٦

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

sau vài năm mặc trang phục vũ nữ, minseok không muốn thừa nhận rằng mình vẫn có chút nhớ nhung.

so với trang phục vải mỏng màu hồng nhẹ nhàng lần trước, lần này quần áo vải và trang trí đều tinh tế bất thường. chiếc váy phía dưới tỏa sáng với ánh sáng của lụa đen, vòng eo được trang trí bằng một vòng châu báu, giống như dải ngân hà trên trời.

phần trên là áo dây mảnh, độ dài chỉ hơi lộ ra phần bụng, thiết kế rất bảo thủ - em tất nhiên biết là theo yêu cầu của ai - ít nhất không phải là sự phóng đãng khiến minseok đỏ bừng cả khuôn mặt, mà thêm phần trang nghiêm cao quý. trước ngực đính kim tuyến, khi lắc lư phát ra tiếng kêu leng keng, minseok còn buộc chuông ở cổ tay và mắt cá chân, khi di chuyển cả người như một bản nhạc êm dịu.

điều chỉnh vị trí khăn che đầu trước gương, minseok hít thở sâu một hơi, đẩy cửa bước ra.

em đã quen thuộc với cảnh tiệc tùng, hương hoa hồng ngào ngạt, ban nhạc chơi những giai điệu nhẹ nhàng, em bước đến phía trước chỗ ngồi, hơi cúi chào.

các sứ thần nước ngoài hài lòng vỗ tay, sanghyeok đứng bên cạnh với nụ cười lịch sự, ánh mắt đầy cảm kích, còn lục hoàng tử ngồi ở xa... minseok không dám nhìn sang, nghĩ đến tâm trạng của minhyung lúc này, tim em như đánh trống, đập thình thịch vào xương sườn.

chỉ là biểu diễn thôi... em nghĩ, không biết là để tự thuyết phục mình hay phàn nàn về minhyung. nhẹ nhàng lắc đầu để xua đi những suy nghĩ thừa thãi, em gật đầu với nhạc công.

bước chân bước theo nhịp trống, dây đàn oud như dòng suối mát chảy ra từ ốc đảo, minseok lắc lư tay chân, để cơ thể trôi theo dòng nước.

nhẹ nhàng, vươn tay, xoay vòng. những năm qua minseok không ít lần xem các buổi biểu diễn múa, em đã gặp những vũ nữ đẹp nhất trong vương quốc, dù sao thì sứ thần nước ngoài cũng không thực sự hiểu nội hàm, chỉ cần bắt chước là đủ, nhìn đôi mắt sáng của họ là hiểu...

minseok bỗng muốn cười, một khoảnh khắc xao lãng khiến động tác xoay chân phải mất lực, em hơi vặn chân, giai điệu của chuông đột nhiên hỗn loạn, em tạm thời thêm một động tác để che giấu lỗi, ngẩng đầu thấy gương mặt của khách quý vẫn bình thường, lỗi không bị lộ, em thở phào nhẹ nhõm, nhưng không thể phớt lờ cảm giác đau nhẹ ở mắt cá chân phải.

một bản nhạc cuối cùng cũng kết thúc, minseok kìm nén hơi thở, mỉm cười cảm ơn, các sứ thần nước ngoài đứng lên vỗ tay, nụ cười trên khuôn mặt họ đầy ngạc nhiên.

"không hổ danh là lục vương phi nổi tiếng! liệu có thể..."

"chúng ta còn nhiều tiết mục chuẩn bị, ngài có thể mong đợi những buổi biểu diễn tiếp theo."

sanghyeok ngắt lời, đeo lên một vẻ mặt đoan trang, cuối cùng cũng thuyết phục được sứ thần. anh nháy mắt với minseok, minseok cúi chào rồi định đi, quay lại liền rơi vào vòng tay quen thuộc.

"xin lỗi, ta hơi mệt, hai ta đi nghỉ trước, thật xin lỗi. hy vọng đại sứ có thể tận hưởng hành trình thăm quan ở nước ta."

minhyung nhẹ nhàng xin lỗi, sau đó nắm tay minseok, không quay đầu lại mà rời khỏi phòng tiệc.

bước nhanh qua hành lang, mắt cá chân phải âm ỉ đau, cổ tay bị minhyung nắm chặt, trang sức gắn chuông ép vào da thịt, không đau nhưng luôn không thoải mái, minseok đột nhiên thấy tức giận.

bị sứ thần nước ngoài chỉ điểm muốn xem em biểu diễn đâu phải lỗi của em. sứ thần của nước láng giềng đột ngột đến thăm, sanghyeok cố gắng đảm bảo mọi hành trình không có sai sót, ngay cả minhyung cũng thức khuya mấy đêm để hỗ trợ, làm sao em có thể từ chối yêu cầu ngay trong bữa tiệc đầu tiên? chỉ là không vui vẻ thì còn đỡ, nếu ảnh hưởng đến tình hữu nghị giữa hai nước thì không phải là trách nhiệm mà minseok có thể gánh chịu.

minhyung rõ ràng cũng biết... anh chắc chắn cũng biết minseok bị trật chân, vậy mà vẫn kéo em đi qua nửa cung điện để về cung điện nhỏ của họ. cảm giác cay cay ở khóe mắt, minseok chớp mắt nhịn xuống.

may là minhyung vừa vào cửa liền buông tay em. anh ép minseok ngồi xuống ghế đệm mềm, minseok ôm lấy một chiếc gối ôm như cọng rơm cứu mạng, ngẩng đầu thấy minhyung cầm một chiếc hộp tròn nhỏ đi tới.

minhyung vẫn giữ im lặng, nhưng động tác nâng mắt cá chân em lại vô cùng nhẹ nhàng, khiến minseok giảm bớt cơn giận. trong hộp là kem màu trắng, mùi hương nhẹ nhàng của hoa và thuốc hòa quyện, minseok nhăn mũi. em yên lặng để minhyung bôi thuốc, xử lý xong mắt cá chân em còn nhìn tay minseok, xác nhận chỉ là vài vết đỏ rồi nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay xoa xoa.

hành động của minhyung khiến minseok mềm lòng, em rút tay lại, vùi mặt vào gối ôm, buồn bã hỏi.

"giận rồi à?"

"không giận."

—— nói dối.

"không lừa em. minseok biểu diễn rất tốt, sanghyeok chắc chắn yên tâm rồi."

"nhưng mà... " minhyung không vui mà.

minhyung đều biết em muốn nói gì, thở dài.

"anh chỉ đang nghĩ, nếu đất nước đủ mạnh thì sẽ không cần để ý đến mấy sứ thần đó."

"anh sanghyeok nói ngoại giao cũng rất quan trọng mà."

"anh thì muốn đánh cho họ nghe lời luôn."

minhyung cười, anh tự biết suy nghĩ này trẻ con và không thể thực hiện.

nhưng chỉ cần liên quan đến minseok, anh liền muốn đánh đuổi tất cả những kẻ có ý đồ xấu xa đến gần em ấy, muốn đánh cho họ cầu xin, cho đến khi không dám liếc nhìn vương phi của anh lần nào nữa...

"nếu minseok thật sự là vũ công của anh, anh sẽ nhốt em lại." minhyung cúi đầu in một nụ hôn lên mặt trong cổ tay của minseok.

"anh sẽ không làm thế đâu."

minseok phàn nàn. em biết so với việc tước đoạt tự do của em, hoàn toàn chiếm hữu em, minhyung thích em tự do hơn. vui vẻ hét lên, đôi khi làm những hành động điên rồ, thông minh lanh lợi và vô tư hưởng thụ sự nuông chiều và yêu thương của anh.

nhưng tối nay, em muốn nói với minhyung rằng, trong một số khoảnh khắc, minseok sẵn lòng để minhyung hoàn toàn chiếm hữu em.

em đẩy minhyung ra, duỗi chân ra phía trước, đầu ngón chân nhẹ nhàng chạm vào ngực người đàn ông, chiếc chuông vang lên âm thanh trong trẻo, là khúc dạo đầu của lời mời gọi đêm nay.

"để em nhảy một điệu cho anh xem nhé... chủ nhân."


bên ngoài phòng trong cung điện nhỏ của họ có một sân thượng rộng rãi, trồng đầy hoa cỏ mà minseok chăm sóc, còn có một gian đình trắng. khi thời tiết nóng không chịu nổi vào ban đêm, họ sẽ ngồi đó hóng mát, đôi khi ôm nhau và ngủ qua đêm.

thậm chí còn có một hồ phun nước. lúc này không có cột nước phun lên, mặt nước gợn sóng phản chiếu bóng dáng của minseok trong bộ váy đen, như một màn đêm trải trên mặt đất, dịu dàng mở ra và ôm lấy.

minseok ban đầu thật sự muốn nhảy một điệu cho minhyung xem, nhưng vừa mới thực hiện vài động tác, minhyung liền tiến tới hôn em, đôi môi ẩm ướt từ tai đi xuống, cằm, xương đòn, ngực, kim tuyến do tiếp xúc cơ thể mà va chạm vào nhau, âm thanh xào xạc như gió thổi qua rừng cây, làm cho minseok cũng run rẩy.

"minhyung anh có muốn xem hay không..."

"minseok tối nay không phải là vũ công của anh sao? phải gọi là 'chủ nhân' chứ."

bình thường minhyung rất có chừng mực, dù có cưng chiều em ở bên ngoài đến đâu cũng không vượt qua giới hạn cơ thể, nhưng khi đôi khi minseok cho phép, anh lại trở nên rất xâm lược, miệng thốt ra những lời lẽ dơ bẩn, muốn giữ em trong vòng tay mãi mãi.

minseok ngồi trên bậc thềm của hồ phun nước, đối diện với minhyung. bàn tay rộng lớn dọc theo đôi chân mảnh khảnh, vén lên lớp váy mỏng, vòng quanh làn da mịn màng trên đùi. ngón tay linh hoạt đến khu vực nhạy cảm, kéo xuống mảnh vải nhỏ, vải ren cọ xát làm minseok co ngón chân lại, khi minhyung ngửi chiếc quần lót đen, em chôn mặt vào ngực anh.

"biến thái..."

"nhưng minseok thích mà."

dương vật cương cứng đẩy lên một vùng nhỏ ở giữa váy, minhyung đẩy váy lên đến eo của minseok, lộ ra đôi chân trần và phần đùi trong mướt mịn. anh thành thạo xoa nắn dương vật nhỏ hồng phấn, minseok gần như ngạt thở vì cảm giác sung sướng, váy rơi vào hồ nước, nổi trên mặt nước, như đuôi cá mọc ra từ minseok.

minhyung dừng lại trước khi em đạt cực khoái, minseok quay người, đặt hai tay lên bậc thềm, xấu hổ nâng mông lên về phía người đàn ông, như một nam sủng khao khát sự xâm nhập.

dương vật của minhyung cứng ngắc, nhưng anh vẫn còn thời gian để chiêm ngưỡng cảnh tượng trước mắt. cơ thể nhỏ nhắn quay lưng về phía anh, làn da bừng đỏ, lỗ nhỏ mở ra và đóng lại - đã được bôi trơn, không biết vương phi làm điều đó từ lúc nào - cực kỳ phóng đãng.

minhyung chần chừ không hành động, cho đến khi minseok lo lắng phát ra tiếng rên rỉ như con cún con, anh mới như tỉnh dậy từ giấc mơ, vỗ nhẹ vào mông của minseok, em ngay lập tức hiểu ý, không kìm được chửi thề.

nhưng lúc này cả cơ thể đều kêu gào muốn minhyung xâm nhập, lấp đầy, đầu dương vật phía trước rỉ ra một chút chất lỏng, kích thích không đủ, em bị treo lơ lửng trên cao không thể xuống.

em run rẩy mở miệng.

"chủ... chủ nhân... xin hãy..."

là lục hoàng tử, từ nhỏ minhyung đã quen với sự chào hỏi, quỳ lạy của dân chúng, nhưng không lần nào khiến anh phấn khích như khi minseok quỳ trước mặt anh cầu xin.

dương vật to lớn thâm nhập vào cơ thể minseok, đôi chân em mềm nhũn gần như không đứng vững, cả cơ thể dựa vào cánh tay ôm em của minhyung để hỗ trợ, từng cú va chạm khiến chuông ở cổ tay và mắt cá chân phát ra âm thanh.

leng keng.

leng keng.

leng keng.

mỗi tiếng chuông vang lên, minseok cảm thấy cơ thể nóng lên một phần, bên trong như có lửa đang cháy. minhyung cúi xuống hôn em, họ trao đổi nước bọt, nhưng càng uống càng khát.

lòng bàn tay và đầu gối bị đá mài mòn đau đớn, minhyung cuối cùng không nỡ để vũ công của anh chịu khổ, rút dương vật ra rồi bế minseok lên, quay về giường mềm trong gian đình.

quay lại vị trí quen thuộc và thoải mái, minseok cuối cùng thả lỏng hét lên, không rõ là vì đau hay vì sướng. hông chịu đựng từng cú va chạm, từng cú thúc vào vị trí nhạy cảm bên trong, hậu huyệt càng ngày càng chặt, mồ hôi của minhyung làm ướt áo choàng trắng, bụng dưới co thắt, giải phóng vào trong cơ thể minseok.

minseok cũng xuất tinh, chất lỏng trắng đục được minhyung hứng lấy bằng lòng bàn tay, nóng bỏng.

minhyung nhìn biểu cảm trống rỗng sau khi minseok đạt cực khoái, nhận ra chỉ có anh mới có thể nhìn thấy khuôn mặt này, hài lòng hôn lên gò má đỏ của vương phi.


lúc minseok gặp lại sứ thần nước ngoài là ngày hắn lên đường trở về nước. em thậm chí còn đứng trong cửa nhìn ra, khăn trùm đầu che một nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt một mí.

em nhìn sanghyeok bắt tay tạm biệt đại sứ, minhyung đứng sau sanghyeok gật đầu chào hỏi, nụ cười giả tạo quá rõ ràng trên mặt khiến minseok không nhịn được mà bật cười.

sau khi tiễn sứ thần, hai người vào trong nhà, minseok chào sanghyeok một tiếng, sanghyeok chỉ gật đầu, đầu óc toàn nghĩ đến các điều khoản hợp đồng giữa hai nước, ánh mắt dừng lại ở đôi tay băng bó của minseok, ngạc nhiên.

"minseok không phải chỉ bị trật chân sao? tay sao lại băng bó thế này?"

nụ cười của minseok cứng lại, ánh mắt vô thức nhìn về phía minhyung, sangheyok lập tức hiểu ra mọi chuyện, cúi đầu che giấu bằng cách hắng giọng.

"minseok, lần này cảm ơn ngươi. sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa." lee sanghyeok cười hiền hòa, "quốc gia của chúng ta sẽ không dâng vương phi để giải trí cho bất kỳ ai, huống chi ngươi là ngôi sao mà minhyung trân trọng."

lời nói thẳng thắn của sanghyeok khiến minseok đỏ mặt, cho đến khi đức vua của họ mỉm cười rời đi, em mới nhìn minhyung với ánh mắt không hề hung hăng, minhyung cười khổ ôm lấy em. hương gỗ trầm hương bao phủ, mùi hương ấm áp khiến minseok lén ngửi thêm vài hơi.

"minseok phải khiêu vũ cho anh xem nữa nha."

"... ừm."

minhyung cười, dù sao cũng ở bên ngoài, anh chỉ cúi đầu hôn lên trán của minseok. minseok vén mái tóc, tay nắm chặt áo choàng của minhyung không buông. em đấu tranh một hồi, lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt hai mí sâu thẳm kia.

em là của anh. là vương phi của anh, là vũ nữ của anh, là ngôi sao của anh, là minseok của anh.

anh cũng là của em. là hoàng tử của em, là chủ nhân của em, là mặt trời của em, là minhyung của em.

chúng ta thuộc về nhau, không bao giờ chia lìa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro