dưới nhành tầm gửi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu em hôn anh dưới nhành tầm gửi ngay lúc này, phải chăng chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi?"

-

Kino tiến lại gần, nhón chân đặt lên môi Hongseok một nụ hôn phớt qua, thoảng khẽ như cách những ngọn gió đông êm dịu lướt trên mấy nhánh cây khẳng khiu trụi lá dọc hai bên phố vắng. Khi hơi thở của họ chạm nhau, quấn quýt trong giây lát rồi vương vất rời đi, anh ngẩn người. Cậu cười khúc khích đưa tay lên mái tóc anh, những ngón tay thon dài vùi trong làn tóc nâu sậm rối bù như thể tuyết đầu mùa đọng trên đám củi khô bị bỏ quên ngoài vườn. Hongseok vẫn chưa kịp tỏ ra bình thường trở lại. Anh chẳng biết phải nói gì, hay làm gì. Giống như những dự định trước đó của anh, rằng anh sẽ tiễn cậu về nhà với chiếc ôm nhẹ nhàng chẳng khác so với mọi lần, tạm biệt cậu, vẫy tay tươi cười hẹn sáng mai gặp lại nhé, tất thảy đều đã xoay vòng vòng xung quanh họ và tan biến vào một khoảng không mơ hồ. Giờ đây anh thấy mình thật tệ. Tâm trí anh chỉ muốn nhớ về nụ hôn đó, khoảnh khắc đó, cảm giác ấm áp trong phút chốc ngay trước cánh cửa nhà cậu, dưới nhành tầm gửi đêm Giáng Sinh lạnh cóng. Anh chỉ muốn gom góp lại từng mảnh nhỏ vụn vặt về nụ hôn bất ngờ ấy thôi, thậm chí từng giây cũng được, như cách người ta hay tập tành ấp ôm những đoạn kỉ niệm ngọt ngào ít cơ hội có lại lần nữa. Anh nhận ra mình đã yêu cậu ấy, rất yêu. Thứ tình cảm giống như dòng nước chảy từ từ khảm sâu vào lòng anh qua ngày ngày tháng tháng, làm anh trở nên chìm đắm và không thể nào cưỡng lại. Người đang đứng đối diện anh đây, người yêu bốn tháng của anh, cậu ấy giống như một vầng dương nhỏ xíu được vũ trụ bao la gửi đến bên anh ngay trước khi những đợt gió đông đầu mùa chạm tới thành phố này.

Anh đưa mắt nhìn Kino. Cậu vẫn đang mải mê nghịch những sợi tóc nâu của anh, chăm chú đến mức không thèm nhìn sang phía anh. Có lẽ Kino không biết rằng, trong đôi mắt Hongseok, cậu gần như đang phát sáng lấp lánh dưới ánh đèn. Hongseok cảm thấy thật may mắn vì cậu đã thấy anh trong một buổi chiều giữa mùa hạ, yêu anh từ cái nhìn đầu tiên và tìm cách theo đuổi anh. Để rồi anh, một kẻ ngờ nghệch vốn dĩ thờ ơ ngớ ngẩn như thế, có thể có được một vầng dương hiện hữu ngay bên cạnh mình. Mái tóc nhuộm ánh bạc, nụ cười tỏa nắng và áo len dạ màu xám, dường như chỉ mình cậu đã quá đủ để sưởi ấm cho anh trong ngày lạnh giá nhất mùa đông này.

Giọng cậu bất chợt vang lên làm những nghĩ suy bộn bề trong anh tự dưng ngắt quãng, đột ngột kéo anh trở về thực tại: "Tóc anh mềm thế nhỉ."

Những ngón tay vẫn luồn trong đám tóc, dịu dàng và ấm áp như nụ hôn khi nãy cậu đặt lên môi anh. Hongseok lắc đầu, khẽ thở dài: "Đừng nghịch tóc anh."

Kino bĩu môi: "Nhưng mà em thích."

Anh không nói gì nữa. Họ cứ đứng mãi như thế, rất lâu dưới trời mùa đông và nhành tầm gửi trước cửa nhà, cậu mân mê những sợi tóc anh còn anh thì lặng yên nhìn cậu.

Đó là lần đầu tiên họ hôn nhau, cũng là lần duy nhất cậu chủ động hôn anh.

Chẳng biết bao nhiêu phút sau, Hongseok hắng giọng: "Muộn rồi Gu à, em vào nhà đi."

"Honggie về nhé. Gặp lại anh sau."

Cậu vẫy tay, mở cửa. Vài giây ngắn ngủi trôi qua, trước mặt anh chỉ còn cánh cửa gỗ sơn trắng giống hệt màu hàng rào quanh vườn và tuyết rơi không ngừng, cùng với nhành tầm gửi khẽ lay động trên cao. Những ngón tay cậu không còn đặt trên tóc anh, ánh đèn trước nhà cũng vừa tắt.

Tự nhiên trời lạnh thật đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro