89, Để mai này tình nở nhưng muôn hoa không tàn sắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ tám mươi chín: Để mai này tình nở nhưng muôn hoa không tàn sắc

Bởi vì Kim Do Young hối thúc gấp quá cho nên Mark Lee phải rời đi ngay, Lee Tae Yong nghĩ nếu Mark Lee đi rồi thì có thể một thời gian dài sẽ không gặp được Lee Dong Hyuck, vậy nên y đã gọi Mark Lee quay trở lại, sau đó y gọi điện thoại sang cho Kim Do Young báo việc Mark Lee quay về Seoul sẽ bị hoãn một ngày.

Kim Do Young không thể trêu vào Jung Jae Hyun lại càng không thể chọc giận Lee Tae Yong, đành phải thuận miệng đồng ý rồi tiếp tục khuyên y sớm quay trở về, nói quay về thì đâu hẳn là thỏa hiệp, đâu nhất thiết phải ở bên cạnh Jung Jae Hyun mà đúng không?

Lee Tae Yong chẳng nói một lời. Ý định ban đầu của y chính là hy vọng mọi người sẽ bình an mà sống, bây giờ thì ngược lại người của cả hai bên đều sứt đầu mẻ trán, nghĩ tới đầu sỏ gây tội chỉ tổ tự rước thêm bực tức.

Trong khoảng thời gian này Lee Dong Hyuck sớm tối đều ở bên cạnh y, cũng không được nghỉ ngơi nhiều, hơn nữa chiều nay cậu với Mark Lee chỉ còn nửa ngày để ở bên cạnh nhau. Ăn trưa xong Lee Tae Yong nhắc tới chuyện lần trước y đã từng đề cập đến, bảo Mark Lee mau dẫn Lee Dong Hyuck ra ngoài chơi, tùy ý cả hai đứa muốn tìm một cái công viên để ngồi nói chuyện yêu đương như học sinh tiểu học hay là tìm một căn phòng để làm chuyện chính sự, tóm lại là không cần đề phòng y.

Từ con vừa mới thốt ra khỏi miệng của Lee Dong Hyuck Lee Tae Yong liền không kiên nhẫn mà cắt ngang, bảo cậu đừng nhiều lời.

Mark Lee đâu nỡ rời xa em bé, chỉ là không biểu hiện ra ngoài mặt mà thôi, hắn không muốn để lại ấn tượng không tốt trước mặt Lee Tae Yong lại càng chọc cho y không vui. Nhưng nếu Lee Tae Yong đã nói như vậy thì hắn cũng chẳng cần phải từ chối nữa, nắm lấy tay Lee Dong Hyuck khóa chặt người ấy ở bên cạnh mình, nói:

─ Con cảm ơn chú Tae Yong.

Lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, Lee Tae Yong chợt nghĩ đến việc người trẻ tuổi tinh lực dồi dào không biết chừng mực, lại nhìn về phía Mark Lee dặn dò một câu:

─ Dong Hyuck không chịu được mạnh bạo nên cậu nhớ tiết chế một chút.

Mark Lee lập tức đỏ mặt:

─ Con, con vẫn chưa...

Hàng ngày Lee Dong Hyuck vẫn luôn tự mình chăm sóc Lee Tae Yong, ngay cả chút việc nhỏ nhặt cũng không giao cho người khác làm, hắn không nghĩ tới việc ở thời điểm này lại đi "muốn" Lee Dong Hyuck, nhưng để ở trước mặt Lee Tae Yong mà giải thích những việc nhạy cảm này hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ, nên đành im miệng, khẽ gật đầu với y trước sau đó đem cái người ở bên cạnh đang nhìn chằm chằm mà chẳng hiểu chuyện gì rời đi.

Thường ngày Lee Tae Yong nhìn thấy Mark Lee và Lee Dong Hyuck giống hệt như y đang đọc một quyển nhật ký chăn nuôi thú cưng, hoặc là Lee Dong Hyuck đi qua cọ cọ Mark Lee, Mark Lee sẽ đưa tay ra nựng cậu, hoặc là Mark Lee đút đồ ăn cho Lee Dong Hyuck, Lee Dong Hyuck ở bên cạnh vừa ăn vừa cọ cọ hắn,... Nhìn đến độ bắt đầu hoài nghi cuộc sống này, phải biết rằng lúc y mới bắt đầu yêu đương...

Nghĩ tới đây Lee Tae Yong mới có phản ứng, cái đó không phải yêu đương mà phải gọi là cưỡng chế ép uổng, một bên thì tình nguyện còn một bên thì là bị cưỡng ép, dù sao thì cũng chẳng có chút liên quan nào đến hai chữ "yêu đương".

Trước đây Lee Dong Hyuck luôn ở bên cạnh cho nên không cần phải phiền đến hộ lý lúc nào cũng kè kè theo sau, nhưng chiều nay thằng nhóc đã ra ngoài Lee Tae Yong đành gọi điện thoại đến trung tâm điều dưỡng nói rõ tình huống, nhờ bọn họ cho người đến đón mình. Bên kia là một giọng nữ ngọt ngào đáp lại y: "Dạ được ạ, mong anh yên tâm."

Lee Tae Yong nhận được câu trả lời xong thì mới an tâm đi ngủ trưa.

Tới buổi chiều bên ngoài cửa bị gõ ba lượt đúng lúc y vừa ngủ trưa dậy, còn nghĩ là hộ lý đến đón tới trung tâm phục hồi chức năng nên y không hỏi gì thêm, sau khi ngồi dậy thì ấn nút mở khóa nằm phía trên đầu giường.

Đến lúc cửa mở ra kế đó người bên ngoài lập tức đi vào, Lee Tae Yong nhìn thấy cái người lúc sáng chọc y giận đến mức nói không nên lời lại không mời mà vác mặt tới, gương mặt y trầm xuống hỏi:

─ Em tới đây làm gì?

Bước chân Jung Jae Hyun vẫn không chịu ngừng:

─ Để đưa anh đến trung tâm phục hồi chức năng.

Lee Tae Yong giận dữ lườm nguýt cái người sắp tới gần giường của mình:

─ Nhưng anh gọi cho hộ lý cơ mà, bộ anh có gọi cho em hả?

Jung Jae Hyun chả thèm tranh cãi với Lee Tae Yong, hắn vạch chăn ra rồi khom lưng bế y lên, vừa đi đến nhà vệ sinh vừa nói:

─ Anh Tae Yong à, em đã tìm bác sĩ để xác nhận rồi, bệnh dị ứng sẽ không lây nhiễm. Trước mắt thân thể em đang rất khỏe mạnh, còn có một năm kinh nghiệm làm hộ lý chăm sóc cho người nằm trên giường bệnh, nên xin anh hãy cứ tin tưởng em.

Nói xong thì cũng vào được đến nhà vệ sinh, Jung Jae Hyun ngừng chân lại, nắp bồn cầu cảm ứng thấy có người thì tự động mở ra, hắn đặt Lee Tae Yong lên, kế đó định giúp y cởi quần.

Lee Tae Yong đẩy bàn tay của Jung Jae Hyun ra, trừng mắt nhìn hắn nói:

─ Em mau cút ra ngoài cho anh!

Tuy rằng Lee Tae Yong vẫn chưa thể đi đứng được như bình thường, nhưng nửa thân dưới lại chẳng phải là tàn phế đến nỗi không có cảm giác, không đáng để Jung Jae Hyun phải chu toàn như vậy.

Jung Jae Hyun hết sức bất đắc dĩ, thầm nghĩ thể xác của anh từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài còn chỗ nào mà em chưa nhìn thấy, ngay cả trên người anh có bao nhiêu cái nốt ruồi em cũng biết rất rõ, lại sợ nếu nói ra trước mặt thì người này sẽ thẹn quá thành giận, đành làm theo lời y nhanh nhanh đi ra khỏi buồng vệ sinh.

Lee Tae Yong đi xong cũng không gọi người kia, y vịn vào cái giá đỡ được thiết kế chuyên biệt để tự mình đứng lên sau đó mặc lại quần, càng nghĩ càng tức giận bèn đặt mông ngồi xuống, cầm lấy thiết bị liên lạc treo bên cạnh muốn gọi giúp đỡ. Đây là thiết bị đặc biệt để tránh phát sinh những trường hợp khẩn cấp cho bệnh nhân, chỉ cần ấn xuống lập tức sẽ có nhân viên công tác tới tận đây.

Đúng lúc này Jung Jae Hyun đẩy cửa tiến vào, liếc nhìn Lee Tae Yong một cái rồi đảo mắt qua cái thiết bị liên lạc, hắn thở dài giật lấy microphone từ trong tay Lee Tae Yong, tiếp theo khom lưng xuống bế người ấy lên, hắn nhìn vào đôi mắt xinh đẹp khẽ trách cứ:

─ Sao anh cứ phải chống lại em thế? Dong Hyuck có thể chăm sóc cho anh còn em thì không thể sao? Anh nói gì đi anh Tae Yong?

Lee Tae Yong chỉ cười lạnh một tiếng:

─ Ai cần em chăm sóc.

Jung Jae Hyun đặt Lee Tae Yong lên xe lăn sau đó điều chỉnh vị trí, xong rồi quay vào nhà tắm cầm dung dịch sát khuẩn tới cẩn thận phun lên tay y, cúi đầu cười nói:

─ Dù không cần thì cũng đã chăm bẵm một năm trời đó thôi!

Lee Tae Yong sửng sốt, những lời nói khó nghe nhất thời đều bị chặn ở bên trong cuống họng.

Jung Jae Hyun cất đồ xong xuôi thì đi rót thêm một cốc nước ấm, đến tủ đầu giường lấy ra hai cái lọ nhỏ, một lọ lấy ra một viên thuốc màu trắng, lọ còn lại lấy ra bốn viên thuốc màu nâu, hắn đưa cả nước và thuốc đến cho Lee Tae Yong. Lee Tae Yong chưa hoàn toàn bình phục nên vẫn phải uống rất nhiều loại thuốc, có loại uống hai lần một ngày, có loại ba lần một ngày, liều lượng mỗi lần đều khác nhau, có đôi khi chính bản thân y cũng không thể phân biệt được rõ ràng.

Lee Tae Yong quan sát cái người trước mặt có vẻ vô cùng quen việc, suýt chút nữa y cho rằng người giúp y uống thuốc mỗi ngày không phải Lee Dong Hyuck mà chính là Jung Jae Hyun.

Lee Tae Yong không hỏi xem tại sao mình và người này đã xa nhau hơn một tháng nhưng hắn vẫn có thể biết khi y ngủ trưa dậy thì cần phải uống thuốc, thậm chí uống loại nào uống mấy viên hắn đều biết rất rõ ràng, nhưng y không muốn mình phải tiếp tục cáu giận nữa, đem thuốc và nước nuốt trọn vào bên trong cổ họng.

Jung Jae Hyun vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn tinh thần Lee Tae Yong sẽ quẳng cái cốc đi, nhưng thấy y phối hợp uống thuốc hắn mới có thể âm thầm nhẹ nhõm thở ra một hơi. Hắn di chuyển đến cái giá treo bên cạnh cửa lấy cái áo khoác mà buổi sáng hắn mặc tới đây khoác lên người, lấy điện thoại đang nằm trên giường đưa tới tận tay Lee Tae Yong, xong rồi đẩy người ấy đi ra cửa.

Khi đến phòng phục hồi chức năng ở trung tâm, người tiếp đón bọn họ chính là bác sĩ trị liệu Chittaphon. Vừa thấy Lee Tae Yong đến cậu liền lại gần quan sát sắc mặt y, vô cùng lo lắng hỏi han:

─ Sao buổi sáng anh không tới, thân thể có chỗ nào không khỏe sao?

Lee Tae Yong lắc đầu, tùy tiện viện ra một cái cớ, lúc này ánh mắt của Chittaphon mới đặt ở trên người Jung Jae Hyun, cậu cười hỏi:

─ Hình như hôm nay Dong Hyuck không đi cùng anh tới đây, không biết vị này là?

Lee Tae Yong nhân lúc Jung Jae Hyun chưa kịp lên tiếng, sợ hắn sẽ phun ra cái gì linh ta linh tinh nên y giành nói trước:

─ Bạn của anh đó.

Bác sĩ Chitt gật đầu, đưa tay ra nở một nụ cười thân thiện, chỉ là chờ đến khi cậu giới thiệu xong rồi đối phương cũng không hề có ý muốn để ý tới cậu. Giằng co vài giây cậu chỉ có thể xấu hổ mà rút tay mình lại.

Từ nhỏ Jung Jae Hyun đã được giáo dục rất tốt, tuy rằng xuất thân cao quý, bất kể người đối diện có thân phận sang hèn thế nào nhưng hành vi bất lịch sự không cho người ta chút mặt mũi như lúc hiện tại thì rất hiếm gặp.

Lee Tae Yong không biết hắn đang phát điên cái gì, y bèn nói với Chittaphon:

─ Em không cần phải để ý đến cậu ta đâu.

Chittaphon và Park Solomon rất giống nhau đều là những người cực kỳ tốt tính, mỉm cười không để trong lòng cũng không hỏi gì thêm nữa, cậu cúi xuống muốn ôm Lee Tae Yong lên giường PT như cũ, nhưng tay còn chưa kịp chạm vào Lee Tae Yong thì đã bị ai đó ngăn lại.

Chittaphon nhổm dậy thấy Jung Jae Hyun không nói lời nào mà chỉ tự mình ôm Lee Tae Yong đặt lên trên giường, sau đó mới đi qua một bên, hiển nhiên là không có ý muốn nhúng tay vào nữa. Lúc này cậu mới khôi phục tinh thần, bước tới chuẩn bị xoa bóp cho Lee Tae Yong trước khi bước vào bài tập luyện sức mạnh cơ bắp của chi dưới.

Jung Jae Hyun nhìn chằm chặp vào bác sĩ Chittaphon, tuy rằng không biểu hiện ra mặt nhưng trong lòng càng thêm bài xích. Trước đây hắn đã liên lạc với bác sĩ phục hồi chức năng phụ trách toàn bộ công việc phục hồi chức năng của Lee Tae Yong đồng thời cũng là trưởng nhóm. Toàn đội bao gồm các chuyên gia trị liệu, hộ lý, bác sĩ tâm lý cùng với cố vấn dinh dưỡng, lý lịch và trình độ của mỗi người đều được hắn thẩm duyệt qua, hắn biết vị bác sĩ trị liệu này tốt nghiệp ở nước ngoài và có rất nhiều kinh nghiệm trong việc chữa trị.

Mấy hôm trước sau khi tới viện điều dưỡng, vì không muốn quấy rầy việc trị liệu cho nên hắn không tới đây cùng với Lee Tae Yong. Hắn chưa từng biết cũng không có ai nói với hắn rằng vị bác sĩ trị liệu này chỉ hơn hắn đúng một tuổi, khuôn mặt đó hẳn là từng xuất hiện trong mục tin tức của giới giải trí đi?

Bác sĩ Chitt làm sao hiểu được người đàn ông bên cạnh mình đang có nhiều tâm tư phức tạp tới như vậy. Cậu nhanh chóng tập trung vào công việc. Trước tiên để Lee Tae Yong nằm xuống, cởi tất của y ra, tiếp theo cậu vén ống quần rộng thùng thình kia lên, dùng một tay cố định mắt cá chân, tay còn lại xoay nhẹ bàn chân trước, khi hết thời gian lại nâng hờ bắp chân lên, từ mu bàn chân đến gân nhượng chân, từ dưới lên trên đều xoa bóp qua một lượt.

Nước da của Lee Tae Yong vốn dĩ trắng trẻo hơn so với đàn ông bình thường, lông trên cơ thể rất nhạt nhòa, bắp chân cũng vô cùng thon thả, khi đầu gối hơi cong lên từ ngón chân đến bắp chân hiện ra một đường cong tuyệt mỹ, dưới ánh đèn quả thực để lộ ra một tầng ánh sáng trắng như ngọc.

Jung Jae Hyun tận mắt nhìn thấy bàn tay của một người xa lạ cứ di chuyển tới lui trên chân của Lee Tae Yong, trong đầu hắn có bao nhiêu dây thần kinh thì dần đứt phựt hết bấy nhiêu.

Thế nhưng biểu hiện của hai người kia lại vô cùng chuyên chú, vẻ mặt hết sức bình tĩnh không có chỗ nào là không thích hợp, làm cho hắn muốn nổi máu điên nhưng cũng không biết làm sao để phát tác. Đành phải dùng sức đè nén tâm trạng cáu kỉnh trong lòng xuống, buộc bản thân phải bình tĩnh trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro