13. Họp lớp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm qua cậu mất ngủ vì sợ hãi, vết thương ở ngực tuy rằng rất nhỏ nhưng vẫn cơ hồ đau. Khó khăn lắm mới ngủ được nhưng lại luôn bị cơn ác mộng làm cho bừng tỉnh. Mơ màng nhìn lên đồng hồ treo tường được mạ vàng, đã điểm 7 giờ, lê lết cái thân đau nhức xuống lầu.

Vẫn như mọi ngày, người hầu giúp cậu pha nước tắm rồi phục vụ đồ ăn tưởng như chẳng có biến động gì xảy ra. Mọi chuyện diễn ra theo quỹ đạo vốn có của nó.

Cũng may, ông ta không có nhà. Như ma quỷ vậy về lúc nào không hay, đi lúc nào cũng chẳng ai biết.

"Reng..reng" tiếng chuông điện thoại vang lên phá đi cái bầu không khí nặc mùi quy củ, tôn nghiêm chốn xa hoa. Cậu nhấc máy lên nghe: "Jimin, aigo, cuối cùng cậu cũng nghe máy rồi."

Cậu hơi nhăn mày thắc mắc không biết ai sáng sớm đã gọi điện làm phiền như vậy. Số của cậu, ngoài người nhà, anh Namjoon thì còn ai biết nữa chứ?

"Xin lỗi nhưng... Là ai vậy?" Cậu tò mò hỏi ngược lại, chỉ nghe thấy bên kia thở dài một tràng chán nản rồi mới đáp: "Gì vậy chứ? Mới có vài năm thôi mà cậu đã quên tụi này rồi đấy à? Buồn thật đấy!"

Cậu cố gắng lục tìm trong trí nhớ, vốn cậu cũng chẳng quen ai trong mấy năm gần đây nên cũng dễ suy xét. Chẳng lẽ..."Boeun nè, là lớp trưởng của cậu hồi trung cấp đây."

À, cậu nhớ rồi! Là cô bé lớp trưởng vui vẻ, hoạt bát nhất lớp. Lúc trước cô ấy đã giúp đỡ cậu rất nhiều. Số điện thoại của cậu cũng lâu rồi không đổi, có lẽ là cô bạn ấy lấy từ hồ sơ lúc trước cậu còn lưu lại đây mà.

"Ừm, tớ nhớ rồi. Lâu rồi chưa liên lạc, mà có chuyện gì thế?" cô gái ở đầy giây bên kia hí hửng lập tức đáp: "Cũng lâu rồi lớp mình chưa gặp nhau, nên tớ đã tổ chức họp lớp đấy! Tại hội quán Spring Day, mình sẽ gửi định vị qua, cậu chắc chắn phải tới nhé!"

"Chuyện này..." Jimin hơi do dự liền bị ngắt lời ngay "Không đi không được đâu, mình nhớ Jiminie lắm, lắm luôn! Đi đi mà..." lớp trưởng nài nỉ làm cậu bật cười nhẹ "Được rồi, mình sẽ tới mà." rồi nhanh chóng cúp máy.

Quay mặt ra phía quản gia Hwan chỉ thấy ông mỉm cười đôn hậu gật gật đầu. Đứa nhóc này từ hôm tới đây đều chưa cười lần nào, nhưng thấy gương mặt thoái mái của Jimin ông nhẹ lòng hơn nhiều rồi.

------------------------------------------------

8 giờ tối, bóng đêm ngập tràn khắp không gian. Chiếc xe bỏ lại đằng sau khu nội thành phồn hoa náo nhiệt, dừng lại ở một nơi có kiến trúc tôn nghiêm, cao quý.

Hội quán Spring Day...

Trong lúc Jimin còn chưa hết kinh ngạc vì nhìn thấy kiến trúc xa hoa này, thì từ hội quán một nhân viên đã sớm vui vẻ bước ra, tự tay dẫn cậu tiến vào. 

Cậu ít nhiều cũng có hiểu biết sơ qua về hội quán Spring Day, nơi đây là chỗ khoe của cải của đám người lắm tiền, là nơi tụ họp cao cấp nhất của các thương nhân ở địa phương này, lại mang vẻ thần bí khiến người khác phải nảy sinh lòng hiếu kì. 

Dĩ nhiên, việc trở thành hội viên của nơi này cũng tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng. Trừ khi nhất định phải có gia cảnh giàu có, lại còn phải xét duyệt từ bối cảnh xã hội đến những thứ nhỏ nhặt như sở thích cá nhân,.... Chỉ có điều, một khi đã trở thành hội viên, liền nhận được sự quan tâm từ những thương nhân cao quý nhất, không những vậy, còn được hưởng thụ chất lượng phục vụ như đấng tiên khí. 

Bước chân vào Hội quán, Jimin thoáng như thấy mình đã lạc vào thế giới khác. Đại sảnh của hội quán được thiết kế rất cao, nổi bật với sắc vàng xanh rực rỡ. Sáu bình hoa lớn được bày ra trước sảnh, xanh như màu ngọc lưu ly.

Dù cho người người ra vào, khiến không khí vô cùng ồn ào, náo nhiệt, nhưng mọi thứ vẫn được phân chia rất ngay ngắn, có trật tự rõ ràng.

Hội quán có kiến trúc đồ sộ, gồm năm tầng lầu và ba tầng ngầm, ngoài ra còn có bốn nhà ăn kiểu dáng Tây Âu. Đó là còn chưa kể đến quán bar, quán café, phòng tập thể thao, khu vật lý trị liệu và phòng chờ dành cho khách.

"Jimin, bên này, cuối cùng cậu cũng đến." Lớp trưởng chạy tới, túm lấy tay áo cậu kéo vào phòng nghỉ hội viên. Phòng nghỉ này có không gian lớn đến mức người khác nhìn vào khó có thể thốt nên lời.

Đó là còn không kể đến sắc điệu căn phòng cũng như sự xa hoa không chừng mực của nó. Mọi người trong lớp đều tụ hợp đủ ở đây, nhìn ai cũng vô cùng sang trọng. Xung quanh có rất nhiều người trong giới thượng lưu, còn cả diễn viên, ca sĩ, người mẫu, nhà kinh doanh...

Hôm nay cậu ăn mặc rất gọn gàng, đơn giản, khác biệt hoàn toàn so với những ngôi sao có mặt ở đây. Bộ lễ phục màu xanh than vừa vặn, làm tôn lên dáng người của cậu. Kết hợp với chiếc áo sơ mi trắng bằng vải lụa bên trong, không cần cầu kì mà vẫn đem lại cho Jimin một bề ngoài hoàn mỹ nhất.

"Jimin, lâu rồi không gặp." Đưa mắt qua nơi đã phát ra giọng nói ấm áp ấy, là cậu trai da trắng, gương mặt điển trai hút mắt, đôi mắt mèo chính là điểm cậu lưu vào trong tầm nhìn. Cậu đương nhiên nhận ra anh ta. Học trưởng Min - mối tình đầu đơn phương của cậu.

Tim bỗng lỡ một nhịp, anh ấy vẫn ân cần như vậy nhỉ? 

Giữa hàng người, chỉ hai ánh mắt giao thoa với nhau, dường như không gian chững lại chỉ còn để lại những dòng hồi ức hạnh phúc thơ ngây thời niên thiếu.

Cậu đã từng rất yêu anh ấy, có lẽ lần gặp mặt này cậu sẽ một lần nữa rung động. Mối tình đầu thuỷ chung vốn không phai cũng chẳng thể dứt ra được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro