Part VIII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào tối thứ năm, ngay trước khi Hermione và Ron dự kiến ​​sẽ đến, Draco không thể kiểm soát được đầu óc của mình. Cậu hét vào mặt Kreacher trong bếp hơn bao giờ hết và ném một vài cái chảo và một con dao vào người gia tinh trong cơn thịnh nộ của mình. Harry tò mò bước vào bếp.

"Cái quái gì đang xảy ra ở đây? Draco?"

Draco như đóng băng tại chỗ cúi đầu và run rẩy nhưng không trả lời.

"Draco? Ý nghĩa của sự ồn ào này là gì?" Harry hỏi lại, giọng hắn khắc khe.

Draco vẫn im lặng khi cậu quỳ xuống và tiếp tục run rẩy. Harry bước tới trước mặt và nắm chặt tóc Draco, ngước mặt lên để bắt gặp cái nhìn giận dữ của hắn.

"Cái. Gì. Đây? Trả lời tôi!"

"Em... em đang lo lắng, và sợ hãi," Ngay lập tức Draco thú nhận bằng một giọng nói nhỏ xíu, đôi mắt cậu không hoàn toàn chạm vào mắt Harry.

"Sợ hãi về cái gì?" Harry dịu dàng hơn.

"Những vị khách của ngài tối nay," Giọng nói của Draco cũng bắt đầu run rẩy.

"Ron và Hermione? Tại sao em sợ họ? Em đã biết họ trong nhiều năm, vì lợi ích của Merlin!"

"Đó là lý do tại sao... Họ biết em. Đối với họ em chỉ là Malfoy không thể xâm phạm mà họ biết ở Hogwarts và họ sẽ lấy nó ra nói em rằng bây giờ ngài đã mua em làm nô lệ của ngài."

"Ngay từ đầu, em đã đồng ý bị bán làm nô lệ, phải không Draco?"

"Không! Có... nhưng em nghĩ em sẽ bị bán cho một người chủ không biết em, người không biết em là gì trước kia..."

"Em không cần phải lo lắng về Ron và Hermione, họ sẽ đối xử với em một cách đàng hoàng, nếu chỉ vì tôi. Mặt khác, em lại cho tôi thấy rằng em chưa học được cách trở thành một nô lệ tốt và kiểm soát mọi tình huống có thể, phải không?"

"Không, em xin lỗi. Em đã không cư xử như một nô lệ được đào tạo tốt. Ngài chỉ xứng đáng với những phục vụ tốt nhất. Xin hãy tha thứ cho em, Harry."

"Tôi chấp nhận lời xin lỗi của em, nhưng sẽ có một hình phạt dành cho em. Tôi không tha thứ cho hành vi như vậy."

"Vâng, Harry. Bất cứ thứ gì ngài muốn."

"Vậy tôi muốn khiến em hiểu rằng em cần phải nhớ vị trí của em ở đây trước khi bất kỳ vị khách nào họ sẽ đến thăm chúng ta. Em sẽ kiểm soát bản thân trong mọi tình huống có thể bắt đầu từ tối nay. Em là nô lệ của tôi, thú cưng của tôi, và em sẽ an toàn với tôi. Hiểu không?"

Draco gật đầu. "Em tin tưởng ngài, Harry."

Harry cảm thấy một dòng nước ấm áp chảy trong lồng ngực khi nghe những lời của Draco nhưng bây giờ lại đẩy cảm giác đó sang một bên.

"Rất tốt. Sau khi em nấu xong và trước khi khách của chúng ta đến, hãy gặp tôi trên lầu và tôi sẽ tặng em trang phục cho tối nay."

Draco có vẻ bối rối nhưng gật đầu và quay lại làm việc.

Nửa giờ sau Harry nghe thấy tiếng gõ cửa ngập ngừng. Hắn đã chuẩn bị mọi thứ và chỉ chờ Draco đến. Hắn gọi Draco đến và theo dõi sát sao biểu hiện của Draco khi cậu nhận ra thứ đang nằm trên giường dành cho mình. Đôi mắt của Draco mở to vì sốc khi cậu nhận quần áo - ừm, chỉ có một miếng vải có phụ kiện - giống như thứ cậu đã mặc trong buổi đấu giá. Má cậu ửng hồng và cậu đảo mắt vì xấu hổ.

"Không phải mặc bây giờ, Draco. Em mặc những thứ này với cách em thể hiện tại buổi đấu giá cho một lượng khán giả lớn hơn sẽ có trong tối nay. Tôi sẽ không bịt miệng em, hoặc bịt mắt em hoặc xiềng xích em, nhưng em sẽ mặc những thứ này để nhắc nhở em là ai."

"Em đã không mặc cái đó trong buổi đấu giá," Draco gật đầu về phía một dụng cụ bên cạnh dây đeo g-string bằng da.

"Không, em đã không. Em đeo dây buộc dương vật khi ở đó nhưng tối nay tôi không muốn trình diễn tài sản của mình cho bất kỳ ai, tôi muốn giữ chúng an toàn và được bảo đảm." Harry nói khi nâng chiếc đai trinh tiết dành cho đàn ông khỏi giường. "Bây giờ, cởi quần áo ra và mặc chúng vào."

Draco đã tự mình đeo dây g-string và dây đeo mắt cá chân, nếu không Harry phải giúp cậu. Hắn buộc chặt vòng cổ bằng da vào vị trí và gắn nó vào dây đeo trên ngực và kết thúc ở dây đeo tại dương vật nhỏ. Hắn đặt cái vòng trinh tiết bằng thép không gỉ để lồng dương vật và khóa nó vào chốt. Sau đó, hắn gắn nó vào dây đeo để bảo đảm an toàn cho nó. Còng tay là thứ cuối cùng hắn gắn chặt vào cổ tay Draco, và rồi hắn lùi lại một chút để chiêm ngưỡng nô lệ của mình.

"Em trông thật xinh đẹp, Draco của tôi. Xoay người lại," Hắn hướng dẫn. Draco làm theo như đã nói.

"Mmmm, ngon tuyệt." Harry vuốt ve làn da mượt mà của Draco trên khắp cơ thể nhưng rồi hắn dừng lại ở mông cậu. "Những thứ này quá hoàn hảo, nhưng chúng chỉ là của tôi. Ta cần điều chỉnh quần áo của em một chút."

Harry biến những sợi dây g-string thành những chiếc quần da ôm sát, chỉ vừa đủ che cặp mông căng tròn của Draco. "Tốt hơn nhiều. Tôi chưa sẵn sàng để chia sẻ một số phần của em với bất cứ ai. Một dây xích thì sao? Tôi sẽ mang nó chỉ trong vài trường hợp."

Hắm nắm lấy dây xích trên đường ra khỏi phòng nhưng vẫn chưa giật nó trên cổ Draco. Draco cúi đầu, nhưng khi Harry liếc nhìn cậu và thấy tư thế bị khuất phục của cậu, hắn ôm mặt Draco giữa hai tay và ngước mặt lên.

"Không ai trong số đó, Draco. Tôi muốn em tự hào là nô lệ của tôi. Em là một nô lệ xinh đẹp, hoàn hảo và em phục vụ tôi luôn chu đáo. Tôi tự hào về em, nhưng tôi cũng cần em tự hào về bản thân mình. Em có thể xử lý điều này, em có thể đối đãi Ron và Hermione. Chỉ cần giữ bản thân trong giới hạn và nhớ, tôi sẽ giữ cho em an toàn."

Draco nở một nụ cười và gật đầu nhưng Harry có thể thấy điều đó trong mắt cậu rằng cậu sợ hãi và cảm thấy nhục nhã. Tối nay sẽ là một thử thách cho Draco và Harry hy vọng rằng Ron sẽ không quá khó khăn với người tóc vàng.

Draco đang ở trong bếp thì Hermione xuất hiện với tiếng nổ nhỏ bằng Floo, Ron theo sau. Cô có vẻ lo lắng.

"Harry! Có vài điều tớ cần nói với bồ. Tớ đã có một cuộc họp dài với Bộ trưởng Bộ Pháp thuật ngay trước đó. Ai đó đã liên lạc với Nhật Báo Tiên Tri với thông tin về việc bồ sở hữu nô lệ. Bộ trưởng hầu như không thể chặn tin tức được công bố trên báo ngày mai. Ông ta yêu cầu bọn tớ làm gì đó về hợp đồng nô lệ này trước khi tin tức lan ra khỏi tầm kiểm soát của ông. Chúng ta phải tìm cách bãi bỏ hợp đồng."

Harry chỉ biết đảo mắt.

"Từ khi nào mà Bộ trưởng nghe được tin đồn?"

"Bồ biết rất rõ rằng đây không chỉ là tin đồn. Làm thế nào có ai biết về bồ và Draco? Không phải cuộc đấu giá nô lệ được cho là kín đáo, thậm chí là riêng tư sao?" Hermione lo lắng khoanh tay trước ngực.

"Vậy là nô lệ của bồ ở đâu? Tớ muốn nhìn thấy cậu ấy, Harry," Ron thốt lên với vẻ thích thú trên khuôn mặt.

"Bồ sẽ gặp cậu ấy ngay thôi, Ron, nhưng làm ơn, không chế giễu hay trêu chọc, được chứ?" Harry bắn một cái nhìn sắc lẹm vào người bạn của mình.

"Jeez, Harry, không cần phải quá nhạy cảm về nó. Chỉ là Malfoy! Thấy cậu ta là nô lệ chết tiệt của bồ chắc chắn sẽ khiến tớ vui vẻ hơn. Thật quá tốt để trở thành sự thật!"

"Ron." Harry gầm gừ và Ron giơ tay lên giả vờ đầu hàng.

"Được rồi, tớ sẽ cố gắng hết sức nhưng tớ không thể đảm bảo bất cứ điều gì."

Harry lườm Ron nhưng rồi một ý nghĩ xuất hiện và hắn quay lại với Hermione.

"Tớ biết ai đã báo cho tòa soạn Prophet. Chắc là người đàn ông trong buổi đấu giá đã cố gắng mua Draco nhưng tớ đã không cho gã. Gã là một thằng khốn chết tiệt. Gã nói nói điều gì đó như là khiến tớ hối hận."

"Ôi trời, là gã. Bồ có biết tên gã không?" Hermione lập tức nhảy vào chế độ điều tra của cô.

"Tớ không biết, nhưng Simms, chủ sở hữu của câu lạc bộ có thể biết. Tớ sẽ đến thăm ông ấy sớm nhất có thể."

"Tốt. Chúng ta phải ngăn chặn thông tin này bị rò rỉ ra công chúng, và trong khi đó, ta phải nỗ lực hủy bỏ hợp đồng," Hermione nghe có vẻ rất kiên quyết.

Ron bất ngờ bật cười lớn, khiến Harry và Hermione nhảy lên khỏi chiếc ghế sofa mà họ đang ngồi. Bối rối, họ nhìn chằm chằm vào Ron - người vẫy tay về phía cánh cửa nơi Draco đứng sững lại tại chỗ và đang cầm một khay đồ uống trên tay. Má cậu ửng hồng và đôi mắt cậu cúi xuống, Harry có thể thấy rằng cậu đang trên bờ vực của những giọt nước mắt sắp rơi.

"Ron, tên đần độn này!" Harry vỗ mạnh vào lưng Ron và quay sang Draco.

"Lại đây, Draco," Hắn nói với giọng dịu dàng. "Đồ uống, có ai muốn chút gì không?"

Hermione thúc khuỷu tay lên xương sườn Ron thật mạnh và liếc anh giận dữ, nhưng rồi cô mỉm cười với Draco với nét mặt thân thiện.

"Nó sẽ rất tuyệt, cảm ơn cậu."

Draco bước vào phòng và phục vụ đồ uống. Rồi cậu dừng lại trước mặt Harry và khẽ cúi đầu.

"Bữa tối sẽ sẵn sàng trong mười lăm phút nữa, Harry."

Sau khi Draco rời khỏi phòng, Hermione trừng mắt lạnh lùng nhìn Ron.

"Em không thể tin anh, Ronald. Anh hành xử như một kẻ ngốc vậy. Điều này không hề dễ dàng cho cậu ấy, anh biết mà. Anh sẽ cảm thấy thế nào nếu anh phục vụ ngược lại cậu ấy, và bạn bè của cậu ấy đều cười anh, hả?"

"Ồ phải rồi, nó đã làm thế, không phải sao? Đó là lý do tại sao anh cảm thấy buộc phải cho nó bị đối xử tương tự. Bên cạnh đó, Harry chỉ nói không chế giễu và trêu chọc, bồ ấy không nói gì về việc cười!" Ron đang lau nước mắt vì cười quá nhiều bằng tay áo nhưng bị gián đoạn bởi Hermione đã cho anh một cú đá đau đớn vào bắp chân. "Ối!"

"Em cảm thấy xấu hổ về anh, Ronald Bilius Weasley. Đợi đến khi mẹ anh nghe về điều này đi! Sau đó, anh sẽ không thể cười nhiều nữa đâu. Và em sẽ không nói chuyện với anh cho đến khi anh xin lỗi Draco." Hermione đã rất tức giận.

"Xin lỗi? Cái quái gì vậy? Nó là một nô lệ, vì lợi ích của Merlin!" Ron gầm gừ mặt đỏ bừng vì tức giận.

Hermione chỉ nhìn anh không nói một lời. Sự đối xử im lặng rõ ràng đã bắt đầu.









-x-





G-string: các cô có thêt search google, tôi thề là nó tình thú vcl =))))) huhu tôi quắn quéo hết cả ngừi đây =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro