14. Liếm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ do lâu ngày mới gặp lại nhau nên có vẻ ai cũng nồng nhiệt, phấn khởi; bàn của họ nói chuyện to nhất lại không thoát khỏi ánh nhìn dị nghị bởi những ánh mắt xung quanh. Jimin đúng là lâu rồi mới sảng khoái như vậy, cậu cười rất nhiều.

Lúc đó, cánh của phòng nghỉ của hội viên bị một lực lớn đạp tung! Bên ngoài phòng nghỉ thấp thoáng vài bóng người vận trang phục đen, cùng với tiếng hét hoảng loạn của mấy người phụ nữ. Cô gái kia do quá hoảng sợ, nên đã làm rơi ly rượu trên tay. Ly rượu rơi xuống, mùi hương khẽ lan tỏa, cùng lúc đó bắn lên đôi giày da thượng hạng cùng bóng dáng cao lớn đang bước vào.

Trong nháy mắt, một luồng khí lạnh bỗng tràn vào...Hơi lạnh giá băng nhanh chóng nuốt chửng cả bầu không khí, luồn lách vào cả những ngóc ngách nhỏ nhất của căn phòng. Trong phòng nghỉ, tiếng cười, tiếng nói chuyện, mọi âm thanh đã từng tồn tại trong giây phút trước cứ thế mà dần dần biến mất. 

Dường như, mọi người đều cảm nhận được sự nguy hiểm đang lan tràn khắp không gian, liền cùng quay đầu về phía cửa. Qua cặp mắt lấp lánh lệ, cô gái nhìn thấy rượu đỏ đã thấm đẫm vào đôi giày da của người có cái bóng cao lớn đó. Trong lòng hối hận, vội vàng đứng lên, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy chủ nhân của đôi giày đó liền mở to mắt.

Trời ạ, người đàn ông này quả thực vô cùng đẹp trai! Theo bản năng, cô nhìn về phía sau của người đàn ông đó, thì phát hiện ra còn vài tên vệ sĩ nữa. Nuốt nước bọt một cách khó khăn, cô lùi xuống vài bước.

Mà thực chất, đã bước chân vào được đây, thì có ai là dễ đụng vào? Trong đám người, đã sớm có tiếng xì xào bàn tán của mấy ngôi sao nữ. Jimin cũng không để ý đến tình hình thực tế lắm, nhưng thấy mọi người đều đổ dồn mắt về hướng cửa ra vào nên cũng tò mò quay đầu nhìn theo.

Trong tích tắc, cậu kinh ngạc tới mức mở to mắt nhìn. Toàn thân như bị sét đánh, trong phút chốc trở nên cứng ngắc.

Người đàn ông đứng ở phía cửa kia, dĩ nhiên không ngoài ai khác, chính là lão già mới đêm qua trở thành cha nuôi của cậu.

Ngay lập tức Jimin đã có phản ứng, cậu nấp đằng sau Yoongi cùng đám bạn cùng lớp, người đã sợ tới mức phát run. Chỉ cầu trời cho hắn đừng nhìn thấy mình, dù sao thì ở đây cũng đông người như vậy. Chắc sẽ không nhìn ra cậu đâu, nhỉ?

Ở cửa, thân hình cao lớn của Kim Taehyung được ánh đèn phản chiếu rất rõ, khuôn mặt hắn lộ vẻ điềm nhiên cố hữu. Đôi mắt hổ phách được che giấu bởi cặp kính râm khẽ nhíu lại khi nhìn thấy một thân hình nhỏ bé dưới đám đông, nhất là khi thấy nó lại được ẩn nấp sau bóng lưng của một người đàn ông khác. Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên thành một đường.

Tuy hắn không hé răng nói đến nửa chữ, nhưng cả người lại tỏa ra hơi lạnh thấu đến tận tâm can, khiến kẻ khác không rét mà run, vô cùng bất an.

YeonJun đứng cạnh cũng mang vẻ mặt im lặng đến lạnh người, đằng sau họ còn có bốn tên vệ sĩ vận đồ đen. "Ngài... thật ngại quá, để tôi lau rượu giúp ngài." Viên quản lý mặt cắt không còn giọt máu, chậm rãi tiến lại, vừa muốn ngồi xổm xuống thì bị YeonJun ngăn lại.

"Bất cứ ai không có lệnh của Kim Tổng thì không được phép tiếp cận." 

"Thực vô cùng xin lỗi, xin lỗi ngài." Quản lý nghe thế lại bày ra bộ dạng lúng túng, chân tay như thừa thãi. Cúi gập người khẩn khoản xin lỗi. "Kim Tổng, đã lâu không gặp. Không ngờ lại có diễm phúc gặp ở nơi này."

Yoongi nhàn nhã lên tiếng, Jimin nãy giờ núp sau lưng có hơi ngạc nhiên. Sao học trưởng Min lại có thể quen biết với loại người như ông ta chứ?

Hắn chẳng màng để ý đến Yoongi, ngược lại nhìn về hướng cô gái ban nãy đang phát run, chậm rãi khoát, phất tay bảo: "Cô lại đây!" 

Cô gái đó biết rõ hắn là ai, quyền uy thế lực như nào, nên vội vàng tiến lên, khẽ nở nụ cười làm lành: "Ngại quá, vừa nãy tôi thật sự không cố ý làm đổ rượu.."

"Liếm khô đi!" Hắn trầm giọng nói, ngữ điệu không có chút hơi ấm, hắn vốn không phải người thích nghe những lời giải thích dài dòng.

"Hả!" Cô gái đó kinh ngạc đến tột độ. Đương nhiên không chỉ mình cô ta mà tất cả những người còn lại cũng kinh ngạc không kém. Một số người còn muốn đứng lên để nói giúp nhưng đều bị các vị có vai vế ngăn cản. Bởi một số người đã nhận ra người đàn ông kia chính là người không ai dám đụng vào - Kim Taehyung.

YeonJun tiến lên, nắm lấy mái tóc dài của cô gái đó một cách không thương tiếc, đem cô ta quỳ xuống trước mặt hắn. "Mau liếm khô giày của Kim Tổng." 

Cô gái đó đã bắt đầu khóc, nén nỗi nhục lại càng thêm sợ hãi. Cô quay đầu lại cầu xin sự cứu giúp từ đám bạn tốt, nhưng đáp lại chỉ là những ánh nhìn né tránh hoặc tuyệt vọng. Cô ta không còn cách nào khác, đành cúi người xuống, nhắm mắt lại, liếm sạch chỗ rượu trên đôi giày da giống như một con chó.

Trong đám người, tiếng xì xào bắt đầu nổi lên... Nép người phía sau học trưởng, Jimin nhìn cảnh tượng với đôi mắt mở to, hai tay không tự chủ bịt miệng lại. Sao ông ta lại có thể đối xử với người như với chó được?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro