2 - Bữa tiệc Giáng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một bữa tiệc Giáng sinh. Điều gì đó gần như không nằm trong danh sách những việc mà Donghyuck muốn làm, nhưng chẳng còn cách nào để chối bỏ. Vài tuần trước anh đã trót hứa với Renjun rằng mình sẽ tham gia, và giờ đây, anh cần một lí do đặc biệt thỏa đáng để từ chối. Ngay cả khi có thể nghĩ đến điều gì, Renjun luôn đoán ra được từ dáng vẻ gượng gạo của anh nếu đang nói dối. Anh thật sự rất dở về khoản này.

Nhưng dù sao thì, có lẽ cũng không đến nỗi tệ. Cơ chừng phải cần một thời gian để đầu óc anh chịu trấn tĩnh lại trước thảm họa đã xảy ra với Mark vào tuần trước. Donghyuck chẳng chia sẻ được với ai, kể cả người bạn thân nhất của mình. Anh luôn phấp phỏng lo sợ Mark đã ba hoa với cậu, rằng Renjun sẽ biết, nhưng may thay cậu vẫn hành xử như bình thường. Sẽ chẳng có chuyện Renjun không ngạc nhiên về những thứ đại loại vậy.

Hẳn là Mark ghê tởm anh lắm. Cậu không muốn để ai biết Donghyuck có những suy nghĩ gì về mình. Dù đau lòng đến mấy, cứ như vậy thôi. Anh tin rằng đây chính là cái kết tốt đẹp nhất. Bằng cách đó, Renjun sẽ không phát hiện ra, và giờ thì anh đã thừa nhận tình cảm của mình. Donghyuck cuối cùng cũng có thể vượt qua chúng. Mặc dù mọi thứ không diễn ra suôn sẻ, nhưng có lẽ bữa tiệc này là một bước khởi đầu mới cho anh chăng?

Họ đến nhà bạn của Renjun, một trong những vũ công đương đại nổi tiếng Seoul. Taemin vui vẻ mở cửa và niềm nở mời họ vào. Donghyuck hoàn toàn mù tịt về thời trang, nhưng vẫn trông thấy rõ Taemin diện đồ hiệu từ đầu đến chân. Họ bước vào ngôi nhà được bày trí đầy tinh tế bởi đồ trang trí Giáng sinh tao nhã, mọi thứ đều có chất lượng cao và hoàn toàn xứng tầm. Chúng hoàn toàn khác biệt với những món đồ tự làm mà thuở nhỏ Donghyuck từng có rất nhiều.

Họ đến sớm nên chỉ mới lác đác người, tất cả đều là vũ công đương đại. Ở nơi này, Donghyuck cảm thấy bản thân thật lạc lõng, khó coi và choáng ngợp. Từng người trong số họ di chuyển quá đỗi thanh thoát, khoác trên mình những bộ quần áo sang trọng đắt đỏ, khoe trọn được thân hình hoàn mỹ, và thao thao bất tuyệt về nghệ thuật và những thứ mà Donghyuck phải bó tay. Nhưng vẫn còn sớm, khi trước đó Renjun đã bảo anh rằng sẽ có những người bình thường mà không phải vũ công đến đây. Donghyuck thậm chí nghĩ rằng có thể tìm được một cô gái xinh đẹp để kết bạn. Đó chính xác là điều mà anh cần. Anh đã từng hẹn hò với những cô gái trước đây, và có thể lặp lại điều đó một lần nữa. Chắc chắn, sau đó, những cảm xúc không mong muốn của anh sẽ tan biến.

Như thể hiểu được nỗi lo của Donghyuck, Renjun đưa một ly sâm panh cho anh và cười khẽ.

"Sẽ có nhiều người đến thôi... không quan trọng họ là ai, đều có cả."

Donghyuck chỉ lặng lẽ gật đầu, nhấp một ngụm rượu.

"Ah.. và Mark hyung cũng sẽ đến."

"Gì chứ? Tại sao?" - Donghyuck hoảng hốt nhìn cậu, tuyến mồ hôi trên trán và lòng bàn tay vã ra. Anh thừa nhận mình có chút kích động ngay lúc đó.

"Vì em đã mời anh ấy." - Renjun nói như thể điều đó chẳng có gì là lạ, cười tươi.

Donghyuck cảm thấy như có hàng trăm con dao nhọn châm vào bụng, chợt buồn nôn.

"Bởi em đoán rằng từ khi chia tay bạn gái, chắc hẳn anh ấy sẽ không có kế hoạch gì vào tối nay."

"Họ chia tay?"

"Phải, đã hơn một tháng rồi, anh không biết sao?"

"C-Chưa." - Donghyuck cố gắng ghi nhớ và lặp lại lời nói của Renjun để đảm bảo rằng anh đã nghe thấy, rõ ràng từng chữ. Nhưng vấn đề này hóa ra chẳng còn quan trọng, khi khả năng anh và Mark tiến đến hẹn hò vẫn như cũ. Là không phần trăm. Thậm chí còn tệ hơn thế.

"Thấy chưa. Em đã nói với anh rằng những vị khách đến đây không hoàn toàn chỉ là các 'vũ công giàu có' mà."

"Đúng vậy..." - Donghyuck lẩm bẩm và nốc cạn ly sâm panh của mình, giả vờ cười, vì chẳng có lí do nào để giải thích rằng, anh thà bị bao quanh bởi một triệu vũ công đương đại lộng lẫy, chứ không phải là Mark xuất hiện ở đây.

Bất chấp điều đó, trái tim anh vẫn nhảy cẫng đầy hy vọng mỗi khi tiếng chuông cửa vang lên, và không thể không hụt hẫng nếu người ấy không phải cậu. Gặp Mark lúc này hẳn là ý tưởng tồi nhất trên đời, nhưng anh vẫn cứ muốn. Dù thế nào đi chăng nữa, Donghyuck vẫn luôn muốn nhìn thấy cậu. Anh nhớ Mark. Và đó chính là vấn đề.

Thời gian miễn cưỡng trôi, càng thêm rõ ràng rằng Mark sẽ không đến. Tất nhiên là không rồi. Tại sao cậu lại xuất hiện, khi cậu biết rằng Donghyuck đang ở đó?

Donghyuck thử trò chuyện với mọi người và cố gắng tận hưởng bản thân, nhưng anh không kìm được lòng. Anh luôn lắng nghe tiếng chuông, và mỗi lần nó rung lên, điều đó chỉ khiến anh thêm chán nản. Mark thực sự không đến. Anh sẽ không gặp được cậu. Một ý nghĩ còn đáng sợ hơn lóe lên trong đầu anh. Điều gì sẽ xảy ra nếu anh không bao giờ gặp lại cậu nữa? Cảm giác đó thật kinh khủng.

Ngay khi Donghyuck dần cạn hy vọng, một lần nữa tiếng động ngoài cửa lại khiến anh bất giác chú ý. Để chống lại mộng tưởng, anh lắng nghe một cách cẩn trọng. Anh không cách quá xa phòng khách, vì vậy hầu như có thể nghe rõ sự xôn xao của bầu không khí. Hầu như là vậy. Rồi đột nhiên, có một tiếng cười trong trẻo và vang mà Donghyuck cư nhiên nhận ra ở bất cứ đâu. Ngay tức khắc, lòng anh nhẹ tênh và tràn đầy ấm áp. Anh sẽ gặp cậu. Nhưng đồng thời anh cũng hoảng sợ. Việc này còn quá sớm, anh có cảm giác rằng bản thân chưa thật sự sẵn sàng. Anh càng muốn gặp Mark nhiều bao nhiêu, anh càng không muốn Mark trông thấy mình bấy nhiêu. Nhanh chóng cáo lỗi với cô gái anh đang trò chuyện cùng và di chuyển nhanh lên cầu thang dẫn đến tầng hai của ngôi nhà. Nó trống trải, vậy nên Donghyuck nghĩ rằng anh sẽ tìm một phòng vệ sinh ở đó để giải tỏa đầu óc.

Thời gian để lấy lại bình tĩnh trong phòng vệ sinh chừng năm phút, tuy nhiên chỉ thế là không đủ. Anh không thể xuống lầu, không cách nào có thể đối mặt với cậu. Có lẽ tốt nhất là anh nên giết chút thời gian vào việc quanh quẩn tìm kiếm thú vui, và sau đó, khi nơi đây đông đúc và náo nhiệt hơn, anh hoàn toàn có thể lẻn xuống mà không bị chú ý. Kế hoạch của anh là bịa ra một cái cớ với Renjun và bỏ về. Anh ngó vào điện thoại của mình. Đã mười giờ rưỡi. Nếu anh chịu nán thêm khoảng nửa tiếng thì đó chính là thời gian hoàn hảo để ra về, và sẽ không giống như anh rời đi chỉ vì Mark đến đây.

Sau khoảng năm phút chờ đợi, một vài cô gái đi vào nhà vệ sinh, vì vậy anh vờ như đang xem những bức tranh đóng khung treo trên tường. Chúng rất lớn, là Taemin với điệu nhảy nghệ thuật, với chiếc áo sơ mi bung cúc chảy dài đến giữa ngực, và một số dải ruy băng lướt theo chuyển động của cậu ấy. Cảm giác thật khó xử, khi các cô gái trở ra từ phòng vệ sinh, nhưng ngay sau đó họ đã biến mất ở tầng dưới, và anh lại lẻ loi một mình. Donghyuck có thể nghe thấy âm thanh huyên náo của bữa tiệc ở tầng dưới ngày càng lớn, và anh ép mình tập trung cao độ để không nghĩ xem Mark đang làm gì lúc này, cậu ăn mặc như thế nào, cậu đang uống gì, hay cậu có đang cười. Hoặc là cậu đang nói chuyện với ai, và họ có đẹp không.

Nghĩ về điều đó là quá nguy hiểm, nên thay vào đấy, anh chăm chú vào những bức tranh trên tường. Có cảm giác như anh đang xem một buổi biểu diễn, nơi Taemin thực sự đang đắm chìm vào những điệu nhảy nghệ thuật.

Vài phút sau, Donghyuck có thể nghe thấy tiếng của người nào đó tiến đến để sử dụng nhà vệ sinh, nhưng anh đã không nhìn họ.

Rồi thì một giọng nói trầm và êm dịu ngay sau lưng anh.

"Hyung! Anh đây rồi."

Donghyuck hơi rùng mình, nhưng chẳng nói gì, và cứ nhìn chằm chằm vào một trong những bức tranh lớn trước mặt.

"Wow, ngôi nhà này lớn thật. Giá như em biết rằng nhảy nhót kiếm được nhiều tiền như vậy, có lẽ em đã chọn một con đường sự nghiệp khác."

Donghyuck không thể không cười khẽ trước điều đó. "...và có lẽ anh sẽ bị mắc kẹt trong những lớp học nhảy mà Renjun kéo anh đến."

"Anh đã từng nhảy với Renjun?" - Mark lúc này đang đứng cạnh anh.

"Anh đã thử một lần... hoặc hai lần, nhưng mỗi động tác đều rất vụng về." - Anh mỉm cười với những kỷ niệm và nhìn về phía cậu.

Donghyuck hít thở thật sâu. Hệt như anh chưa bao giờ có thể hoàn toàn quen với việc cậu đẹp trai đến mức kinh ngạc. Nhưng phần thực sự đáng ngạc nhiên là ngay cả lúc này, Mark vẫn ôn nhu mỉm cười với anh. Khi trước đó Donghyuck đã bày tỏ với cậu về thứ cảm giác xấu hổ của mình, cậu vẫn đối xử tốt với anh, cậu vẫn không ghét anh. Dù điều đó không thành vấn đề nhưng đã trực tiếp tác động, và mắt của Donghyuck bắt đầu phủ mờ sương, thế nên anh đã quay trở lại với bức tranh, để tâm trạng của anh không biểu lộ quá rõ ràng trước cậu. Anh sắp chịu không nổi rồi, tại sao loại cảm giác này lại tuyệt vời đến thế, và nó làm anh muốn khóc.

"Anh có... quen thân với cậu ấy không?" - Mark hỏi, cũng xoáy ánh mắt vào bức tranh.

"Không hẳn..."

"Anh từng thấy cậu ấy nhảy chưa?"

"Rồi, một vài lần... với Renjun."

"Và?"

"Cậu ấy rất giỏi. Một vũ công tài năng đấy." - Mặc dù Donghyuck không biết nhiều về vũ đạo, nhưng điều đó khá rõ ràng.

"Mmh.." - Mark ậm ừ đồng tình, và trong khoảnh khắc, cả hai chỉ lặng lẽ chăm chú nhìn vào bức tranh.









"Hyung..." - Mark đột nhiên phá vỡ sự im lặng. "Ý anh là gì khi anh nói thích em?"

Đôi mắt của Donghyuck mất tiêu điểm, tuy thế anh vẫn cố gắng đáp trả. Anh biết thể nào Mark cũng sẽ đề cập đến vấn đề này. "Em biết ý anh là gì mà."

"Rằng anh.." - Cậu do dự. "..bị thu hút bởi em sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro