2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những lần comeback đến rồi đi thật sự rất chán nản, đúng theo nghĩa đen, vì độc mỗi việc chuẩn bị cho chúng thôi cũng giống như địa ngục vậy, đặc biệt nếu bạn là Mark, sẽ phải sắp xếp các hoạt động của mình ở NCT lẫn SuperM. Từng đoạn xương và cơ bắp trên cơ thể anh đều nhức nhối vì lịch trình dày đặc, giữa mỗi buổi tập vũ đạo, ghi hình, chụp ảnh và quay MV. Mặc dù hát và nhảy trên sân khấu hoàn toàn là mong ước của họ, và tài năng ấy được công nhận bởi những thành tích tốt, nhưng điều đó không thay đổi được thực tế là sự chuẩn bị cho comeback quả thực rất khổ cực.

Đặc biệt là lần comeback cụ thể này.

Đoạn video Markhyuck bị nguyền rủa nọ, nói như vậy bởi ngay cả sau vài ngày đã trôi qua khi xem nó, Mark vẫn phải gánh chịu hậu quả từ hành động của mình. Anh nhận ra mình không thể gặp ánh mắt của Donghyuck, trong nỗi lo ngại dâng lên suy nghĩ. Chưa kể rằng mọi lúc mọi nơi anh vẫn thường nhìn và nghe thấy cậu, Mark không thể không nghĩ đến việc cậu sẽ phát ra âm thanh và trông như thế nào nếu Mark đẩy người nhỏ hơn vào bức tường gần đó và đâm vào bên trong cậu với tốc độ nhanh và tàn nhẫn. Liệu cậu sẽ rên rỉ? Liệu cậu sẽ van xin? Cậu sẽ nài nỉ Mark dừng lại hay cậu sẽ nài nỉ anh đụ cậu thô bạo hơn?

Tuyệt thật. Giờ thì Mark hoàn toàn đang thèm khát cậu em cùng nhóm của mình. Nếu chỉ thừa nhận điều đó ngay tức khắc ắt sẽ khiến cảm giác này mất đi.

Nhưng nó đã không xảy ra, do vậy Mark nghĩ rằng giải pháp tốt nhất cho vấn đề của mình là né tránh Donghyuck bằng mọi giá. Mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, nếu anh định quảng bá cùng SuperM, nhưng không, đây là lần comeback của NCT 127 mà họ đang chuẩn bị, nên việc tránh mặt Donghyuck là không thể.

"Tiếp theo."

Anh vẫn xoay xở được, bằng cách luôn dính với Yuta hoặc Jungwoo. Tuy nhiên, lẽ ra anh phải biết rằng anh nhất định phải tương tác với người nhỏ hơn không bằng cách này thì bằng cách khác. Ngày hôm nay tình cờ chính là ngày đó.

"Mười phút giải lao!" - Người biên đạo thông báo, và mọi người coi đó là dấu hiệu để tìm một vị trí cụ thể trong phòng tập để có thể nghỉ ngơi.

Mark chọn một góc sau khi nhặt chai nước suối của mình. Anh không thực sự có tâm trạng hùa cùng với những trò hài hước của Jungwoo và Yuta, vì thế anh đã chọn không tham gia, chỉ ngồi một mình. Đó là một quyết định tồi, điều mà anh nhận ra một cách muộn màng khi nhìn thấy Donghyuck đang tiến về phía mình.

"Mark hyung!"

Chết tiệt. Anh cần phải bỏ đi. Anh không chắc làm sao để đối phó với cậu và anh khá chắc chắn rằng bất kỳ ai khác trong trường hợp của anh cũng sẽ cảm thấy như vậy. Nhưng cậu là lý do cho một trong những lần đạt cực khoái của Mark, làm thế nào anh phải hành động như chưa từng có gì xảy ra trước mặt cậu?

Thật tệ, đầu óc anh hiện đầy mông lung, cảm thấy rằng mình không thể bịa ra một cái cớ để đuổi Donghyuck đi. Trước khi anh nhận thức được nó, Donghyuck đã gục đầu vào lòng Mark, trong khi cậu vớ lấy chai nước từ tay anh.

"Mệt quá đi mất."

Mark thật sự không có tâm tư đẩy cậu ra. Cậu trông rất mệt mỏi. Sau tất cả, thì không lâu nữa các hoạt động quảng bá cho 'Ridin' kết thúc, và cậu đang ở đây, chuẩn bị cho đợt quảng bá ở NCT 127. Anh biết cảm giác như thế nào khi không có đủ thời gian nghỉ ngơi giữa các đợt quảng bá.

Đây có thể là một trong những ngày mà Mark cho phép Donghyuck dùng một phần cơ thể mình làm gối. Dẫu vậy, cậu đã làm điều này rất nhiều lần trước đó và Mark không bao giờ ngụy biện ra bất kỳ lý do gì để đẩy người kia ra, ngoại trừ khi anh cực kỳ khó chịu hoặc muốn trêu chọc cậu.

Nó chưa bao giờ là một vấn đề cho đến ngày hôm nay.

Mái tóc mới nhuộm màu tím của Donghyuck dính bết vào trán vì mồ hôi, khuôn miệng hơi mở và thở hổn hển, trong khi mắt cậu nhắm chặt chuyển sang nằm thoải mái trên đùi Mark.

Anh biết rằng cậu rất mệt mỏi vì phải lặp đi lặp lại cùng một vũ đạo trong nhiều giờ và đó là lý do khiến Donghyuck nhìn như vậy. Tuy nhiên, đầu óc đen tối của anh vẫn tiếp tục nghĩ rằng đây là hình ảnh cậu có thể sẽ trông như thế nào khi đạt cực khoái, đây có lẽ là cậu sau những hồi rên rỉ tên Mark không ngừng nghỉ khi anh liên tục nhấp vào cậu.

Không, khốn nạn thật chứ. Anh không nên nghĩ về điều đó ở trong phòng tập, nơi anh được bao quanh bởi tất cả các thành viên khác. Hơn hết, anh không nên nghĩ về nó khi đầu của Donghyuck thật ngây thơ nằm trên đùi anh.

Anh có thể cảm thấy vật nam tính của mình đang phình to hơn bên trong quần, hứng tình chỉ vì mường tượng đến Donghyuck với vẻ ngoài khi được anh đụ là như thế nào.

Không được. Chỉ cần bất kỳ một cử động nào đến từ Donghyuck nữa thôi và cậu sẽ phát hiện ra, sau đó cậu sẽ phát hoảng, rồi mọi thứ sẽ trở nên kỳ lạ giữa hai người họ.

Không! Anh sẽ không để điều đó xảy ra!

Trong lúc vội vàng che giấu 'bí mật' với Donghyuck, ngay tức khắc anh đẩy cậu ra khỏi người mình và khiến cậu lăn trên sàn... có vẻ hơi quá thô bạo thì phải.

Ánh mắt của mọi người ngay lập tức đổ dồn về phía họ vừa tò mò vừa lo lắng, nhưng không có cái nhìn nào khiến Mark sợ hãi giống như cách mà Donghyuck đang chằm chằm vào anh.

Rõ ràng là cậu rất khó chịu khi bị đẩy ra xa một cách mạnh bạo, bằng ánh mắt cáo buộc mà cậu đang ném về phía Mark.

"Anh chỉ cần nói với em thôi là đủ rồi. Xin lỗi vì đã làm phiền anh."

Trước khi Mark có thể cố gắng đưa ra một lời xin lỗi, Donghyuck đã ra khỏi cửa, Taeil và Johnny đuổi theo cậu, những người còn lại, bao gồm cả Mark, sững người trong sự im lặng đến choáng váng.

Taeyong hắng giọng khi anh lo lắng nhìn Mark. "Hai đứa lại gây nhau à?"

Mark ngay lập tức lắc đầu, khi anh ghìm hai chân sát vào nhau để che giấu 'bí mật' của mình. "Không, hyung..."

Thế bây giờ anh phải nói gì? Rằng anh đã cương chỉ vì nhìn vào thứ biểu cảm kiệt sức của Donghyuck? Tuyệt thật! Anh nên giải thích cho họ bằng cách nào đây?

Taeyong thở dài trước khi gật đầu hiểu ý. Trong một khoảng nghỉ, nó khiến anh rơi vào trạng thái hoang mang. "Không sao đâu. Anh hiểu rồi. Em đang mệt và hơi khó chịu. Đôi khi anh cũng như vậy. Chỉ là... hãy cố gắng cư xử nhẹ nhàng và lịch sự với nhau hơn một chút. Donghyuck chắc cũng đang mệt lắm, nên thằng bé thực sự rất tổn thương khi em đẩy em ấy ra như vậy."

Mark thở dài trước khi gật đầu ngay lập tức, hổ thẹn vì đã làm tâm trạng của cả nhóm đi xuống. Hôm nay sẽ là một ngày dài đây.







~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro