6 - Đã bị phát hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tuyệt." - Renjun nheo mắt đánh giá, kiểm tra kĩ càng chiếc quần da của mình.

"Chỉ là một vết rách ở đường may, dễ sửa thôi."

"Không, trông đẹp mà. Em thậm chí còn có thể mặc nó cho bữa tiệc ngày mai cơ!"

Donghyuck thở dài với nụ cười nhỏ trên môi. Thành thật mà nói, đó chẳng phải là vấn đề lớn, bản chất của cậu là thích được sáng tạo và những điều mà cậu có thể làm một cách yên tĩnh tại nhà. Renjun không cần phải mang theo bia và gà rán đến để cảm ơn anh. Nhưng có bạn đồng hành thật tốt, và gà cũng ngon, vì vậy anh với lấy một miếng khác từ bàn rồi tựa lưng vào sofa.

Chính chiếc sofa mà Mark đã ngồi vào vài ngày trước đó.

Đỏ mặt khi nhớ lại, Donghyuck cố gắng dời sự quan tâm của mình vào một điều gì đó khác.

"Mọi thứ đã xong chưa?"

"Cũng tương đối rồi, hyung." - Renjun mỉm cười nói. "Đặc biệt là nếu hyung có thể đến sớm một chút để giúp em vài thứ trước buổi tiệc được không?"

"Chắc chắn rồi." - Donghyuck cười khúc khích, thường thì điều này không phải là phong cách của Renjun là luôn chuẩn bị mọi thứ kịp lúc.

Người bạn của anh thở dài. "Dù cho em bắt đầu tự hỏi tại sao mình lại quyết định tổ chức một bữa tiệc đêm giao thừa... Trông có vẻ dễ dàng đấy, nhưng hyung, có quá nhiều việc cần phải làm."

"Sẽ ổn thôi. Mọi người vẫn sẽ vui vẻ ngay cả khi mọi thứ không hoàn hảo. Em thích những bữa tiệc như thế này mà."

"Đương nhiên rồi." - Renjun nói với nụ cười khẽ trên môi, uống một ngụm bia lớn, sau đó với lấy một chiếc đùi gà. "Nhưng anh thì không."

"Đừng lo cho anh, anh sẽ ổn mà."

"Em biết là anh sẽ ổn. Anh vẫn luôn ổn mà. Nhưng anh thường chẳng thích những thứ này đâu. Sao đột nhiên trông anh lại vui vẻ và phấn khích như thế?"

"Anh không được phép vui sao?"

Người bạn của anh đang có vẻ thấy vô lý. "Vui đến đáng ngờ."

"Vào mùa rồi. Chẳng có ai mà không thích năm mới cả." - Anh đỏ mặt trước sự dò xét bất ngờ nhờ tâm trạng tốt của mình.

"Không, không phải vậy..." - Renjun cắn một miếng gà, nheo mắt một cách trêu chọc, và dí dỏm nói. "Lẽ nào là liên quan đến Lee Mark?"

Sắc thái trên khuôn mặt của Donghyuck tái nhợt và anh thốt lên trong cú sốc: "Em ấy đã nói cho em rồi?"

Nhưng đó là điều sai lầm khi chỉ cần anh nói ra, đôi mắt của Renjun mở to hơn những gì mà Donghyuck từng thấy.

"HAI ANH CÓ BÍ MẬT GÌ SAO?"

"Uh..." - Chết tiệt. "Không. Không có gì." - Chết tiệt. Chết tiệt. "Anh chỉ nghĩ rằng..." - Chết tiệt. Chết tiệt. Chết tiệt. "Vì đột nhiên em hỏi, nên anh chỉ nghĩ rằng... Anh thậm chí còn không thể hiểu tại sao. Không, đó chỉ là hiểu lầm thôi. Tất nhiên là chẳng có gì để kể. Có điều gì để nói sao? Không, anh chỉ.. Không."

"Hyung." - Renjun nói một cách bình tĩnh, đặt tay lên đùi Donghyuck. "Em biết anh thích anh ấy."

"Anh.. anh.. chắc chắn là anh thích em ấy. Mark là một chàng trai tốt. Mọi người đều thích em ấy." - Khuôn mặt của Donghyuck nóng bừng một cách khó chịu.

"Hyung. Em biết là anh crush anh ấy."

"Cái gì? Không, thật là nực cười. Sao anh có thể... Không, tuyệt đối không." - Donghyuck cười gượng.

Nhưng Renjun chỉ nhìn anh với vẻ không tin, thể hiện rõ rằng anh không đánh lừa được ai.

"Sao... Sao em biết?" - Donghyuck gõ đầu ngón tay vào cốc bia của mình. Có lẽ Mark đã kể cho cậu. Có thể họ đã bàn tán sau lưng anh, chế giễu anh, hoặc tệ hơn là cảm thấy kinh tởm với anh.

"Anh không được khéo trong việc đó cho lắm." - Renjun nhẹ nhàng nói.

"Vậy à?" - Donghyuck nghĩ rằng anh đã rất tinh tế.

"Cách anh luôn nhìn anh ấy, cách anh nói chuyện với anh ấy... nó khá là... hiển nhiên."

"Mọi người đều biết sao??" - Donghyuck hoảng sợ.

"Không.. em không nghĩ vậy." - Renjun an ủi. "Em chỉ đơn giản là rất hiểu anh, hyung."

"Em không ghét... anh chứ?"

"Dĩ nhiên là không." - Renjun đảo mắt. "Anh nghĩ tại sao em luôn mời anh ấy đến?"

"Bởi vì hai đứa là đồng nghiệp?"

"Anh ấy là người tốt." - Renjun nhún vai. "Và đừng hiểu nhầm, em có thích anh ấy. Nhưng không giống như việc chúng em có nhiều điểm chung. Em chỉ mời Mark hyung vì anh ấy trông có vẻ là mẫu người của anh, và sau đó khi phát hiện ra anh thích anh ấy, em vẫn tiếp tục mời."

"Gì?"

"Anh không nghĩ rằng thật kỳ lạ khi anh ấy là đồng nghiệp duy nhất mà em từng mời đến sao?"

"Không." - Donghyuck không nghĩ rằng điều đó lạ. "Anh chỉ... nghĩ rằng đó là vì em ấy tử tế."

Renjun lắc đầu như thể anh là tên ngốc vậy.

"Ý của em là gì khi nói về mẫu người mà anh thích? Anh không có... Không phải đàn ông."

"Hyung, chẳng sao cả nếu anh là gay."

"G-Gì? Anh không phải." - Donghyuck lúng túng, nhưng anh nhận ra rằng mình không thể lừa được ai nên thì thầm: "Sao em biết?"

"Chỉ là... khá rõ ràng."

Dù cho Donghyuck nhìn cậu với chút hoảng sợ, Renjun tiếp tục nói một cách nhẹ nhàng. "Hồi mới mười mấy tuổi, chúng ta đã hâm mộ các nhóm nhạc nam trong một thời gian dài, anh nhớ không?"

"Uhm... có?" - Nghe có vẻ như là một sự thật rất ngẫu nhiên.

"Em đoán lúc đó em đã nhận ra... 'À, thì ra hyung thích nam giới'."

"Sao cơ? Khi ấy anh thậm chí còn không phải gay!"

"Nhưng cách anh thích họ rất khác biệt. Nên đơn giản là em đã biết." - Một khoảng lặng lớn giữa họ. "Sao anh không nói gì?"

"Anh không biết."

Renjun nhún vai. "Dường như nó không quá quan trọng vào thời điểm đó... rõ ràng là anh không biết. Em chỉ cho rằng anh nên chấp nhận khi đã thật sự nghiêm túc suy nghĩ về nó." - Cậu thở dài. "Ban đầu em chẳng ngờ rằng điều này sẽ mất tận mười lăm năm."

"Em có thấy nó.. kinh tởm không?"

"Không. Tất nhiên là không."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro