cô lại nói chờ tôi lớn lên muốn tôi mua cho cô ấy.

─ Chờ tôi lớn lên...

Lee Tae Yong thất thần lẩm bẩm.

Jung Jae Hyun biết người ấy đau lòng, không muốn để y nhớ tới nữa, từ dưới đáy hộp hắn lấy ra những tấm ảnh hơi ố vàng đưa đến tay y rồi nói:

─ Lúc còn nhỏ anh chưa bao giờ mỉm cười.

Lee Tae Yong nghe vậy thì bỏ chiếc kẹp tóc trong tay xuống, nhận lấy bức ảnh từ tay Jung Jae Hyun.

Lúc đó sau khi trong nhà xảy ra chuyện, Gong Jin Myung đã mang hết tất cả đồ đạc của Lee Hye Mi đi, không để lại cho y bất cứ thứ gì. Y không biết hóa ra cô mình còn có nhiều ảnh chụp như vậy.

Lee Tae Yong nhìn thấy đủ loại bản thân mình trên ảnh, phát hiện hồi nhỏ y thật sự không thích cười. Cho dù là lúc sinh nhật giữa trán còn dính vệt son đỏ, gương mặt bị trát kem nhưng vẻ mặt vẫn luôn nghiêm túc mà nhìn về phía trước, đối với Lee Hye Mi cười đến cong cả eo ở bên cạnh thật sự tạo ra một hình ảnh vô cùng đối lập.

Lee Tae Yong bị cô mình trong ảnh làm cho bật cười:

─ Khó trách người ta lại nói trẻ lên ba nhìn thấy tuổi già.*

Lee Tae Yong cầm bức ảnh lên ngắm nhìn chúng thật lâu, sau đó mới ngẩng đầu hỏi Jung Jae Hyun:

─ Cậu nói với chú Jin Myung về bệnh tình của tôi à?

Jung Jae Hyun trầm giọng đáp:

─ Không có, đây là tự ông ấy nhờ em đưa cho anh.

Lee Tae Yong gật đầu, y tin tưởng Jung Jae Hyun dù thế nào thì vẫn là một người biết chừng mực nên không truy vấn thêm nữa.

Y lại sờ đến cái kẹp tóc, sau khi thu dọn xong mọi thứ mới trầm ngâm hạ giọng:

─ Jae Hyun à, tôi nên nói với cậu một tiếng cảm ơn, nhưng câu này có vẻ miễn cưỡng quá nên tôi sẽ không nói nữa.

Lòng Jung Jae Hyun bất chợt căng thẳng, chờ Lee Tae Yong nói ra câu kế tiếp.

─ Hai chúng ta vứt đi hết những thứ tình tình ái ái đó, mặc kệ ai đúng ai sai ai phải xin lỗi ai. Đã quen biết nhiều năm như vậy chúng ta cũng coi như là bạn bè có phải không?

Jung Jae Hyun không rõ những lời này của Lee Tae Yong là có ý gì, thế nhưng giữa hai người bọn họ sao có thể vứt đi hết những thứ tình ái đó? Lee Tae Yong không vứt được hắn lại càng không thể vứt.

Nhưng hắn vẫn theo lời của Lee Tae Yong mà đáp một tiếng:

─ Đúng vậy.

Lee Tae Yong nói tiếp:

─ Tôi đây xin lấy tình cảm anh em mười bốn năm này nhờ cậu Jae Hyun giúp cho hai việc.

Jung Jae Hyun nhìn đôi mắt sáng long lanh bên dưới ánh đèn của Lee Tae Yong, hắn phải khống chế bản thân mới không đưa tay chạm vào y, gật đầu đáp:

─ Vâng!

Vẻ mặt Lee Tae Yong trở nên nghiêm túc đến vô vọng:

─ Nếu như tôi chết, đừng lập bia mộ, hãy đem tro cốt của tôi rải xuống biển.

─ Anh Tae Yong!

Sắc mặt Jung Jae Hyun lập tức thay đổi, âm thanh càng trầm hơn, dường như đã khiến cho nhiệt độ trong phòng giảm tới mấy độ.

─ Cậu nghe tôi nói hết đã.

Lee Tae Yong cau mày tiếp tục nói:

─ Còn một vấn đề khác, lúc tôi ở viện điều dưỡng thông qua Nakamoto Yuta tìm người thừa kế. Nếu sau này tôi chết đi, đứa bé đó được sinh ra thì cậu hãy giúp tôi tìm một gia đình đồng ý nhận nuôi dưỡng nó.

Bây giờ điều khiến Lee Tae Yong hối hận nhất chính là chuyện này. Trước kia lúc y biết mình bị bệnh nhưng không thèm để ý đến, vừa âm thầm chờ đợi cái chết vừa cảm thấy hổ thẹn trong lòng, dù đứng hay ngồi cũng không thể nào an yên. Sau khi gặp được Dong Si Cheng không biết ma xui quỷ khiến thế nào liền muốn lưu lại cho gia đình họ Lee một cái huyết mạch, ý đồ thông qua phương thức này để giảm bớt cảm giác tội lỗi mà mình đang phải gánh chịu.

Kết quả là cảm giác tội lỗi chẳng những không hề giảm đi, mà còn để lại một rắc rối không hề nhỏ.

Tâm tình của Jung Jae Hyun từng chút chìm hẳn xuống đáy vực. Hắn không ngờ Lee Tae Yong sẽ tìm người nối dõi, nhưng hắn cũng nhìn ra Lee Tae Yong quả thực không muốn sống nữa. Nếu như Lee Tae Yong muốn có con thì lúc hắn lập người thừa kế cả hai đã có thể làm cùng nhau rồi, cần gì phải đợi đến sau này hoang mang hớt hải mà đi tìm một người để ký thác như vậy.

─ Những việc này tôi vốn dĩ muốn giao cho Dong Hyuck nhưng nhóc con đó thân thể không tốt, tôi cũng không muốn để nó phải thương tâm cho nên-

─ Không muốn để thằng nhóc đó phải thương tâm nhưng anh bằng lòng để em phải thương tâm ư?

Jung Jae Hyun đè nén cơn tức giận mà nghiến chặt răng. Lee Tae Yong đối với hắn lại dùng thái độ như xử lý công việc để bàn chuyện hậu sự cho bản thân, đây chính là thứ mà y gọi là vứt bỏ tình tình ái ái để làm một người bạn chân chính nên có, phải vậy không?

Lee Tae Yong có chút không kiên nhẫn, thương tâm sao? Nếu như y chết đi đối với Jung Jae Hyun chính là lợi nhiều hơn hại, có gì đáng để mà phải thương tâm?

─ Cho dù chúng ta có muốn thừa nhận hay không thì trên thế giới này người tôi gần gũi nhiều nhất vẫn là cậu. Những việc này nếu giao cho người khác tôi vẫn cảm thấy không ổn, nghĩ tới nghĩ lui chỉ nên giao cho cậu thôi.

Lee Tae Yong hạ giọng:

─ Cậu chỉ cần trả lời, hai việc này cậu có chịu giúp tôi hay không?

Jung Jae Hyun mím chặt môi của mình, lạnh lùng trả lời:

─ Hai tình huống này đều không thể xảy ra.

Lee Tae Yong hết sức bất đắc dĩ:

─ Tôi chỉ đang tính toán cho trường hợp xấu nhất.

Jung Jae Hyun nghiêng đầu không để ý tới y nữa, cũng không nói lời nào.

Lee Tae Yong nhìn chằm chằm vào Jung Jae Hyun, từ khóe mắt rồi chậm rãi lướt qua sườn mặt, cuối cùng rơi trên đôi môi hồng ngọt lịm kia.

Từ sau khi trở về chỉ lo giận dỗi rồi cãi cọ, Lee Tae Yong đã rất lâu không nhìn kỹ Jung Jae Hyun. Cho dù hiện tại người này vẫn đang cúi đầu, cả người lạnh lẽo như tảng băng, thế nhưng khi nhìn vào người ấy y vẫn không thể khống chế được nhịp tim mình đập loạn.

Lee Tae Yong mỉm cười dịu dàng, đành phải nghiêng đầu dỗ ngọt:

─ Hay là để tôi tặng cho cậu một món quà đáp lễ nhé?

Jung Jae Hyun ngẩng đầu lên, trong đôi mắt kia vẫn chưa tan đi cơn giận ban nãy, Lee Tae Yong không đợi Jung Jae Hyun mở miệng, cả người lập tức đổ về phía trước hôn lên đôi môi hắn.

Đôi mắt Jung Jae Hyun bất ngờ mở to, đồng tử hơi co lại.

Đôi mắt Lee Tae Yong khép chặt, hai bờ môi dính lấy nhau rồi lại tìm đến bàn tay của Jung Jae Hyun, xuyên qua các kẽ tay cùng hắn đan mười ngón vào nhau, hết sức dịu dàng mà hôn lên đôi môi hắn.

Run rẩy khoái cảm làm cho tấm lưng Jung Jae Hyun trở nên tê dại, hắn nhanh chóng hoàn hồn, dùng bàn tay nắm chặt tay Lee Tae Yong một tay khác nâng mặt y lên, đoạt lấy quyền chủ động.

Không biết trôi qua bao lâu nụ hôn triền miên lâm li này mới kết thúc.

Sau khi Lee Tae Yong thở dốc lui ra, Jung Jae Hyun tức khắc đuổi theo cắn nhẹ lên môi y.

Lee Tae Yong bật cười, định châm chọc Jung Jae Hyun vài câu liền nghe đối phương lên tiếng, trong giọng nói của hắn có chút khàn:

─ Anh ơi, tha thứ cho em đi có được không?

Lee Tae Yong ngẩng đầu lên nhìn thấy khóe mắt Jung Jae Hyun đã đỏ hồng, trong đôi mắt ấy hiện lên vẻ khẩn cầu sâu đậm.

─ Tha thứ cho cậu cái gì đây?

Hốc mũi y chua xót, cố gắng để nặn ra một nụ cười:

─ Mấy năm vừa qua toàn là do tôi cứ bám riết lấy cậu.

Ngực trái Jung Jae Hyun nóng rát như bị lửa đốt, hắn đau đớn hỏi lại:

─ Cho dù bây giờ em có nói lời yêu bao nhiêu lần anh cũng sẽ không tin, có phải không?

Lee Tae Yong trầm mặc, sau đó nhẹ giọng trả lời người ấy:

─ Cậu không yêu một Lee Tae Yong luôn ở bên cạnh cậu, cam tâm tình nguyện để cho cậu lợi dụng. Không yêu một Lee Tae Yong đã vì cậu mà chắn đi viên đạn, đánh đổi cả sinh mạng để cứu cậu... Lại đi yêu một Lee Tae Yong bệnh tật, nản lòng thoái chí không muốn sống nữa ư?

Jung Jae Hyun lập tức á khẩu không cách nào phản hồi được, hắn không biết nên giải thích như thế nào. Hắn muốn một lần nữa bắt đầu lại mọi thứ, nhưng mà những thương tổn Lee Tae Yong mang vẫn còn đó, tâm can đã sớm vỡ nát thành triệu mảnh, Lee Tae Yong không tin hắn, càng không muốn tha thứ cho hắn.

Không phải là Lee Tae Yong muốn cãi nhau với Jung Jae Hyun, thật ra y bình tâm trở lại rồi. Môi hôn vừa qua khiến cho những thứ vẫn luôn tích tụ trong lòng biến mất sạch sẽ, đây là lần cuối cùng để chấm dứt hết tất cả giữa hai người bọn họ, cũng là cách để y hòa giải với quá khứ của chính mình.

Sát đến ngày phẫu thuật, vốn dĩ Lee Tae Yong không cho phép bất kì ai tới gần, nhưng Jung Jae Hyun mỗi đêm đều trốn tịt ở trong phòng bệnh của y, dù có đuổi cũng không đi hay muốn tránh cũng không tránh được, Lee Tae Yong đành mặc kệ hắn.

Buổi sáng lúc được đẩy tới phòng phẫu thuật, Jung Jae Hyun vẫn luôn ở bên cạnh Lee Tae Yong. Lee Tae Yong thở dài, để Jung Jae Hyun cúi đầu xuống rồi dịu dàng nói với hắn:

─ Anh không trách em đâu Jae Hyun-ie!

Chẳng biết đây có phải là những lời trăng trối cuối cùng hay không, nếu phải thì Lee Tae Yong không muốn để Jung Jae Hyun có thêm bất kì tiếc nuối nào nữa, không muốn hắn vì chuyện này mà cả đời phải tưởng nhớ đến y.

Bàn tay Jung Jae Hyun siết thật chặt, đôi mắt hắn đỏ ửng, cõi lòng đau đớn đến tận cùng, nói cũng không nên lời.

Lee Tae Yong rũ ánh mắt xuống, nhìn Jung Jae Hyun đang run rẩy đến tái nhợt, y chẳng nỡ nói gì thêm, động tác thong thả nhưng kiên định bèn dứt khoát rút tay của mình ra, sau đó để cho người bên cạnh đẩy mình vào phòng phẫu thuật.

Lee Tae Yong không quay lại nhìn Jung Jae Hyun dù chỉ một lần.

Phòng giải phẫu rất lớn, bác sĩ hộ sĩ cũng rất nhiều, mọi người đều đang làm các công tác chuẩn bị, thoạt nhìn có vẻ gấp gáp.

Lee Tae Yong chậm rãi nhắm mắt lại, từ lúc sinh ra đến giờ gân cốt căng thẳng sâu bên trong cơ thể cuối cùng cũng được thả lỏng. Trong lòng có một cảm giác mệt mỏi kiệt quệ nhưng y chỉ cảm thấy bình yên đến lạ.

Y biết, nhân sinh rất dài, còn rất nhiều khả năng.

Nhưng có lẽ sẽ không chờ khả năng đó tới nữa.

Y không muốn phải chờ đợi thêm nữa.

Giờ khắc này Lee Tae Yong chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, mong sao bản thân vĩnh viễn đừng tỉnh lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro