80, Niềm hối hận muộn màng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ tám mươi: Niềm hối hận muộn màng

Thời điểm Jung Jae Hyun cùng Mark Lee về tới Seoul đã là mười hai giờ đêm, vốn dĩ sáng mai mới bay nhưng đêm nay có một cuộc họp tạm thời bị hủy bỏ nên bọn họ lập tức lên chuyến bay sớm nhất để quay trở về.

Lần này bọn họ đến Daegu để đàm phán, đối phương là một công ty chuyên về lĩnh vực công nghệ thông tin và truyền thông hiện đại, nắm trong tay phần nghiên cứu và phát triển công nghệ mới nhất trong ngành, Jung Jae Hyun muốn sở hữu được chương trình này sau đó áp dụng nó vào một số công việc ở công ty. Có điều miếng bánh béo bở ấy có quá nhiều người thèm muốn, quyền chủ động không nằm trong tay bọn họ, thảo luận hết mấy ngày cũng không thể nắm chắc được mười phần.

Tại sảnh sân bay ICN, Jung Jae Hyun đi phía trước, Kim Do Young đi theo bên cạnh báo cáo chuyện gì đó, còn giám đốc các phòng ban cũng chạy theo phía sau, sắc mặt ai nấy cũng đều không được tốt lành cho lắm.

Mấy ngày liên tục áp lực công việc tăng cao, tuy bình thường bọn họ luôn bị cấp dưới phàn nàn là những tên biến thái cuồng công việc, nhưng lần này quả thật có hơi quá sức rồi.

Tay trái của Mark Lee vắt cái áo vest, tay phải cầm điện thoại xử lý email, áo sơ mi trắng cùng với quần tây ôm dáng khiến cho hắn nhìn vô cùng cao ráo. Nhận thấy có người tới gần Mark Lee liền ngẩng đầu lên nhìn về phía đối phương.

Giám đốc Bae ho khan một tiếng, trên mặt nở nụ cười hòa nhã trông hệt như Đức Phật Di Lặc, thấp giọng nói:

─ Thư kí Lee... Kế hoạch tiếp theo… Nên sắp xếp như thế nào đây?

Vốn dĩ cuộc họp tối nay đã được hủy bỏ, mấy vị giám đốc ở đây đều thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ lại phải leo lên máy bay ngồi mấy tiếng đồng hồ để quay về, một đám người sắp mệt thành chó hết rồi.

Vô cùng lo lắng trong công ty có việc gì gấp, không biết có phải bọn họ trở về để tăng ca hay không… Sau khi Giám đốc Bae hỏi xong, ông nhìn chằm chằm vào Mark Lee với ánh mắt mong chờ. Ông ấy đã hạ quyết tâm rồi, nếu Mark Lee nói bọn họ phải trở về công ty ông nhất định sẽ ngất xỉu trước mặt cậu ta. Ông ấy không dám ngất ở trước mặt Tổng Giám đốc Jung nhưng với Thư ký Lee thì vẫn có thể.

Mark Lee ngừng bước chân, một đám người cũng ngừng theo sau, hơi thở của từng người đều hết sức khẩn trương nhìn vào hắn. Mark Lee bèn dừng một chút, hơi cúi đầu nói:

─ Các vị đã vất vả rồi, nhanh chóng quay trở về nghỉ ngơi đi.

Nói xong cũng không quan tâm tới phản ứng của bọn họ, bước nhanh về phía trước đuổi kịp Jung Jae Hyun và Kim Do Young.

Ra khỏi sảnh sân bay liền thấy tài xế đã chờ sẵn ở cửa, Mark Lee vừa mới lên xe thì bất chợt nghe Kim Do Young nói:

─ Dong Hyuck đang ở chỗ của anh Tae Yong.

Mark Lee có chút kinh ngạc, đang muốn gọi điện cho Lee Dong Hyuck nhưng Kim Do Young ngăn lại ngay, anh nói tiếp:

─ Cậu ấy không sao cả, chỉ là ở bệnh viện ngủ rồi.

Xong anh hỏi tiếp:

─ Bọn người của lão Giám đốc Bae lại nói gì với cậu à?

Mark Lee lắc đầu, Kim Do Young liền bật cười:

─ Tôi cũng nghĩ vậy, cho dù có bị váng đầu đến mấy thì cũng không đến mức chạy tới trước mặt cháu trai mà nói xấu cậu của người ta đâu nhở!

Jung Jae Hyun vốn dĩ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, khi hắn mở miệng ngữ khí hình như chỉ sợ thiên hạ vẫn chưa đủ loạn:

─ Sáng mai cho bọn họ nghỉ nửa ngày đi, hai giờ chiều tới văn phòng của em họp.

Kim Do Young đưa tay lên sờ mũi rồi đáp lời, trong lòng lặng lẽ chửi thầm, buổi chiều phải tới phòng cậu họp thì sáng mai làm gì có ai dám nghỉ ngơi, chỉ sợ đêm nay người ta cũng không ngủ được luôn kia kìa. Sau đó anh liếc nhìn vẻ mệt mỏi thoáng hiện giữa hai hàng lông mày của Jung Jae Hyun, nhìn ánh đèn neon mờ ảo lướt qua cửa sổ xe lại âm thầm thở dài.

Đêm đã khuya, Kim Do Young không theo bọn họ tới bệnh viện mà xin xuống xe giữa đường.

Lúc Jung Jae Hyun và Mark Lee đến phòng bệnh, Lee Dong Hyuck thì đang cuộn mình trên sofa ngủ ngon lành, trên người chỉ đắp một tấm chăn mỏng.

Mark Lee bước nhanh tới, đầu tiên là sờ vào trán Lee Dong Hyuck để kiểm tra, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể vẫn bình thường kế đó mới ngồi xổm xuống gọi tên cậu. Bây giờ khuya lắm rồi nên Mark Lee cố đè thấp âm thanh vì sợ dọa đến cậu.

Lee Dong Hyuck mơ mơ màng màng mở mắt ra, chờ đến lúc cậu ngồi dậy thấy rõ người ở trước mặt thì lập tức choáng váng:

─ Anh ạ?

Mark Lee đem áo khoác trong tay khoác lên người Lee Dong Hyuck, chỉnh cổ áo cho cậu rồi dìu cậu đứng dậy:

─ Về nhà rồi ngủ.

Vừa rồi Lee Dong Hyuck ngồi trên ghế lại thêm Mark Lee đứng chắn trước mặt, sau khi đứng lên mới nhìn thấy Jung Jae Hyun thì ra cũng đang ở đây, cậu lắp bắp gọi một tiếng:

─ Chú Jae Hyun.

Cậu trốn ra phía sau lưng Mark Lee ngay tắp lự.

Mark Lee nắm chặt lấy Lee Dong Hyuck, nghiêng người ngăn cản tầm mắt của Jung Jae Hyun:

─ Cậu ơi tụi con về trước đây.

Nào ngờ hai người còn chưa kịp nhúc nhích thì đã bị gọi ngược lại.

Thân thể của Lee Dong Hyuck trở nên căng thẳng hơn hẳn, gấp gáp đến độ nuốt nước bọt mấy lần. Ánh mắt Mark Lee hơi trầm xuống, hắn xoay người đối diện với Jung Jae Hyun, hoàn toàn che chắn cho Lee Dong Hyuck ở phía đằng sau.

Jung Jae Hyun không vội nói chuyện, rất có hứng thú mà nhìn chằm chằm vào bọn họ, cảm giác giống như mình là một kẻ xấu tội ác tày trời đang ở đây bắt nạt hai đứa nhỏ vậy. Mãi đến khi cái người đáng thương ở phía sau sắp phát khóc đến nơi, còn người đứng phía trước cũng vì người ở phía sau mà dần mất kiên nhẫn, hắn mới chậm rãi nói:

─ Dong Hyuck à, lần trước cậu nói những lời đó một câu cũng không sai.

Hắn tạm ngừng một chút, ngữ khí trở nên ôn hòa hơn rất nhiều:

─ Cho nên cậu không cần phải cảm thấy sợ hãi, sẽ không có ai trách cậu cả.

Lời này vừa dứt cả căn phòng lập tức trở nên yên lặng đến đáng sợ. Jung Jae Hyun nhìn thấy hai người bọn họ ngây ngốc hắn lại cười nói:

─ Được rồi, hai đứa mau về nghỉ ngơi đi.

Đến khi bọn họ rời khỏi Jung Jae Hyun mới đưa tay nới lỏng cà vạt, vừa cởi nút tay áo vừa trò chuyện với Lee Tae Yong:

─ Đứa nhỏ này đối xử với anh rất tốt.

Còn có thể không tốt sao? Vì Lee Tae Yong mà Lee Dong Hyuck đã dám chửi thẳng mặt Jung Jae Hyun một trận ra trò.

Đó là chuyện xảy ra vào khoảng một tháng trước.

Bình thường Jung Jae Hyun và Lee Dong Hyuck rất ít khi chạm mặt, không biết hôm đó duyên cớ thế nào mà cả hai đều có mặt ở trong phòng bệnh của Lee Tae Yong. Chiều cùng ngày có người đưa hoa tới, sau đó Kim Do Young nhận được điện thoại nói hoa là do Choi Jun Ki gửi, cậu ta có chuyện muốn nói với Jung Jae Hyun.

Lúc ấy Jung Jae Hyun còn chưa kịp phản ứng thì Lee Dong Hyuck đột nhiên đứng dậy lạnh lùng nói:

─ Đừng ở chỗ này nhắc đến tên của người kia.

Nói một lần vẫn chưa đủ, trước sự kinh ngạc của mọi người cậu một lần nữa lặp lại từng câu từng chữ mà mình vừa mới thốt ra.

Trong ấn tượng của Jung Jae Hyun, hắn chưa từng gặp qua một Lee Dong Hyuck mạnh mẽ như thế này, thật sự khiến cho hắn rất kinh ngạc nhưng cũng không đến mức cảm thấy bản thân bị xúc phạm.

Mark Lee vội vàng giữ chặt lấy Lee Dong Hyuck định mở miệng nói câu xin lỗi trước, nào ngờ lời còn chưa ra Lee Dong Hyuck đã hất đi đôi tay của Mark Lee, sau đó cao giọng nói:

─ Chú Jae Hyun, nếu chú vẫn còn giữ liên lạc với người kia thì chú đừng có tới đây gặp chú Tae Yong của tôi nữa!

Cậu vừa nghiến răng vừa nói, cả người tức giận đến phát run:

─ Lúc người kia vừa mới trở về chú ở bệnh viện với người ta cả một đêm, nhưng mà chú có biết lúc tôi đến đón chú Tae Yong chú ấy có bộ dạng như thế nào không? Chú có biết cái ngày chú Tae Yong cứu tôi người kia đã làm những chuyện gì hay không?

Cậu càng nói càng kích động, dường như chỉ muốn tuôn ra hết những uất ức ẩn sâu trong đáy lòng, âm thanh dần mang theo nức nở nghẹn ngào:

─ Các người đừng ở trong căn phòng này nhắc đến tên của kẻ đó! Đừng có ở đây vũ nhục chú Tae Yong của tôi!

Nói xong trên mặt còn mang theo nước mắt, cậu giật lấy bó hoa ném nó vào trong thùng rác.

Sau chuyện này Jung Jae Hyun không gặp lại Lee Dong Hyuck nữa, đứa nhỏ này mỗi lần đến bệnh viện đều cố ý lựa thời gian để có thể không chạm mặt hắn, lúc đến thăm Jung Sung Chan cũng sẽ chọn thời điểm hắn không có ở nhà.

Jung Jae Hyun chưa từng nghĩ sẽ so đo với Lee Dong Hyuck, thế nhưng những lời nói đó vẫn cứ luôn vang vọng trong đầu hắn mỗi ngày.

Làm sao hắn có thể không biết.

Ngày đó Choi Jun Ki về nước, Lee Tae Yong suýt chút nữa đã chết trong tay Min Chae Soo.

Lúc hắn ở bệnh viện với Choi Jun Ki, một mình người ấy mang theo vết thương, đau đớn nản lòng mà gọi điện thoại cho hắn… Còn hắn lại lười nghe mà chỉ đẩy sang cho Kim Do Young.

Ngày đó sau khi cứu Lee Dong Hyuck trở về, Lee Tae Yong từ chỗ của Choi Jun Ki phát hiện ra được rằng hắn muốn lấy mạng của y… Làm sao hắn có thể không biết, hắn biết hết tất cả.

Trước đây vốn không để bụng những chuyện này, hoặc là nói bản thân hắn không cố ý cho nên mới không hề để tâm tới. Bây giờ hắn đã nghe rõ tiếng lòng của mình, nhớ về quá khứ nhìn thấy Lee Tae Yong bị Min Chae Soo và cả hắn chà đạp ở dưới chân, từng chút từng chút một nghiền cho nát bấy, hắn cũng phải nếm trải hết những tư vị đau đớn triệt để tâm tư ấy rồi.

Cho dù chính hắn cũng rất rõ ràng, thứ mà hắn cho là đồng cảm giác với người ấy căn bản chỉ là một trò cười, thậm chí nó còn không bằng một phần mười những gì mà người ấy từng phải gánh chịu.

Jung Jae Hyun ngồi xuống bên cạnh mép giường, nắm lấy từng ngón tay của Lee Tae Yong, ngón cái nhẹ nhàng cọ xát vào lòng bàn tay y, nhẹ nhàng thủ thỉ:

─ Anh xem, mắt nhìn người của anh bao giờ cũng tốt hơn em.

Người này cho tới nay đều chưa từng oán giận, chưa từng khóc lóc kể lể bất bình. Bị bệnh một năm vẫn còn có Lee Dong Hyuck nhớ đến y, thay y oán giận, thay y than khóc, thay y phẫn nộ, Jung Jae Hyun cảm thấy thật là tốt, ít nhất trên thế giới này vẫn còn một người chưa từng cô phụ Lee Tae Yong.

Nghĩ đến đây trên mặt Jung Jae Hyun bỗng nhiên nở một nụ cười tự giễu, hắn bèn dịu dàng chất vấn:

─ Tại sao anh lại coi trọng em như vậy chứ?

Đây thực sự sẽ là một câu hỏi chọc giận đến Lee Tae Yong.

Dựa theo tính cách của họ Lee, nếu tâm tình đang tốt thì có lẽ sẽ trả lời hắn bằng hai tiếng cười lạnh, còn nếu tâm tình không tốt thì sẽ đáp trả lại hắn là liên quan gì đến cậu. Sau đó nữa là sẽ bắt đầu gây gổ một trận.

Lee Tae Yong luôn thích che giấu sự chân thành của mình bằng cách lảng tránh sang những chuyện chẳng liên quan, kể cả khi câu hỏi của Jung Jae Hyun vốn không hề có sự ác ý.

Nhưng hiện tại bất luận là câu trả lời nào, đối với Jung Jae Hyun mà nói thì nó cũng chỉ là hy vọng xa vời mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro