27. Giam nuôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn phòng này có vẻ hắc ám, ánh sáng mặt trời không thể chế ngự được mà dịu đi, bốn phía đều là vẻ lạnh lẽo khiến cậu không khỏi run sợ.

Cửa phòng đóng lại. Thế này Jimin mới thấy rõ được cái gọi là "vận mệnh" của mình!

Ngay sau đó, cậu mở to hai mắt nhìn. Cả căn phòng to như vậy nhưng thực sự rất đơn giản, không có một chút sự bài trí nào, ngay cả trang hoàng bình thường cũng không. Nhưng điều khiến cậu kinh ngạc và khủng hoảng nhất chính là...

Một chiếc lồng sắt màu ngà đặt ở giữa căn phòng.

Cậu không biết rõ chiếc lồng này có phải làm bằng ngọc thạch hay không nhưng quả thực nó rất lớn, chiếm nguyên phần lớn diện tích gian phòng.

Hô hấp Jimin trở nên dồn dập, đột nhiên có chút phản ứng lại. Cậu vừa muốn né tránh lại bị Taehyung kéo lại, bàn tay to của hắn mở ra chiếc lồng.

"Không! Rốt cuộc ông là cái quỷ gì mà lại làm trò này?" Cậu có dự cảm xấu, hai tay liều mạng nắm lấy song của chiếc lồng.

Nhưng xem ra sự phản kháng này đối với hắn chả thấm vào đâu. Bàn tay to hơi dùng sức đẩy cả người cậu ngã vào trong lồng.

"Aa..." Đầu gối Jimin trực tiếp đập vào chiếc lồng lạnh lẽo, áo sơ mi trắng cậu mặc cũng theo đó mà nhàu nhĩ. Bộ dạng này không khỏi khiến người ta thương tiếc.

"Kim Taehyung!"

Cậu nhìn thấy cánh cửa chiếc lồng bị đóng lại thì ngay lập tức tiến lên, hai tay dùng sức lay mạnh song sắt. "Sao ông có thể dùng lồng sắt để nhốt tôi? Ông không có tư cách làm như vậy! Tên khốn!"

Hắn từ trên cao nhìn xuống với phong thái chiêm ngưỡng hư cảnh nóng bỏng. Jimin trong lớp quần áo bị xô lệch, mái tóc đen có chút hỗn độn, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi sáng như ngọc.

Lúc này khóe môi hắn hơi nhếch lên, "Là con thách thức giới hạn của ta! Ta chẳng phải đã nói không cho con tự do bay nhảy nữa sao?" Giọng nói của hắn trầm thấp giống như tiếng vang vọng từ trời xuống quanh quẩn bên tai cậu, chạm vào tận sâu trong đáy lòng.

"Lồng sát này để cho con nhớ mình là ai."

"Tên khốn! Tôi sẽ tố cáo ông tội giam người phi pháp." Jimin uất hận dùng sức lay động song sắt. Không khí trong căn phòng lạnh như băng làm cậu rét run, quả thực ở đây vô cùng lạnh lẽo. 

Cho dù chết cậu cũng không nghĩ đến một ngày lại có người có thể dùng một cái lồng sắt để nhốt mình. Trong mắt hắn, cậu chỉ như một con vật, một món đồ chơi, nếu không tòa thành lớn như thế này sao lại có sẵn cái lồng sắt lớn như thế!

Kim Taehyung khi nghe thấy lời của cậu rốt cục cũng nở nụ cười lạnh đến thấu xương, "Tiểu xinh đẹp, nếu con muốn thì có thể tố cáo ta!"

Hắn cúi người xuống, bàn tay to với vào lồng sắt, dùng sức nhấc cằm của cậu lên, "Ta nói rồi, tốt nhất là nên ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng.. đứa trẻ này không dạy dỗ một chút thì không nhớ kĩ được!"

Hắn giống như là đang tức giận, lại như là muốn trêu trọc, thản nhiên nói ra rõ ràng mang theo hàm ý tàn nhẫn.

Jimin hung hăng nhìn hắn, thật lâu sau hai con ngươi dường như xẹt qua một tia bén nhọn, lạnh lùng nói: "Ông.. không phải người!" 

Ngay sau đó, đôi mắt vốn luôn bình tĩnh của hắn dần dần có sự thay đổi. Bàn tay hắn đang nắm lấy cằm cậu đột nhiên tăng thêm chút lực, "Vừa nói cái gì?" 

Ngữ khí của hắn đáng sợ ghê người, làm cho cậu có cảm giác sợ hãi chưa từng có. Cậu rõ ràng nhìn thấy sự biến chuyển trong đôi mắt của hắn thì thầm giật mình. Nỗi sợ hãi từ đáy lòng cũng dần biến mất, bên môi là nụ cười lạnh nhạt.

"Loại người lúc nào cũng ỷ lại quyền uy mà ép buộc người khác làm theo ý mình. Rốt cuộc cũng chỉ có vậy thôi sao!" Taehyung đột nhiên nắm chặt tay, ánh mắt cũng tỏa ra vẻ bén nhọn cực độ, lực tay thô bạo của hắn dường như sắp bóp nát cằm cậu.

Jimin gắng hết sức thừa nhận sự dày vò này, ngay khi cậu nghĩ hắn sẽ nhâng tay cho cậu một cái tát thì lại phát hiện đôi mắt hắn không chút gợn sóng, rất nhanh khôi phục vẻ bình tĩnh mọi khi, trong lòng cậu không khỏi kinh hãi, khiếp đảm.

Hắn chậm rãi buông cằm cậu ra, bàn tay nắm quyền sinh quyền sát kia phủ lên mái tóc đen của cậu, vuốt xuống gương mặt kiều diễm.

"Jiminie.." Khóe môi lạnh lùng nhếch lên, "Con người lúc nào mà không vậy, từ thời nguyên thủy tới nay vẫn là kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu. Con ở trước mặt ta cũng chỉ như cừu non bị sói nhai tươi nuốt sống! Vốn không thể phản kháng."

"Ông..."

"Ngay cả ý thức sinh tồn này mà cũng không nhớ. Minie, con hết lần này đến lần khác ngỗ nghịch làm trái ý ta. Như vậy chỉ làm cho mình càng thêm thống khổ!"

Tiếng nói Taehyung ngày càng lạnh lẽo, hắn vỗ vỗ đầu cậu, "Không cần lại thử chọc giận ta, nếu không..."

Hắn cố ý ngừng lại, con mắt sắc bén nhìn dọc theo khuôn mặt tinh xảo, nhỏ nhắn của cậu, chậm rãi nhìn đến chỗ xương xanh thì đôi mắt thoáng trầm xuống.

"Nếu không thì thế nào?" Jimin bị hắn nhìn thì toàn thân sợ run, nhất là trong căn phòng lạnh lẽo như thế này, cậu lại lần nữa cảm thấy tuyệt vọng.

Hắn lạnh lùng cười, "Con đã nỡ nói ta không phải người, vậy chi bằng ta sẽ không dùng biện pháp của người. Khi con không nghe lời, ta sẽ.. ăn con!"

Khuôn mặt cậu đột nhiên trắng bệch ra. Thấy thân mình cậu theo bản năng giật mình một cái, khóe môi hắn lộ ra ý vừa lòng, lại cố ý bổ sung một câu: "Như sói ăn thịt cừu vậy, ngay cả xương cốt cũng không chừa!"

Jimin gắt gao dõi theo hắn, đôi mắt sáng tựa ngọc lưu ly yếu ớt chớp một cái, giọng nói cố ý ra vẻ quật cường nhưng thực ra lại run rẩy không ngừng, "Ông.. không thể làm như vậy!"

"Ta đương nhiên có thể làm như vậy!" Hắn nói như là rất đúng lý hợp tình, giọng nói trầm thấp như ma mị truyền đến, hơi thở mãnh liệt cũng như phả đầy khuôn mặt cậu, "Ta không phải người nên hình thức chăm con cũng sẽ khác. Nó gọi là... giam nuôi! "

Nói xong câu đó hắn vỗ nhè nhẹ đầu cậu rồi đứng dậy rời đi. 






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro