35. Dùng thân đỡ đạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin liếc thấy người đàn ông trung niên đang nghiến răng, bàn tay dưới gầm cầm một thứ gì đó hình chữ nhật màu đen, dường như có nút bấm.

Cậu liền xông đến với vẻ mặt tươi cười: "Appa à..Mọi người có gì từ từ thương lượng. Con đường sống này cũng không phải không có lối thoát".

Nói xong, cậu vòng qua ghế sofa ngồi lên đùi hắn. Taehyung nhíu mày nhìn cậu ngồi trên đùi mình tít mắt cười.

Người đàn ông trung niên sững người trong vài giây, ông ta ngập ngừng hỏi: "Ý cậu đây là gì?" 

Jimin liếc qua người đàn ông rồi quay sang hắn. Cậu giơ hai tay ôm cổ hắn cười nói: "Tiền thì có ai lại đi chê nhiều cơ chứ. Có cơ hội kiếm tiền sao Appa còn bỏ qua?"

"Appa không muốn làm thì để con làm vụ này là được rồi. Dù sao con cũng có hai phần vạn cổ phiếu của công ty đúng không! Con không sợ tiền nhiều đâu."

Hắn lạnh lùng nhìn cậu đang đong đưa lơi lả. Cảm thấy sau lưng có gì đó lạ thường, đáy mắt hắn lóe lên một tia cảnh giác.

Taehyung chậm rãi đưa tay ôm chặt eo cậu. Đôi mắt hắn nhìn chăm chú cậu, miệng hơi nhếch lên: "Con muốn tham gia vụ này cũng không phải không được."

Không biết do tâm linh tương thông hay do hắn quá nhạy bén liền hiểu ra ý tứ trong ngữ điệu của cậu có chút bất thường. Chỉ thấy Jimin nháy mắt một cái với Jungkook như ra hiệu gì đó.

Sau đó cậu liền nở nụ cười rạng rỡ: "Đã bàn xong rồi đấy nhé! Chuyện của con, Appa không được can thiệp đâu đấy. Con muốn tìm đối tác nào, đó là việc của con."

Nghe Jimin nói vậy, những người đàn ông còn lại liền cười tươi niềm nở với cậu: "Kim Thiếu Gia, hay cậu thử xem xét chúng tôi đi. Chúng tôi làm nghề này lâu rồi, lại có sẵn một đường dây riêng, nhất định sẽ một vốn bốn lời. Kim Thiếu Gia, chúng tôi tuyệt đối không làm cậu thất vọng."

Cậu bất giác trừng mắt nhìn hắn. Kim Thiếu Gia gì chứ? Tuy nhiên, vẫn giữ nụ cười trên môi: "Xem xét các ông không phải không được. Có điều, ông vừa tỏ thái độ rất không tốt với Appa Taetae của tôi. Thái độ này..." 

Jimin kéo dài giọng nói, môi nở nụ cười tươi, nhưng ánh mắt của cậu lóe lên tia phẫn nộ, trong lòng thấy buồn nôn. 

"Taetae? Sao mình có thể nói ra toàn phân như vậy chứ?"

Người đàn ông trung niên hốt hoảng đứng dậy cúi người cung kính: "Lão đại, Kim Thiếu Gia, tôi..."

Người đàn ông chưa kịp dứt lời, Soobin và Yeonjun nãy giờ vẫn đứng sau lưng Taehyung đột ngột xông đến như tia chớp. Bọn họ giữ chặt hai tay người đàn ông bẻ quặt ra phía sau, khiến ông ta cảm thấy xương khớp như bị gãy rời.

"Chạy đi, ở đây có nội gián."

"Nói tào tháo là tào tháo đến ngay."

Mọi người còn chưa kịp rời khỏi cửa, đột nhiên có tiếng súng nổ ầm ầm. Đám thuộc hạ của mấy hắn ta thấy có kẻ đánh úp lập tức chia thành hai nhóm.

Một nhóm nổ súng yểm hộ Lão đại ra ngoài, một nhóm xông về nơi bắn đạn.
Bọn họ nhanh chóng rời khỏi đó tiến về phía cửa chính.

Jungkook vừa vặn đi đến cổng, gã lập tức dừng bước, nhanh chóng lùi lại phía sau. Jimin đúng lúc đó bước đến bên cạnh gã.

Theo kinh nghiệm né tránh có được khi làm côn đồ, cậu không hề nghĩ ngợi liền đổ người về phía trước.

Gã và cậu trong một giây người ngả về đằng sau, người tiến lên đằng trước. Khi hai thân hình giao nhau, Jungkook đã lui về phía sau cậu, còn cậu lao người về phía trước gã. 

"Pằng", một tiếng súng nổ.

"Jimin.."

Thân hình Jimin vừa vặn chắn trước người gã. Cậu hơi ngã về phía sau rồi lại dúi ra đằng trước. Ánh mắt Jungkook lóe lên một tia kinh ngạc như không thể tin nổi. Liền giơ tay kéo cậu vào lòng rồi nhanh chóng lùi về khu vực an toàn phía sau cánh cổng lớn.

Mọi người ra sau cánh cổng, cậu nằm gọn trong lòng gã. Jimin mở to mắt nhìn Taehyung, phát hiện thần sắc hắn lộ vẻ giận dữ như muốn giết người.

Một cơn đau ở ngực đột nhiên dội đến, cậu cúi đầu nhìn xuống, máu ở trước ngực tuôn trào, ướt đẫm cả áo sơmi. Lúc này cậu bất giác nhíu mày nhìn Taehyung. Còn hắn thì dồn mọi sự chú ý lên người cậu. 

Giành lấy người con trai trong lòng Jungkook, mặt hắn nổi đầy hắc tuyến, chất giọng trầm như phát ra từ cõi âm tào địa phủ : "Ta còn tưởng da thịt con được luyện từ kim cương đấy! Dám ngang nhiên trước mặt ta dùng thân đỡ đạn cho người đàn ông khác? Nếu đã muốn chết như vậy, lần sau nhớ dùng đầu mà đỡ."

"Mắng cái khỉ."

Trời ạ, sao đen đủi thế không biết. Cậu là chỉ muốn...tránh đạn thôi mà. Sao lại thành đỡ đạn giùm người đàn ông khác thế?

"Yoongi, mau gọi người đến. Nhanh lên! Nhờ Kim Lão Đại mang em ấy về trước. Mọi chuyện ở đây giao lại cho tôi!" Sau khi Jungkook hết bàng hoàng liền ổn định cảm xúc truyền lệnh cho mọi người hành động. 

Hắn bế Jimin chạy như bay ra ngoài, bất chấp bên ngoài có nguy hiểm hay không. Nhanh chóng ngồi xe phóng đi mất. 

______________________________________

Trong ngôi biệt thự, bác sĩ riêng của Taehyung là Hoseok vô cùng bận rộn cứu chữa cho cậu đang bị hôn mê bất tỉnh.

Bàn tay run rẩy của anh ta cố gắng giữ chặt cái kẹp, mồ hôi trên trán anh ta túa ra như tắm, chảy từng giọt xuống mặt. Hắn đứng bên cạnh thấy vậy, vừa lau mồ hôi cho Hoseok vừa cau mày nói: "Bình tĩnh!"

Anh nhăn mặt. Không phải anh không muốn bình tĩnh, cũng không phải anh muốn run rẩy. Chỉ tại người đàn ông đứng bên giường nồng nặc mùi sát khí, lại nhìn chằm chằm anh bằng ánh mắt máu tanh mùi địa ngục, khiến anh không thể bình tĩnh nổi.

Khủng khiếp quá, đây là lần thứ 2 Hoseok chứng kiến Taehyung đáng sợ như thế này.

"Em ấy sống thì mày được sống. Em ấy chết, tao sẽ cho mày xuống suối vàng làm trò tiêu khiển cho em ấy." Nghe giọng nói băng giá của hắn, Hoseok đột nhiên lạnh toát sống lưng.

__________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro