Part II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu tiên Simms giới thiệu một trong những người cơ bắp. Như Harry đã tưởng tượng, anh ta được khen ngợi về sức mạnh và khả năng xây dựng hầu hết mọi thứ trong và ngoài nhà. anh đã tồn tại lâu dài với mục đích làm hài lòng và cũng chấp nhận được đối xử thô bạo. Người nô lệ kế tiếp vẫn còn trẻ, chỉ mới 19 tuổi, giống như một nô lệ cơ bắp khác, cũng được ca ngợi về sức mạnh và chất lượng lâu dài, nhưng khác với chàng trai kia đã thành thạo trong việc xây dựng, người này rất giỏi trong việc điều khiển động vật và cậu ta có bản tính hiền lành.

Nô lệ thứ ba là một người gầy tóc đen, 21 tuổi, và anh ta có kỹ năng âm nhạc, anh đã chơi rất nhiều nhạc cụ và có một giọng hát tuyệt vời. Nô lệ này sẽ là niềm tự hào của chủ sở hữu mới của mình trong việc giải trí theo nhiều cách. Anh cũng có kỹ năng trong bếp, vì vậy những bữa ăn ngon đã được công nhận. Anh chàng này phải được đối xử nhẹ nhàng, anh không bướng bỉnh hay cư xử tệ, nên thường không cần phải có những hình phạt thô bạo.

Người nô lệ cuối cùng, tóc vàng, được giới thiệu là một nô lệ thông minh và có học thức, người sẽ đưa ra những cuộc trò chuyện sắc sảo và là đối thủ tốt cho các trò chơi như cờ vua. Cậu ta có một gu thưởng thức rất tinh tế trong thời trang và văn hóa nói chung, và cậu có cách cư xử hoàn hảo. Cậu cũng có kỹ năng điều chế độc dược. Mặt khác, cậu đã không thích ứng tốt với việc xử lý thô bạo, vì vậy chủ sở hữu mới nên cân nhắc điều đó. Cậu là người già nhất trong bốn nô lệ này, 23 tuổi.

Sau phần giới thiệu, Simms đã mời vị trí đầu tiên trong số các người mua, người phụ nữ, lên sân khấu để kiểm tra nô lệ. Cô chầm chậm vòng qua từng người trong số họ, thỉnh thoảng dùng tay vuốt lên da hoặc tóc, thậm chí một lần quấn tay quanh cánh tay của một trong những nô lệ cơ bắp. Sau khi cô kết thúc, ba người đàn ông tiếp theo đã tiến hành kiểm tra theo cách tương tự như người phụ nữ đã làm. Sau đó đến lượt 'Vernon trông giống như gã ta', và gã lao lên sân khấu như một con bò tót hướng về phía người đấu bò, và Harry nhăn mặt. Hắn vui mừng vì những người nô lệ bị bịt mắt, nếu không thì họ đã phát ra tiếng la hét trong hoảng loạn rất lâu trước khi người đàn ông lao lên.

Không có gì nhẹ nhàng trong kiểm tra của gã, gã thô bạo đẩy, kéo, đâm và chọc ngoáy những nô lệ tội nghiệp, những người cố gắng đứng vững dưới đòn tấn công. Các chàng trai không thể kìm nén tất cả những tiếng càu nhàu và rên rỉ của họ, và người cuối cùng trong hàng, tóc vàng, căng thẳng thấy rõ khi người đàn ông lại gần cậu. Harry cảm thấy tiếc cho tất cả các chàng trai và mong muốn cuộc kiểm tra tàn bạo sẽ sớm kết thúc. Thật không may, lần kiểm tra cuối cùng đã không thoát khỏi nó nhanh hơn những người khác, nếu bất cứ điều gì, gã ta dường như quan tâm đến tóc vàng hơn bất kỳ ai còn lại. Gã bất giác sờ soạng chàng trai, véo hai núm vú, bóp vào mông và bộ phận sinh dục của cậu, đầu tiên là qua chiếc quần da và sau đó gã thậm chí còn nhét bàn tay của mình vào trong quần và mò mẫn thô bạo. Simms đã phải can thiệp vào thời điểm đó và kết thúc kiểm tra.

Sau đó đến lượt Harry tiến hành kiểm tra, và đầu tiên hắn nghĩ sẽ từ chối sau khi thấy những nô lệ bị tấn công rất gay gắt bởi người tham gia trước đó. Thật đáng kinh tởm khi xem, nhưng sau đó hắn nghĩ rằng ít nhất hắn không thể làm cho tình hình trở nên tồi tệ hơn nếu hắn nhìn kỹ vào những nô lệ trên sân khấu. Hắn xoay nô lệ một vòng từ từ chiêm ngưỡng cơ thể đẹp đẽ của họ và thỉnh thoảng vuốt ve những đường cơ bắp gợn sóng của hai nô lệ đầu tiên trong hàng. Làn da họ rất mịn màng, và cơ bắp run rẩy rất ngon lành dưới những ngón tay của hắn đến nỗi hắn mơ tưởng truy tìm các cơ bắp bằng lưỡi của mình. Nô lệ nhạc sĩ khá dễ thương, cơ thể gầy gò của anh ta bụ bẫm dưới tay hắn và mặc dù hắn không biết liệu mình có được phép nói chuyện với nô lệ hay không, nhưng hắn không thể giúp đỡ, thì thầm với chàng trai đang run rẩy một cách nhẹ nhàng.

Khi hắn xoay tròn nô lệ tóc vàng, hắn nhìn thấy dấu vân tay màu đỏ rực trên làn da thạch cao tuyệt đẹp của cậu. Cơn nóng giận trong hắn bùng lên khi nhìn thấy dấu vết của sự lạm dụng và hắn nhẹ nhàng vuốt tay lên lưng người nô lệ đang đứng cứng ngắc. Mặc dù nô lệ này phải sợ hãi như nhạc sĩ, cậu vẫn giữ nguyên tư thế, chỉ có đôi bàn tay run rẩy tiết lộ cậu thực sự buồn như thế nào. Thật ra cậu là một tác phẩm nghệ thuật và Harry không thể không nghĩ rằng việc sở hữu một người như cậu sẽ như thế nào. Với một cái vuốt ve cuối cùng lên mái tóc vàng mềm mại, Harry rời khỏi sân khấu và trở về bàn của mình.

Anh gần như không hề ngồi khi thằng khốn từ bàn kế bên ngả người xuống.

"Tôi sẽ mua tóc vàng đó và phá vỡ nó. Những chàng trai đẹp như thế cần phải nhận ra vị trí của chúng, và tôi sẽ quất cái mông trắng sứ đó như một mớ hỗn độn đẫm máu cho đến khi cậu ta phục tùng mà không có câu hỏi nào."

Harry phản bác. "Cậu ấy không phải là người chịu đựng tốt với cách xử lý thô bạo. Anh nên xem xét lại những người anh sẽ mua cho niềm vui của anh."

"Cậu ta là của tôi và tôi sẽ dạy cho cậu ta một nô lệ thượng lưu nên bị đối xử như thế nào. Chúng cần kỷ luật vững chắc và những trận đòn thật nặng để đánh bại thái độ kiêu ngạo đó ra khỏi chúng."

Harry nhìn chằm chằm vào người đàn ông trong sự kinh hoàng. Tên khốn không đánh giá cao bất kỳ phẩm chất tốt đẹp nào của nô lệ. Những loại người này không xứng đáng có một nô lệ, hoặc bất kỳ sinh vật sống nào khác, vấn đề là ở đó! Hắn hy vọng những người mua khác sẽ trả giá đủ cao để yêu cầu tất cả các chàng trai để thằng khốn nạn bên cạnh hắn phải về nhà tay không.

Rồi cuộc đấu giá bắt đầu. Mọi nô lệ đều có vòng cổ gắn vào dây xích, cổ tay họ được tháo khỏi thắt lưng và bịt mắt. Sự vâng lời của họ được thể hiện bằng cách diễu hành trước khán giả, khiến họ bò quanh sân khấu và làm theo mệnh lệnh từ người điều khiển. Một số mệnh lệnh khá nhục nhã như đưa mông của họ ra trước những người đang nhìn chằm chằm và cởi xuống quần áo duy nhất cho mọi người thấy dương vật và hai quả cầu của họ. Bây giờ thậm chí còn nhục nhã hơn khi họ có thể nhìn thấy tất cả những người đang nhìn chằm chằm trước mặt họ khi họ không bị bịt mắt nữa.

Harry đi theo nô lệ tóc vàng nhiều hơn những người khác. Hắn bị hấp dẫn, hoàn toàn bị mê hoặc bởi người con trai. Khi những nô lệ khác đỏ mặt xấu hổ, người tóc vàng vẫn ngẩng cao đầu và tạo dáng với sự duyên dáng và phẩm cách ngay cả ở những tư thế đồi trụy nhất. Đôi mắt xám của câu lấp lánh ánh lửa như đó là đường nét bướng bỉnh duy nhất trong cậu. Cậu đã làm tất cả những gì được bảo nhưng cậu còn hơn cả yếu đuối, tuyệt vọng. Đã hơn một lần đôi mắt màu xám khóa chặt với Harry và hắn cảm thấy một sự quen thuộc kỳ lạ. Như thể hắn biết chàng trai từ đâu đó nhưng hắn không thể tìm ra nơi nào. Đôi mắt và mái tóc khiến hắn nhớ đến Malfoy nhưng không thể là cậu được. Các đặc điểm trên khuôn mặt của cậu bị che khuất một phần bởi vòng đeo Ball-gag lớn nhưng mũi cậu cũng gợi cho hắn một chút về mũi của Malfoy. Harry bối rối, nếu nô lệ là Malfoy thì sao? Làm thế quái nào cậu ấy kết thúc ở đây, bị bán làm nô lệ cho một tên khốn chảy nước dãi lên kế hoạch đánh cậu cho đến khi tinh thần cậu bị phá vỡ?

Nô lệ đầu tiên, một trong những người cơ bắp, đã được bán sau khi đấu thầu khá cẩn thận. Chỉ có ba người trả giá, người phụ nữ, một trong những kế toán viên và giáo sư. Harry ngạc nhiên khi thấy giáo sư đấu thầu nô lệ này, theo hắn, ông phải hợp hơn với phong cách như nô lệ nhạc sĩ. Người phụ nữ đã giành chiến thắng và tuyên bố tài sản mới của mình.

Cuộc đấu thầu tiếp theo thú vị hơn, cả hai kế toán và giáo sư đã giành giật nô lệ cơ bắp còn lại với sự nhiệt tình, và cuối cùng giáo sư đã trả giá cao nhất. Ông trông rất hài lòng khi tuyên bố nô lệ.

Harry liếc nhìn tên khốn bên cạnh mình một cách tò mò, gã đã không tham gia đấu thầu cho đến nay. Trông gã như buồn chán. Rõ ràng gã đang chờ đợi người tóc vàng được bán và chuẩn bị đưa tất cả tiền của mình cho Simms. Harry bắt đầu lo lắng. Với tốc độ này, tên khốn rất có thể là người duy nhất trả giá cho người tóc vàng. Harry cảm thấy tiếc cho người nô lệ tội nghiệp.

Nô lệ nhạc sĩ là người tiếp theo, và cuộc đấu thầu là giữa hai kế toán viên. Giá không tăng rất cao và người chiến thắng có vẻ nhẹ nhõm. Anh ta tuyên bố loài chim biết hót mới của mình một cách nhanh chóng.

Sau đó, chỉ còn một nô lệ và sự im lặng trước khi cuộc đấu thầu bắt đầu là điều đáng ngại, ít nhất là đối với Harry. Như hắn đã dự đoán, tên khốn ở bàn kế tiếp bắt đầu đấu thầu mạnh mẽ. Harry thở phào nhẹ nhõm khi người kế toán còn lại nhận thử thách và mạnh dạn cạnh tranh với 'Vernon'. Giá đã lên khá cao và miễn cưỡng kế toán phải bỏ cuộc. Harry liếc nhìn người tóc vàng và thấy cậu đang nhìn lại hắn một cách cầu xin. Simms bắt đầu đếm giá thầu cuối cùng và Harry thấy đôi mắt của tóc vàng đầy kinh hoảng. Đồng thời tên khốn bên cạnh hắn trông đắc thắng và tự mãn. Harry cảm thấy một cơn ghen tuông mãnh liệt và sự bảo vệ xông qua hắn, và ngay khi Simms bắt đầu đếm lần thứ ba thì Harry giơ thẻ đấu thầu.

Ngay cả Simms cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Harry cạnh tranh với thằng khốn tham lam, nhưng người trả giá đã quay đầu lại và gầm gừ với Harry, "Biến mẹ mày đi, cậu ta là của tao!"

Harry mỉm cười ngọt ngào với gã. "Chúng ta sẽ thấy."

Mỗi lần tên khốn đó tăng giá, Harry lại càng tăng thêm và không khí xung quanh họ sôi sục với sự căng thẳng và tranh giành dữ dội. Cuộc đấu giá này sẽ khiến hắn phải trả giá đắt hơn bao giờ hắn phải trả bất cứ thứ gì, và giờ hắn đã vứt hết số tiền đó để mua nô lệ. Tuy nhiên, adrenaline chảy trong hắn đã không cho phép hắn bỏ cuộc, và hắn tiếp tục đấu thầu cho đến khi 'Vernon' cuối cùng ném thẻ xuống sàn và đứng dậy đe dọa chĩa thẳng Harry. "Mày sẽ hối hận về điều này."

Harry chớp mắt và nói trong hơi thở của mình, "Có lẽ." Và nhìn người đàn ông dậm chân.

Hắn quay lại sân khấu và thấy Simms đang cười toe toét với hắn.

"Lần thứ nhất, lần thứ hai và lần thứ ba. Ngài vừa mua cho mình một nô lệ trẻ tốt, Mr Potter."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro