11. Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook đưa tay, nâng cái cằm nhỏ của cậu lên, ép cậu nhìn gã. Giọng nói dịu dàng dưới bóng đêm có chút trầm ấm.

"Biết không? Trong lòng anh, em là người rất quan trọng, vô cùng quan trọng. Anh chưa từng nghĩ sẽ yêu một cậu bé mười bảy tuổi. Mọi thứ của em đều làm anh mê muội. Anh không biết lại có người con trai đẹp đến như thế, đẹp đến nỗi khiến người khác nao núng không thôi. Người làm anh nhớ mong ngày đêm chỉ có em, nguyên nhân là bởi tôi đã yêu em rồi, cho nên mới càng sợ mất em, em hiểu lòng anh chưa?"

"Jungkook..? Anh, là đang say sao?" Trong mắt Jimin hơn một phần là rung động, ánh mắt trong suốt, xinh đẹp, dịu dàng vô cùng. 

Gã mê muội nhìn cậu. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu dưới ánh chiều tà chiếu rọi càng thêm tươi tắn. Cánh môi xinh đẹp hơi mở ra mang theo hương hoa dịu nhẹ của riêng cậu. Tất cả đều mỹ miều vô cùng khiến gã muốn chiếm lấy.

Trong mắt gã, Jimin mười bảy tuổi chính là thể kết hợp của thiên sứ và ác quỷ, vẻ đẹp khiến người khác thương tiếc không thôi nhưng đồng thời cũng sinh ra ý muốn tội lỗi. Ánh mắt của cậu dần dần xảy ra biến chuyển, khi mà đôi môi của gã từ từ gần sát lại cánh môi thơm ngát...

-------______------_________________-------_____-------____________________-------______

Gã đúng là đã say khướt, cậu đưa gã tới một khách sạn gần đó rồi ngại ngùng bỏ đi. Trời cũng đã tối muộn rồi, cậu phải về thôi không quản gia Hwan sẽ rất lo. 

Tràn ngập tòa thành Kim Gia là một loại hương vị khó nói thành lời. Jimin đi theo quản gia đến một tầng cao nhất của tòa thành. Quản gia đẩy cửa phòng ra. Nơi này vẫn rộng như thường, gian chính xa hoa lại tản ra thứ ánh sáng lạnh lùng. Chỉ thấy quản gia đi đến một chỗ khác trong căn phòng, cung kính nói: "Cậu chủ, thiếu gia Jimin đã đến rồi."

Bên trong căn phòng không thấy có âm thanh gì cả, trong không gian ấy chỉ thấy tiếng bước chân của quản gia. "Vào thôi, ông chủ đang đợi cậu." Nói xong, ông liền rời khỏi phòng, cũng tùy tay đóng cánh cửa lớn lại. 

Luồng khí lạnh theo không gian rộng lớn mà chảy dọc gương mặt cậu, trong lòng cậu hồi hộp không ngừng, hắn về khi nào chứ? Chẳng phải nói một năm về chẳng tới mười lần sao?

Đi từng bước một về gian phòng đối diện gian chính. Cửa phòng hơi hé mở, bên trong ánh sáng chỉ mờ mờ, đến ngay cả ngọn đèn thạch anh cũng chỉ hơi chiếu vầng sáng mơ hồ ở chỗ cửa phòng.

Im lặng, không khí chỉ có sự im lặng nồng mùi chết chóc. Cậu dường như nghe được tiếng tim đập, từng chút, từng chút mãnh liệt đập vào tai, kéo theo cảm giác đau tức. Đợi đến lúc thích ứng được với thứ ánh sáng trong phòng, cậu mới nhìn chung quanh một vòng, tầm mắt dừng trên người đàn ông đang đứng lặng trước cửa sổ.

Thân mình cao lớn ấy che đến hơn một nửa ánh trăng ngoài cửa sổ, khiến người ta có cảm giác áp lực vô cùng. 

 "Lại đây!" Qua không biết bao lâu, hắn cất giọng nói lạnh lùng. Tiếng nói trầm thấp lộ ra uy quyền vô cùng. Jimin giật mình một cái mới có phản ứng lại, chần chờ một lúc mới tiến lên, đi đến trước mặt hắn. Cậu cúi tầm mắt xuống thì bắt gặp hình ảnh mình trong đôi mắt hắn. 

"Ngồi!" Taehyung chỉ nói ngắn gọn có một chữ. Cậu ngẩng đầu, vừa muốn ngồi xuống bên cạnh đã thấy hắn chỉ lên đùi. Cậu cực kỳ sửng sốt! Hắn thấy thế, đôi lông mày nhíu lại, "Ngồi lên đây!" 

Trong lòng cậu cực kỳ căng thẳng, hơi cắn môi dưới rồi lại theo bản năng nhìn về phía cặp đùi của hắn mà có thể so ngang với người mẫu phương Tây.

Qua lớp vải quần tây, đôi chân kia nhìn lại càng thêm phần thon dài, rắn chắc. Mãi lâu sau, cậu mới chậm chạp bước đến rồi cẩn thận ngồi lên đùi hắn. Quần áo của cậu hôm nay khá mỏng nên gần như có thể cảm nhận được sự rắn chắc của hai chân người đàn ông. "Tôi vẫn nên.. ngồi bên cạnh thì hơn." 

"Cậu đối với đàn ông khác có kháng cự vậy không? Hửm?" Jimin hốt hoảng, nhìn hắn ở khoảng cách gần như thế này gần như càng làm cậu bị hơi thở nam tính của hắn mê hoặc.

Khuôn mặt quá ư tuấn tú, đôi mắt thâm thúy, tất cả tựa như khối nam châm hút cậu vào; cái mũi hắn tinh tế như được khắc tỉ mỉ từ cẩm thạch, còn có đôi môi mỏng bạc hình hộp mang theo vẻ uy quyền khiến kẻ khác không dám khinh thường. Sau một lúc lâu, cậu đột nhiên cả kinh. Lúc này mới hiểu được hàm ý trong câu nói của hắn. Là chuyện của cậu và JungKook chiều nay?

"Cắt đứt quan hệ." Jimin nghe vậy thì giật mình. Hồi lâu, cậu đột nhiên đẩy hắn ra, đứng dậy, giọng nói tuy không lớn nhưng tràn ngập vẻ nghi kỵ..."Ông là gì mà lại đòi quyết định chuyện của tôi?"

Taehyung không chút để ý, nhíu mày nhìn về phía cậu, đôi đồng tử băng lãnh rõ ràng thấy vẻ bất mãn, "Tôi cho phép cậu đứng lên sao?"

Tựa như một đại vương, hắn cực kỳ bất mãn với sự phản kháng của cậu thiếu niên. Hắn đứng dậy, bóng dáng cao lớn che khuất hết cả ánh trăng. Cậu kinh hãi, theo bản năng lui về phía sau.

Hắn từng bước từng bước tới gần. Vẻ mặt nghiêm túc của hắn làm Y sợ hãi, thậm chí cậu nhìn thấy đôi mắt hắn ngày càng u trầm.

Cuối cùng lưng cậu chạm vào cửa kính thủy tinh, tình cảnh cùng đường này khiến cậu vô cùng hoảng loạn, mà cảm giác lạnh lẽo phía sau làm thân thể Y phát run.

Cho đến khi... người đàn ông dang hai cánh tay ra, lần thứ hai vây cậu trong phạm vi thuộc về riêng hắn. Hương nước hoa càng thêm nồng đậm, tản ra sự nguy hiểm. 

Hắn cúi đầu xuống, chóp mũi anh tuấn gần như gần sát đến cậu, khiến cậu có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt lạnh tanh của hắn. "Kim Taehyung!" Giọng cậu tức tối, dù biết sẽ làm hắn không vui. "Cậu định phản kháng tôi?" 

Giọng nói lạnh thấu xương của hắn cất lên ngay bên môi cậu. Ngay sau đó, một bàn tay hắn tiến vào áo cậu, đặt ngay trên cánh hoa kiều diễm; cảm giác mơn mởn, đàn hồi dưới lòng bàn tay khiến khóe môi hắn cong cong tà mị, lạnh lẽo như ma quỷ bước ra từ địa ngục. 

"Tên khốn!" Cậu nghiến đai răng, mắt trợn trừng. Muốn chống cự nhưng lại vô ích.

"Thân mình cậu cứ căng cứng như vậy, làm tôi càng nhanh muốn chiếm lấy..." Hắn đột nhiên kề sát bên tai cậu, hơi lạnh lập tức thông thấu vào trong tai. Jimin đột ngột mở to hai mắt nhìn, khuôn mặt diễm lệ cũng hóa trong suốt, tái nhợt, ngay cả cánh môi như hoa cũng run nhè nhẹ. "Không!"

Trong bầu không khí tịch mịch, lạnh lẽo, ngay cả hơi thở cậu cũng trở nên run rẩy, vòng eo nhỏ mềm mại như cành liễu được quấn trong lớp đồ ngủ màu trắng. Cả người cậu toát lên vẻ yếu ớt, điềm đạm, đáng yêu, lại quyến rũ khiến đàn ông điên cuồng. 

Đôi mắt người đàn Kim Taehyung dần xảy ra thay đổi, vốn bình tĩnh thì nay càng tối trầm lại, yết hầu lơ đãng di chuyển.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro