88, Sôcôla có độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ tám mươi tám: Sôcôla có độc

Sang ngày hôm sau, Lee Tae Yong vừa mới thưởng thức xong bữa sáng, theo thường lệ Lee Dong Hyuck sẽ đưa Lee Tae Yong đến trung tâm phục hồi chức năng, nhưng y lại từ chối sau đó để cậu đi hỏi xem Jung Jae Hyun ở chỗ nào thì mau đưa y qua đó.

Chỗ Jung Jae Hyun đang ở không xa lắm, trong cùng một tòa nhà chỉ cách bọn họ có vài phút. Lee Dong Hyuck nhìn thấy sắc mặt Lee Tae Yong khá tệ, sợ bọn họ sẽ xảy ra xung đột cho nên lúc trên đường đến đó cậu không ngừng khuyên ngăn Lee Tae Yong.

Khi bọn họ đến đích thân Jung Jae Hyun đi ra mở cửa. Nhìn thấy Lee Tae Yong tới trên gương mặt hắn bỗng chốc tràn đầy vẻ ngoài ý muốn, bèn mở miệng hỏi:

─ Sao anh lại tới đây?

Suốt từ tối hôm qua Lee Tae Yong đã phải ôm một bụng bực tức, y trừng mắt nhìn Jung Jae Hyun, những lời trách móc sẵn sàng bên miệng nhưng sau đó y chợt thấy một chiếc tăm bông đang đình trệ trong tay hắn, âm thanh lạnh lùng hỏi ngược lại:

─ Em đang làm cái gì vậy?

Jung Jae Hyun nương theo ánh mắt của Lee Tae Yong, không nói không rằng mà chỉ ngồi xổm xuống trước mặt y, hơi cúi đầu để cho Lee Tae Yong ngồi trên xe lăn có thể nhìn thấy rõ tình trạng phía sau gáy mình, rồi nhẹ giọng giải thích:

─ Em bị dị ứng chút thôi ạ.

Lee Tae Yong quan sát được những nốt ban đỏ nổi dày đặc, y lập tức cau chặt mày.

Jung Jae Hyun rất nhanh đã đứng lên, tầm mắt lướt qua hai chú cháu kia đôi chút, cuối cùng dừng ở trên người Lee Dong Hyuck, hắn cười hỏi:

─ Hai người tới đúng lúc quá, nếu không phiền thì nhờ Dong Hyuck-ie bôi thuốc giúp tôi có được không?

Cũng không phải là Jung Jae Hyun muốn tìm người tới để hầu hạ mình, trên cánh tay thì còn xoay sở được, nhưng vị trí ở sau gáy thì hơi khó xử. Vốn dĩ bình thường người tới đưa thuốc sau đó thuận tiện giúp hắn bôi là một hộ lý đã có tuổi, không hiểu tại sao hôm nay người đến là một cô gái rất trẻ, khi nói chuyện còn ra vẻ ngượng ngùng sợ hãi nhưng lúc bôi thuốc lại chỉ tiếc không thể nhào vào trong ngực hắn. Loại tiết mục này từ nhỏ tới lớn không biết Jung Jae Hyun đã trải qua bao nhiêu lần, tuy trong lòng phiền chán nhưng thấy đối phương còn nhỏ cho nên cũng không nỡ nói nặng lời, đành lãnh đạm đuổi người ta đi rồi tự mình bôi.

Trong lúc nhất thời hai mắt Lee Dong Hyuck mở thật to hết cỡ, cậu đứng chết trân tại chỗ:

─ Con-con-con...

Ấp úng trong miệng mãi không thể nói ra được một câu hoàn chỉnh. Trong đầu cậu dần tưởng tượng đến cái hình ảnh bản thân mình đứng sát bên cạnh Jung Jae Hyun giúp hắn bôi thuốc... Chỉ cần nghĩ tới đó thôi đã đủ để khiến cậu sắp tắt thở đến nơi rồi.

Bởi vì Lee Dong Hyuck đứng ở phía sau cho nên Lee Tae Yong không nhìn thấy được vẻ mặt của cậu, có điều Lee Tae Yong vẫn có thể cảm nhận được hơi thở đang nơm nớp lo sốt vó cả lên kia. Động tác vô cùng ngang ngược mà giật lấy tăm bông từ trong tay của Jung Jae Hyun, tức giận nói:

─ Em dọa thằng bé làm gì?

Jung Jae Hyun cuối cùng cũng đạt được mục đích cho nên không nói thêm lời nào nữa, chỉ hơi mỉm cười để lộ ra má lúm, hắn xoay người cầm lọ thuốc mỡ đưa đến sau đó ngồi xổm xuống trước mặt người thương suốt kiếp.

Lee Tae Yong kéo cổ áo của hắn xuống một chút, thấy những nốt ban đỏ kia không lan đến tận lưng thì mới nhẹ nhàng thở ra được một hơi. Y nhanh chóng xức thuốc lên cho hắn, lại quay đầu nói:

─ Dong Hyuck à, con ra ngoài chờ trước đi.

Lee Dong Hyuck quả thực cầu còn không được nữa là, cậu chỉ để lại duy nhất một câu:

─ Chú ơi, con ở ngoài cửa khi nào chú đi thì nhớ gọi cho con.

Tức thì liền nhanh chóng vọt ra ngoài, lúc rời khỏi cũng không quên khép chặt cửa.

Chờ đến lúc Lee Tae Yong quay đầu thì mấy cái định nghĩa giữa anh em bạn bè gì đó y đều đã lãng quên sạch sẽ, lập tức mở miệng ra mắng hắn:

─ Jae Hyun à, em lại tái phạm cái tật xấu gì nữa rồi? Ông nội em đã dạy em như thế nào? Nhà họ Jung giao cho em cả cái công ty lớn như vậy chỉ để cho em chơi thôi hả? Em cho rằng em làm như vậy thì tôi sẽ cảm động đến rơi nước mắt đúng không? Con mẹ nó em làm loạn như vậy người bị chửi còn không phải là Lee Tae Yong tôi hay sao?

Không trách Lee Tae Yong giận dữ thành ra như vậy, từ sau khi tỉnh lại vất vả lắm y mới có thể suy nghĩ thông suốt, cảm thấy mình và Jung Jae Hyun đều đã hơn ba mươi tuổi, không cần thiết phải ngồi đó cả ngày tính toán chi li xem là em có lỗi với anh nhiều hơn hay là anh có lỗi với em nhiều hơn, cố ý cho cả hai một bậc thang để bước xuống, cũng coi như giữ được chút thể diện mà bình thản tách riêng ra. Kết quả thì sao, người này một hai buộc y phải xé rách đi cả cái mặt nạ.

Jung Jae Hyun chờ người ấy mắng xong hắn mới vừa cười vừa nói một câu:

─ Chuyện có gì to tát đâu, anh không cần phải nổi giận với em như vậy.

Cái bộ dạng không đau không ngứa này của Jung Jae Hyun khiến Lee Tae Yong kích động đến mức ngọn lửa trong cơ thể ngày càng bùng cháy lên, nếu không phải vì hiện giờ thân thể không tiện y thật sự muốn nhào qua nắm lấy cổ áo của tên này rồi đánh cho hắn một trận, ngoài miệng lại tiếp tục mắng:

─ Con mẹ nó em bị bệnh thật rồi!

─ Ba của Je No Sung Chan à, em khuyên anh tốt nhất đừng nên nói chuyện với em kiểu đó.

Cuối cùng thì nụ cười trên mặt của Jung Jae Hyun cũng dần biến mất, trong giọng nói ngầm có ý cảnh cáo, ánh mắt nhìn Lee Tae Yong thật sự rất mờ ám.

Lee Tae Yong cười lạnh một tiếng, đang muốn nói sao nào, em không thể giả vờ kiềm chế bản thân được nữa rồi chứ gì? Lại nghe đối phương nói:

─ Nếu không em sẽ hôn anh đó, anh đừng hòng chạy trốn được.

Cổ họng Lee Tae Yong bị uất nghẹn lại, y và Jung Jae Hyun đối diện nhau trong giây lát, sau khi thấy đối phương quả thật không có ý đùa y liền tức giận đến mức muốn mắng người nhưng cũng chẳng biết nên mắng tiếp như thế nào.

Jung Jae Hyun thầm cười trộm trong lòng, đưa tay ra muốn chạm vào mặt của Lee Tae Yong, nhưng tay vừa mới nâng lên đã thu trở về, hắn lại thở dài một hơi. Trước khi Lee Tae Yong phẫu thuật hắn đã vì chuyện này mà hết sức ưu phiền, cho dù buổi tối hai người ngủ chung giường nhưng trong đầu hắn cũng chỉ lo nghĩ cho bệnh tình của Lee Tae Yong, căn bản không có tâm tình để mà suy nghĩ đến những chuyện khác.

Không nói đến việc Lee Tae Yong hôn mê trong suốt một năm ròng, ngoại trừ việc hắn ở bên cạnh cầu mong Lee Tae Yong nhanh chóng tỉnh lại thì chính là chạy đi chạy về giữa nhà và công ty, có thời gian rảnh rỗi thì chơi đùa cùng với hai nhóc con, càng không có những suy nghĩ nào khác.

Lee Tae Yong vất vả lắm mới có thể tỉnh lại, ban đầu còn không thể nói chuyện được, khiến cho hắn chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đau khổ. Bây giờ người ấy khá hơn rất nhiều rồi, bộ dạng lúc mắng mỏ hắn không khác với trước kia là mấy, Jung Jae Hyun nhìn gương mặt mèo con giận dỗi càng thêm sinh động, toàn thân trên dưới đều gào thét suy nghĩ muốn làm tình. Không phải là do Jung Jae Hyun bị tinh trùng thượng não đâu, trước đây hắn với mèo Tae Yong vẫn luôn cãi nhau như thế này, cãi qua cãi lại cuối cùng cãi lên tới tận giường. Nếu không phải bận tâm đến việc thân thể mèo Tae Yong hiện tại không chịu được chuyện đó, cộng thêm vài phần lý trí còn níu kéo thì Jung Jae Hyun cũng không biết mình sẽ làm ra điều kỳ diệu gì nữa.

Jung Jae Hyun cưỡng bách tầm mắt của mình phải dời đi chỗ khác, hắn thấp giọng nói:

─ Chỉ là em nhớ anh nên muốn tới thăm anh. Lúc anh vui thì có thể chú ý đến em, trò chuyện với em mấy câu, nếu tâm trạng anh không tốt thì cứ coi như em không có ở đây. Chuyện ở công ty em nắm rất rõ, anh đừng nghe anh Do Young nói bừa.

Nói xong hắn đi đến trước tủ đầu giường, lấy từ trong đó ra một cái hộp màu đen tuyền được đóng gói cẩn thận, sau đó đưa đến trước mặt Lee Tae Yong:

─ Nếu hôm nay anh không tới đây thì em cũng sẽ chạy qua tìm anh. Còn cái này em tặng cho anh.

Lee Tae Yong liếc mắt nhìn thoáng qua, nhưng không vươn tay ra nhận lấy mà chỉ hỏi:

─ Đây là cái gì vậy?

Jung Jae Hyun cúi người đem cái hộp đặt lên trên đầu gối y, khoé miệng nở một nụ cười, giọng nói của hắn vô cùng dịu dàng:

─ Anh ơi, hôm nay là Thất Tịch nên phải tặng chocolate cho người mình thích.

Lee Tae Yong sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần thì đánh giá trên dưới Jung Jae Hyun một lượt, y quả thực hoài nghi người này có lẽ bị quỷ nhập thật rồi:

─ Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn muốn chơi cái trò này? Có tự thấy mình ấu trĩ không?

Jung Jae Hyun đưa tay chạm lên mũi của mình, hắn không chút quanh co mà còn thẳng thắn thừa nhận:

─ Rất ấu trĩ.

Dừng một chút hắn lại nói tiếp:

─ Nhưng mà trò này dù là lúc mười mấy tuổi hay bao nhiêu tuổi em cũng chưa từng chơi qua.

Jung Jae Hyun không hề nói dối, tuy rằng hồi còn đi học hắn từng nhận được rất nhiều chocolate, nhưng dù là tặng cho người khác hay nói ra những lời buồn nôn như thế này, hắn chưa từng thực hiện với bất kì kẻ nào trong đời.

Chủ ý này hoàn toàn không phải là do Jung Jae Hyun tự nghĩ ra. Trước khi đến đây hắn đã ngồi ăn tối với hội Jeon Jung Kook, buộc cả đống người phải nêu ý tưởng xem làm thế nào mới có thể khiến Lee Tae Yong thích hắn. Vừa đúng lúc thời gian đó cháu trai của Jeon Jung Kook mới làm ra một sự kiện hết sức giật gân ở trường: Mua mấy nghìn hộp chocolate đặt trong sân học thể dục xếp thành tên của nữ sinh nọ, còn dùng máy bay không người lái thực hiện một video trên không.

Gia đình họ Jeon ngay tức khắc trở thành trò cười cho cả thiên hạ. Lúc Jeon Jung Kook kể xong chuyện này còn trêu ghẹo nói:

─ Hay là cậu cũng đưa chocolate cho anh Tae Yong thử xem sao?

Jeon Jung Kook vừa nói vừa vỗ vào đùi của mình, càng nghĩ càng cảm thấy quá ư là ngu ngốc. Kết quả chờ đến lúc Jung Jae Hyun nghe xong vẻ mặt của hắn lại hết sức nghiêm túc nhìn về phía những chàng trai đang yêu, hỏi xem loại chocolate được làm theo yêu cầu và độc đáo nhất thì có thể mua ở đâu, Jeon Jung Kook không nhịn được mà bật cười lớn, đưa tay ra chỉ vào hắn giọng điệu run rẩy nói:

─ Jae Hyun à, cậu đúng là hết thuốc chữa thật rồi...

Jung Jae Hyun nghe xong nhưng không tỏ thái độ gì. Câu từ như vậy hắn đã nghe qua vô số lần, không biết những người bên cạnh hắn cần thêm bao nhiêu thời gian nữa thì mới có thể làm quen được với việc này, không cần phải thấy hắn làm chút chuyện nhỏ nhặt cho Lee Tae Yong mà ầm ĩ hết lên.

Lee Tae Yong nào biết được sự thật, chỉ là lúc y và Jung Jae Hyun còn ở bên nhau cho dù có đi trêu chọc đối phương thì cũng là chọc nhau ở trên giường.

Trong sinh hoạt hàng ngày đến cả một lời hỏi han âu yếm cũng không có, càng đừng nói đến việc tặng nhau chocolate, loại chuyện ấu trĩ ngây thơ như thế y và Jung Jae Hyun tuyệt đối sẽ không dây vào.

Vẻ mặt rõ ràng hết sức lạnh lùng, thậm chí ngoài miệng còn phun ra mấy lời đâm chọc người khác, nhưng đại não dường như đã bị ngắt kết nối rồi, rốt cuộc mình tới đây để làm gì Lee Tae Yong cũng quên béng mất, y không muốn ở lại thêm một giây phút nào nữa cho nên liền cao giọng gọi tên của Lee Dong Hyuck.

Lee Dong Hyuck vội vã đẩy cửa chạy vào, nhìn thấy hai người lớn tuy rằng không giống như cậu dự đoán ồn ào đến mức nghiêng trời lệch đất, cơ mà không khí giữa bọn họ lại lộ ra chút cổ quái khó hiểu. Đặc biệt là Jung Jae Hyun thoạt nhìn tâm trạng rất tốt, thậm chí trước khi bọn họ rời đi chú ta còn nói với cậu rằng khoảng thời gian này đã vất vả cho cậu rồi.

Lee Dong Hyuck quả thật bị thụ sủng nhược kinh, cậu liền ra sức lắc đầu, cho đến lúc đẩy Lee Tae Yong về phòng cậu mới nhìn thấy một cái hộp nằm ở trên đùi y, cậu bèn tò mò hỏi:

─ Chú ơi đây là cái gì vậy ạ?

Lee Tae Yong vẫn cứ thất thần mãi, chờ đến lúc có phản ứng lại thì đã cầm đem về đây, giống như phải bỏng y lập tức ném nó qua một bên, mặt vô biểu tình nói:

─ Không có gì hết, con mau đem vứt đi hộ chú.

Lee Dong Hyuck bước tới cầm cái hộp lên lật qua lật lại, phát hiện dưới góc bên phải của mặt sau có một dòng chữ nước ngoài nổi lên, phía cuối còn có ba chữ cái được viết hoa.

Ba chữ cái viết tắt thật khiến người ta có cảm giác quen thuộc, một lúc sau Lee Dong Hyuck mới nhận ra đó chẳng phải là tên của chú Tae Yong hay sao?

Cậu lén liếc mắt kế đó đưa lưng về phía cái người thoạt nhìn vẫn còn đang giận dỗi kia, nhanh chóng vớ lấy điện thoại chụp dòng chữ gửi đến cho Mark Lee hỏi: Anh anh anh, cái này có nghĩa là gì vậy?

Mark Lee rất nhanh đã trả lời: Tiếng Ý, tình cảm chân thành của tôi.

Lee Dong Hyuck hít hà một hơi suy nghĩ xem cái hộp này là từ đâu tới, cậu vội vàng nâng bằng hai tay cẩn thận đặt nó lên bàn. Cậu đứng tại chỗ nhìn trái nhìn phải, do dự một hồi rồi đi đến bên cạnh Lee Tae Yong, nhân lúc chú không chú ý cậu giơ màn hình điện thoại tới trước mặt chú treo lơ lửng vài giây.

Lee Tae Yong sửng sốt, buộc phải đọc dòng chữ hiển thị trên đó, đọc xong y nghiến răng nghiến lợi gào thét:

─ Lee Dong Hyuck!

Lee Dong Hyuck cất điện thoại xong thì phi ngay ra bên ngoài, miệng còn gào lớn hơn cả y:

─ Aigoo, thật là lãng mạn quá đi!!!

Sau đó thì đóng sầm cửa.

Lee Tae Yong cực kỳ tức giận, lúc quay đầu liền nhìn thấy cái hộp đang nằm chỏng chơ trên bàn, dường như có hơi hoảng loạn mà quay vội sang chỗ khác. Dù y không muốn nhưng bốn chữ Tình Cảm Chân Thành vẫn hiện lên trong đầu vô cùng rõ ràng.

Lee Tae Yong chưa bao giờ nghe nói rằng Thất Tịch là phải tặng nhau chocolate, cái quy định quái quỷ gì thế này...? Hơn nữa đừng nói là Lễ Thất Tịch, y và Jung Jae Hyun còn chưa từng trải qua Lễ Tình Nhân cùng với nhau, bây giờ hắn dám làm bộ làm tịch cái gì chứ...

Lee Tae Yong tự châm chọc bản thân sâu sắc, nhưng mà dù cho y đang cố dùng những lời lẽ khó nghe nhưng cũng không thể khống chế nhịp tim mình đập chậm lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro