giận dỗi 𓏲 ๋࣭ ࣪ ˖

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Jeong Jihoon chưa bao giờ là người dịu dàng, nhưng vì gặp một người cậu lại học cách trở nên dịu dàng. Jeong Jihoon chưa bao giờ kiên nhẫn chờ đợi ai, nhưng vì lời nói của một người mà cậu sẵn sàng chờ đợi cả một đời và đến cuối cùng người ấy đã nhìn thấy để ngắm cậu một lần.

Faker chưa bao giờ thích một người quá nhõng nhẽo trẻ con đến vớ vẩn, nhưng Lee Sanghyeok lại đồng ý để cho một người to xác tâm hồn bé tí hin xâm nhập vào cuộc sống của mình. Faker chưa bao giờ hứa với ai điều gì mà anh không chắc chắn vì anh sợ sẽ không thể đáp ứng được lời hứa ấy, nhưng hơn hết anh lại sợ người ta thất vọng nhiều hơn. Ấy thế mà anh nguyện ý trao lời hứa về tương lai của mình cho một đứa nhóc.

___________________________________

Lee Sanghyeok giận Jeong Jihoon rồi, giận thật. Nói chứ trước giờ người hay giận dỗi nhiều là Jeong Jihoon chứ chưa bao giờ là anh lớn hết, người đi dỗ nhiều ngược lại là anh Lee Sanghyeok chỉ vì anh siêu chiều Jeong Jihoon, em muốn gì cũng được hết nhưng lần này là ngoại lệ, Jeong Jihoon lần này rất quá đáng, siêu quá đáng luôn, theo lời anh Sanghyeok là như vậy.

Nguồn cơn bắt đầu từ việc, han wangho và Lee Sanghyeok rủ nhau đi ăn riêng, mối quan hệ giữa 2 tuyển thủ này rất tốt và Jeong Jihoon biết điều đó. Trước giờ Jeong Jihoon thường không để ý đến ai đến gần anh của nó vì nó luôn tự hào là anh yêu nó nhất, nhưng đến Han Wangho là nó cảm thấy có nguy cơ nhiều lắm. Nó biết chuyện của Han Wangho và Lee Sanghyeok khi còn là đồng đội, Lee Sanghyeok luôn dành cho anh ấy những ngoại lệ đặc biệt dù biết rằng chỉ là đồng đội cũ gặp nhau, nó vẫn sợ, nó sợ là anh từng có gì đó với Han Wangho thật, và nó sợ anh sẽ bỏ nó.

Tối đó, Lee Sanghyeok đi ăn với Han Wangho đến khuya, điện thoại luôn trong chế độ im lặng đã để anh lỡ mất hơn chục cuộc gọi nhỡ của Jeong Jihoon. Ôn lại kỷ niệm xưa, anh có hơi quá chén, chuếnh choáng trong cơn say anh lại nhìn Han Wangho cười khổ, việc đồng đội rời đi tái hợp, hay hộ thần đổi chủ vốn là việc đương nhiên sẽ xảy ra chỉ là sau từng ấy năm, nhìn lại anh vẫn chưa bao giờ có thể nắm giữ ai trong tay, cảm giác chới với của năm huyền thoại ấy vẫn làm trái tim anh âm ỉ đau đến tận giờ.

Han Wangho nghe anh nói cũng chỉ lặng thinh, có nhiều lí do để đi đến quyết định rời đi, nhưng Han Wangho chưa bao giờ phủ nhận rằng, Lee Sanghyeok là vị thần cô độc nhất mà cậu thấy, cậu thấy anh chiến thắng vinh quang mà cũng thấy anh vụn vỡ làm trăm mảnh, cậu sợ, cậu sợ sẽ thấy vị thần sụp đổ nên cậu rời đi.

"Lee Sanghyeok à, anh say rồi, em đưa anh về nhà nhé"

"Không cần đâu, để anh gọi Jeong Jihoon đón cũng được"

Chuếnh choáng trong cơn say, Lee Sanghyeok bấm số của Jeong Jihoon trên màn hình điện thoại mờ mờ trước mắt anh. Một tiếng tút kéo dài, Lee Sanghyeok nhìn chăm chăm màn hình lộ vẻ khó hiểu 'em đâu có bao giờ không nghe điện thoại của mình chứ ?' Lee Sanghyeok bấm gọi lần nữa, vẫn là tiếng tút kéo dài. Han Wangho thấy cảnh ấy thì ngỏ ý chở anh về, cũng muộn nên anh đồng ý. Bước ra khỏi nhà hàng, khói lạnh phả vào mặt làm anh tỉnh cả rượu. Lee Sanghyeok say nên hơi loạng choạng, Han Wangho nhanh tay bắt được anh làm anh hơi ngả vào người mình. Ấy vậy, vào trong mắt Jihoon, nó lại trở thành hoạt cảnh tình tứ giữa 2 người, nó đã đợi ở dưới gió lạnh 1 tiếng vì anh không bắt máy nó. Thấy vậy, Jeong Jihoon xăm xăm đi lên phía trước giật lại người yêu ôm vào trong lòng.

"Anh à, em đến đón anh về nè, em đợi đã lâu lắm rồi đó. Mình về nhà thôi anh"

"Jihoon hả, anh gọi cho em không được nên Wangho định đưa anh về nè."

Jeong Jihoon nhìn Han Wangho - cũng là đồng đội cũ của nó

"Wangho hyung, đến đây được rồi, để em đưa anh ấy về cho."

"Anh ấy cũng là đồng đội cũ của anh đấy nhé, chăm sóc anh ấy cho cẩn thận."

"Hứ, cần anh phải nhắc nhở sao."

Han Wangho cười cười, con mèo to ngốc này tính cách vẫn thích bật anh như vậy. Ngẫm một lúc Han Wangho nhẹ nhàng nói :

"Chăm sóc anh ấy cho tốt, đã nhiều năm rồi mới thấy anh ấy có người ở bên như vậy. thôi anh về đây, chú em đưa bạn anh về cẩn thận."

"Vâng, em biết rồi."

Nhìn xuống anh người yêu đang rúc trong lòng mình tìm sự ấm áp, hai tay vẫn còn choàng qua dí sát vào người Jihoon mà ngà ngà như ngủ rồi, Jihoon tức đến bật cười.

"Em đứng đợi anh 2 tiếng dưới gió lạnh mà giờ anh ngủ như thế này hả, con mèo nhỏ vô tâm này."

Jihoon quấn anh chặt trong chiếc áo bông dày sụ của nó mà bế anh ra xe, trong xe vẫn mở hệ thống sưởi như lúc nó xuống. Nó có thể ngồi trong xe đợi, nhưng nó sợ anh sẽ không nhìn thấy nó đầu tiên nên quyết định đi bộ từ bãi đỗ xe ra để đón anh, nó cài dây an toàn cho anh xong đã thấy anh ngủ rồi. Đầu ngả sang một bên, mặt anh mèo đỏ bừng, chắc do thời tiết lạnh nóng thay đổi đột ngột nhưng nó vẫn thấy anh đáng yêu quá thể.

Về đến nhà, Jeong Jihoon đặt ngay ngắn Lee Sanghyeok trên giường rồi đi pha canh giải rượu cho anh. ở trong bếp, pha được một lúc thì trong phòng ngủ nghe thấy tiếng rơi mạnh, Jeong Jihoon vừa buông được chiếc muôi thì thấy anh mèo nhỏ mình vừa mặc quần áo, lau rửa người ngon lành xong chạy ra. Jihoon đứng hình mất một lúc.

"Hức, hức Jeong Jihoon đâu rồi ? hu...Jeong Jihoon ah, em ở đâu rồi ?"

Vừa nhìn thấy Jeong Jihoon bước ra từ bếp, Lee Sanghyeok đã bay ngay vào lòng em mèo lớn má bíu của mình.

"Hức, Jihoon à, ghét em, em đã đi đâu thế hả ? em nhìn thấy anh mà dám quay lưng bước đi hay sao hả ? Hức..em là hết thương anh rồi hay sao?..."

"Sanghyeok ngoan, em ở đây mà, mèo lớn của anh ở đây mà, anh sao thế Sanghyeok ah ? Em ở đây nè" - qua cú sốc do nhìn thấy anh Sanghyeok khóc thì Jihoon lập tức xoa xoa lưng, ôm anh ngồi lên sofa ở giữa nhà. Anh mèo nhỏ chắc do cơn say mà mềm mụp vô cùng, ừ thì người ta vẫn nói con người yếu đuối nhất khi say mà. Sanghyeok cứ rúc rúc vào trong lòng con mèo má bíu của riêng anh, tay nhỏ mân mê áo của người yêu.

"N-nhưng nhưng trong mơ rõ ràng em đã thấy anh, thế mà em quay mặt đi, em không nhìn lại anh-"

"Ôi, anh Sanghyeok bé xíu của em, người yêu của em ơi, Jihoon thật của anh ở đây cơ mà, sẽ không đi đâu hết, sẽ ở đây với anh mãi thôi mà."

"Thật không, Jihoon hứa đấy nhé, hứa đó."

"Ừm ừm em biết rồi, em hứa với anh đó mà."

Mèo con Sanghyeok không chịu bỏ Jihoon ra, Jihoon liền bế anh như vậy vào phòng bếp. Náo loạn xong, bé mèo con còn thèm sữa tí nị có vẻ đã buồn ngủ lắm rồi, Jihoon vẫn đút cho anh từng miếng canh giải rượu một. Mèo con díp mắt, vì được chăm sóc thoải mái mà có vẻ thỏa mãn kiêu ngạo vô cùng, đút xong bát canh giải rượu, Jihoon vừa đứng dậy thì con mèo nhỏ kia đã đưa hai tay ra sẵn sàng để Jihoon bế. Trái tim con mèo lớn liền giống như vỡ tung vì quá đáng yêu, người lạnh lùng như anh Sanghyeok lúc say là như thế này sao ? Nó sắp phát điên vì ảnh quá đáng yêu rồi đấy.

Vừa đặt lưng xuống giường là Sanghyeok ngủ ngay, chắc vì náo loạn mệt rồi, Jihoon sẽ xoa má anh rồi đặt nhẹ lên má anh một nụ hôn nhẹ nhàng. Có lẽ, nó đã dần không thể rời xa anh được nữa rồi, nó cứ nghĩ chỉ là nó dựa dẫm vào anh trong mối quan hệ này thôi nhưng hôm nay nó mới biết thì ra anh cũng cần nó nhiều lắm, cũng cần nó làm điểm tựa cho anh.

Ai bảo nó không biết Han Wangho lo nghĩ gì khi đồng ý để nó yêu anh chứ, nó biết hết, nó là con mèo lớn to xác nhưng đụng đến Sanghyeok nó thường suy nghĩ nhiều lắm, anh còn quá nhiều khía cạnh mà nó chưa biết chưa chạm tới. Nhưng thế thì sao chứ, nó vẫn sẽ yêu anh thôi.

___________________________________

Quay lại chuyện giận dỗi, thì ra Jeong Jihoon đã chụp được ảnh lúc anh mèo rưng rưng nước mắt vào tối hôm ấy, điều quá đang hơn là em ấy còn dám set làm màn hình khóa ! Dù chuyện của anh và nó ai cũng biết nhưng điều đó không đồng nghĩa là cái ảnh đó được mọi người xem đâu. Điều này làm Lee Sanghyeok siêu giận dỗi Jeong Jihoon suốt 2 ngày liền. 2 ngày liền, trụ sở T1 liên tục nhận được bánh ngọt, kẹo, gửi cho tuyển thủ đường giữa đội 1 nhà mình mà chẳng phải người hâm mộ gửi đến mà là từ đối thủ nhà bên cạnh ! Điều này làm huấn luyện viên nhà T1 đau hết cả đầu thế mà đầu sỏ gây tội mặt mày vẫn hơn hớn thưởng thức món bánh ngọt do chính em người yêu tự tay làm.

Jeong Jihoon biết thừa anh đã hết giận nó từ lâu, chỉ là muốn nó làm bánh ngọt cho anh ăn thôi. Thôi được rồi, nhà có một anh mèo nhỏ khó chiều mà, biết sao bây giờ ?

___________________________________

Hôm nay Lee Sanghyeok cũng yêu mèo lớn nhiều hơn rồi.

Hôm nay Jeong Jihoon cũng yêu mèo nhỏ nhiều hơn rồi đó !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro