Kiếp khác.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân em bầy nhầy
Hồn em xác xơ
Tâm thơ vụn vỡ.

Người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nhưng em lại để muộn phiền trên đôi mi. Linh hồn, thể xác, và cả trái tim đều đã tan nát. Áp lực cuộc sống đè nặng lên tấm lưng nhỏ bé, em tuyệt vọng tới cùng cực... May mắn thay, trong cuộc đời chỉ toàn màu xám xịt của em lại có một bờ vai vững chắc để em tựa vào mỗi lúc tâm hồn em trống rỗng, chênh vênh.

Em như là đoá hoa thơm nở rộ giữa sa mạc cuộc đời, còn anh là chàng hoàng tử, bước đến bên em hiền từ, anh sẽ là người dịu dàng, một điểm tựa vững vàng. Chỉ dành riêng cho em.

Ngày ấy, trời đổ cơn mưa nặng hạt. Bầu trời không còn trong xanh, nắng cũng dần tắt lịm, nền trời chỉ còn lại một màu xám xịt không khỏi gợi tả cảm giác thê lương, ảm đạm. Em chạy ra gần biển, chuẩn bị gieo mình xuống làn nước lạnh lẽo trước mắt anh. Anh vội vàng lao tới, nắm chặt đôi tay em để ngăn cản em rời đi. Chạnh lòng, anh nói.

"Đừng cố gắng chạy trốn khỏi thực tại nữa.. Anh van em."

Đôi mắt vô hồn, cơ thể không chút cử động. Anh sốt ruột lắc vai em, kéo em về lại hiện thực. Khi đã trở nên tỉnh táo hơn em đẩy anh ra, giữ khoảng cách với anh. Điều đấy làm anh càng trở nên sốt sắng hơn, cố gắng tiến lại gần em trong vô vọng. Em lặng lẽ đưa tay chạm vào làn nước, thản nhiên nói.

"Nếu như em chết đi. Xin đừng chôn em, hãy thiêu em thành tro bụi, đem tro cốt em rải xuống lòng đại dương. Để đại dương ôm lấy em, bao bọc mảnh hồn mục rỗng trong em."

Anh bất lực lao đến ôm chầm lấy em thật chặt, anh sợ rằng nếu buông tay ra sẽ mất em một lần nữa. Nhẹ nhàng bế em lên, ôm trong tay sinh mệnh quý giá mà nâng niu từng chút một. Tặng nhẹ nụ hôn lên trán, anh nhìn em, đôi mắt lộ rõ sự mong đợi. Mong đợi rằng vào một ngày nào đó, anh có thể ở bên em một lần nữa.

"Một nhà triết gia đã từng tính toán rằng sau 129.600, mọi thứ sẽ tự lặp lại. Tức là, chúng ta có thể gặp lại nhau."

Em lắc đầu, thở dài ngước nhìn người con trai cố chấp trước mắt, anh là người mà em từng yêu mù quáng. Nhưng bây giờ giữa em và anh đã kết thúc, em không còn gì luyến tiếc nữa. Lạnh lùng dập tắt tia hi vọng nhỏ nhoi của anh.

"Lặp lại, không có nghĩa là thay đổi."

"Nếu đã không thể thay đổi được, vậy liệu rằng chúng ta có thể chết cùng nhau được không? Ít nhất chúng ta vẫn có thể ở bên nhau những giây phút cuối đời."

Em gật đầu đồng ý, anh dần dần bước xuống làn nước lạnh buốt, vẫn ôm em trong vòng tay của mình. Hoà vào lòng đại dương, và chẳng còn sự tái sinh nào nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kainess