redkhoa. swap

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

‼️. chuyển ver đồng tác giả. longfic

Rốt cuộc là khi bào em mới thấy được chính em. Trong tấm gương bụi bặm hay là cách họ ngược đãi em? Nhớ cho kĩ, em chỉ là đứa con nuôi sẽ mãi chẳng được gì.

Trong gia đình này, những đứa con được luyện giọng hát từ bé, tất cả nhưng ai không vừa ý họ sẽ đều bị ngược đãi, em cũng đâu khác? Em nhớ rằng em từng cố gắng mức nào để có thể sinh tồn tại đất này.

" anh hoài nam ơi, em muốn có giọng hát giống anh"

Đứa con cưng của ông bà đó là đứa được cưng chiều nhất, anh ta có giọng hát trong, em mơ ước được vậy. Người chỉ dạy em cách khắc phục lại cũng là anh. Em nhớ rằng họ từng rất hài lòng với giọng hát như thiên sứ của em. Chẳng được lâu, tiếng em ho liên tục không dừng được, giọng nói lại vị lạc đi. Cứ dần dần chỉ còn lại tiếng nói không rõ lời.

Rồi một lần nữa, anh ta lại tới trong đôi mắt của hoài nam chứa đầy sự bao biện như đang bị bắt ép làm việc gì.

"tấn khoa, thuốc này"

Anh đưa một viên thuốc màu đỏ, đó là loại độc dược khiến thanh quản không nói được gần như có thể biến thành câm.

chuyện cứ như dự đoán, cổ họng em như thiêu cháy, nóng ran khiến em không thể nói được, tiếng khóc đau đớn nhưng lại chẳng làm được gì, bất lực à? Tiếng thét đau đớn kia lại làm em nôn ra máu đỏ tươi. Tại sao? Tại sao anh hoài nam lại làm vậy, lão già đó đánh ngất em rồi lấy máu đó vào một lọ chiết nhỏ.

Tới khi trời rạng sáng, họ quăng em vào rừng sâu, nơi đồn đoán về con quỷ dữ sẵn sàng giết bất cứ ai. hoài nam trong bất lực nhìn họ ném em vào khu rừng, anh giơ tay như cố níu lại... 'đừng...' em chẳng ngang được ai đâu, giữa cánh rừng tối tiếng đàn xé toạc màn đêm kia, tiếng đàn kéo lên như đang khắc lên lòng em, những bóng đen tranh tối tranh sáng xen lẫn nhau ' thằng nhóc tội nghiệp ' có bàn tay to lớn móc hai con mắt khiến hốc mắt trống rỗng, máu lan dài xuống hai má

"tao cho mày sự thành công như ước nguyện, còn mày bán lại linh hồn này cho tao? tự bản thân mày giết hết chúng nó đi nào?"

đổi lại đôi mắt vốn đơn thuần ngây thơ, lại ẩn trong đó đỏ mắt đỏ thù hận... tới cuối cùng em vẫn chỉ là thú vui của chúng nó? em nhớ anh ta từng thương em tới nhường nào nhưng mà.. anh ta chẳng cản lại được, đứng trước mặt nhau một lần nữa em chỉ mong em lấy lại tất cả những thứ vốn thuộc về em. đôi mắt em nhắm chặt, ngã xuống nền đất lạnh ngắt, đây là vùng đất chứa đựng bao hận thù, tiếng gào khóc thảm thương chôn vùi dưới lớp đất. cuối cùng rằng chỉ có màn đêm ôm chặt lấy em.

trong màn đêm tối, dân làng gần đấy lại nghe thấy tiếng khóc thét vang vọng trong rừng, tiếng dây đàn kéo day dứt kéo dài không thể nào nguôi được, nhịp trầm có vội vàng có, tiếng đàn như muốn nói chẳng lâu nữa đâu ngôi làng này lại ngập trong máu đỏ tươi của từng người.

đã hơn 9 năm kể từ vụ việc đó xảy ra, hoài nam chính thức là người nối tiếp sự việc lão, mang giọng hát đó, bao ánh nhìn cũng phải chú ý đến anh. 'uống hết lọ chiết cuối rồi mọi giọng hát của thằng khoa sẽ mãi của mày' lão ném cho anh lo chiết cuối, cái màu đỏ đặc khiến ai trông cũng thấy sởn người, từng bước chân nặng nhọc về phòng. mình đang làm cái quái gì vậy? giết em ấy để lấy giọng hát mãi? ta tự giết chính ta dâng hiến cho em liệu em còn giận ta không? đứng trước buổi hòa nhạc lớn, ánh đèn quay về anh như là trung tâm. thứ anh chú ý lại là cậu nhóc màu tóc đỏ chói, 'khoa ơi?' thằng nhó như biết anh nhìn nó nên cũng chỉ cười đáp lại.



"chào anh nha, anh hát hay thật, em cũng muốn được như vậy"

_

cậu nhóc tóc đỏ làm anh thấy sự quen thuộc, cái nụ cười của nó rất duy mà, cái suy nghĩ lẩm bập lại trong đầu anh. dòng suy nghĩ vỏn vẹn sự ngây ngốc cũ, thằng nhóc đấy hay đến buổi hòa nhạc mà anh hay diễn, vẫn chỗ cũ, cái ghế ngay hàng đâu như đã chẳng thiếu bóng dáng thằng nhóc đó.

"thưa quý ông, quý bà, chúng ta luôn chờ đợi chàng trai này. đúng vậy , cậu ca sĩ trẻ, hoài nam"

đứng trước bao ánh đèn, anh vẫn chỉ hướng mắt tới chiếc ghế trống, mà cậu nhóc đó ngồi. bài nhạc vốn là bản tình ca của hai người tình nọ chẳng thể đến với nhau. khác nào chín năm qua chỉ vu vơ như vậy sao? đồng hồ điểm đúng 9 giờ tối, anh thấy những con mắt của những con mắt của những người ngồi dưới ngập màu đen láy cứ nhìn chằm chằm.

ánh mắt sự khinh thường, ánh mắt của sự thù hận. nhìn họ chẳng khác nhìn đang nhìn vào một con quỷ thực sự, con quỷ của sự điên cường, lấy đi sinh mạng người khác, lấy đi năng lực vốn có.

.

Sáng ngày trước, anh đến tham dự buổi trừ tà ở nhà thờ, anh mặc bộ vest đen. khi cha sứ nhìn thấy anh liên thay đổi sắc mặt, ông ta lẩm bẩm câu cầu nguyện nào đó, ông ta còn nói rằng " con mang theo nhiều tội đồ, xin chúa làm ơn hãy cứu lấy linh hồn con.." nhưng anh đến đây chỉ muốn nói rằng " xin chúa hãy bảo vệ em ấy"

đinh tấn khoa? mọi người hướng ánh mắt nhìn về cậu nhóc có mái tóc đỏ, mọi người trong thị trấn nói rằng nó giống nhóc khoa nhà của người nhạc sĩ, nhưng cậu nhóc đó cũng chết lâu rồi...

.

Đêm nay là một đêm trang tròn, nó gọi là hiện tượng trăng máu, có đôi mắt hiện lên màu đỏ rực, máu chảy dài từ hòm mắt xuống má. Con quỷ biết nó đang làm gì..? đức duy cầm con dao trên tay từ từ đi đến chỗ người cha nuôi kia, nó định vung dao lên làm một đường. nhưng lại dừng tay? à không nên cho ông ấy một chút vị máu thôi.

Đêm đấy có người nghe thấy rằng lão ta gào lên trong đau khổ khi thấy xác vợ mình treo lửng lơ trên trần nhà...

_

' tất cả nụ cười này đều đẹp, sao em không cười?'

Anh lại nhớ đến nụ cười ngay ngô của nó, liệu từng đấy năm anh còn nhớ đến không?

Trong thị trấn, bọn họ đồn thổi về cậu nhóc tầm từ mười sáu - hai mươi tuổi kèm với giọng hát giống với cậu cả nhà ông bà phạm. Nghe về lời mấy người họ hàng nói rằng, cậu ta có mái tóc đỏ kèm với đôi mắt đen, kèm cùng bao nhiêu tin đồn về cậu ta giống cậu con nuôi của ông bà đã mất.

Đúng đấy, cậu khoa mất lâu rồi. Tiếc cho một nhân tài

Họ nói rằng cậu hoài nam đang như đang chìm đắm vào sự tệ nạn của bia rượu và cả chất cấm như ma túy? Họ kệ rằng chẳng thấy anh nữa, một cuộc khủng hoảng sau khi mẹ của anh ta mất à? Anh ta cứ suốt ngày nói lảm nhảm về việc sẽ có nhiều người chết thảm hơn nữa?

Câu nói đấy có lẽ không sai, chỉ gần đây vài tuần cha của anh ta cũng chết, trong tình trạng bị siết cổ, phần bụng bị cắt xéo đến cả nội tạng bị rơi ra ngoài. Cánh tay phải bị cắt thành nhiều mảnh nhỏ còn chân thì như bị bẻ gãy.

Xác của ông được tìm thấy trong phòng soạn nhạc. Nhưng sau vụ đó chẳng ai thấy anh đâu

|

Nhưng vụ việc đó phải cả tháng sau họ mới biết, quên mất đứa trẻ âm nhạc kia. Càng ngày càng nhiều vụ án mạng kinh hoàng ở trong thị trấn đấy, họ quay ra đổ lỗi cho chính cậu , nói rằng từ ngày cậu đến là có nhiều vụ án.

Có nhiều người nói thấy cậu hay đi qua lại trước nhà của ông bà nhà nguyễn. Một kế hoạch để giết cậu ta đã được lên bởi một người dân cạnh bìa rừng, lão ta kể lại khi nghe tiếng hát của cậu là những tiếng gào thét lại ẩn trong đấy..

Lão ta biết nơi cậu ở, vì chính lão cho cậu ở nhờ.

' Cho đứa con của quỷ trong nhà có ngày nó báo hại lại đấy ! '

Lão biết chứ, vì lão biết cậu ta bán đi linh hồn để dâng cho quỷ tròn khu rừng kia, mọi người nhắc tên lão như kẻ từng giết hàng trăm con quái vật, lão biết cậu là đinh tấn khoa là đứa con nuôi của ông bà phạm và biết rằng 'nó' muốn quay lại đây để giết mọi người trong thị trấn này.

' tại sao cậu ta biết rằng ông lão là người săn quỷ mà vẫn ở lại..? '

_

Đêm của quỷ, trăng hôm ấy là trăng tròn, lão ta kêu mọi người hãy chờ lão giết đứa con quỷ ở trên lầu kia. Mở cánh cửa trên lầu, lão thấy đức duy vẫn đang ngồi trên giường đôi mắt chảy đầy huyết. Lão cầm chắc con dao trong tay lao đến muốn giết chết cậu nhanh nhất bằng con dao ngấm vào dòng nước thánh vào thứ độc giết chết bất cứ con quái nào.

Tiếng gào thét chứa đựng trong cổ họng của cậu tuôn ra với máu, căn nhà đầy sự hỗn loạn cùng những tạp âm điên cuồng đang khóc.

Lối vào khu rừng tối mịt, mặt trăng hóa đỏ. Cái xác dưới nền đất đấy đứng dậy như vẫn lành lặn chẳng lên xước sẹo gì, nhưng mắt vẫn khóc ra máu. Trong khu rừng có đầy những con quạ ăn thịt người, nó bay đến chỗ của người ở đó con quạ đâm mạnh vào hốc mắt lôi ra vào ăn hết...

" mày mất hết ý thức rồi khoa? "

Cậu nghiêng đầu khó hiểu, chỉ vài giây có con dao găm lão đang cầm đâm thằng vào đầu lão, lảo đảo ngã xuống, màn đêm đầy máu..

Cậu thấy hoài nam khi cái xác của lão khi ngã xuống

" khoa ơi về thôi nào.."

Đôi tay cả anh lúc đưa ra nắm tay cậu như tay của con quỷ đã giúp cậu trong khu rừng kia.. Màu đỏ.. Dính cả máu móng tay dài và nhọn, nhưng nó vẫn như cái lúc cậu bị ném vào khu rừng

"Em ơi đừng sợ"

hoài nam... Anh ta mới như chính ta con quỷ, anh ta biết bố mẹ mình giết cậu.. Anh ta chính là người giết chết chết chính ông bà ta vì họ thực cũng không phải bố mẹ thật của anh đâu?














Là ông bà đấy đã giết bố mẹ hoài nam vì họ hết giá trị để kiếm tiền cho ông bà lão ta, đến khi mọi việc sắp bị lộ, họ nhận thêm các đứa trẻ từ cô nhi việc giả nhân giả nghĩa như cưu mang đứa trẻ, đến khi nhận nhưng đứa trẻ đó quá phiền phức và chẳng có tác dụng gì, bọn họ giết đi hết. Và khi cậu trống đối lão ta không muốn chịu hành hạ kia nữa. Họ dàn dựng việc cậu bị tai nạn vào ném xác cậu vào khu rừng kia..



' cho quỷ trong nhà có ngày nó báo hại lại đấy ! '




End















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro