13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh giơ tay vuốt mái tóc bị mồ hôi thấm ướt, lộ ra cái trán, gương mặt tuấn mỹ cùng hàng lông mày xinh đẹp lộ ra. Khóe môi cậu giương lên, nở nụ cười, có chút hung hăng, rất ngắn ngủi, cảm giác rất thiếu niên. Chính Quốc chăm chú nhìn thêm một lúc, lần thứ hai lấy được bóng, truyền thẳng cho cậu: “Hanh.” Dường như lại trở về năm đó, anh dẫn cậu theo chơi, không có nhiều lo lắng như vậy. Người này không phải lão đại quyết đoán mãnh liệt trên thương trường, chỉ là Thái Hanh đi sau lưng anh.

Giọng của anh không lớn, nhưng đủ để cậu nghe thấy, Thái Hanh sửng sốt quay đầu lại. Mất bóng rồi, Trương Siêu cướp được, nhanh chóng chuyền bóng, lên rổ, được hai điểm.

Một khoảng lặng, Đổng Hải mắng: “Kim Thái Hanh não úng nước à? Không thấy anh Quốc chuyền bóng cho cậu sao?”

Thái Hanh hoàn hồn, chùi lòng bàn tay đầy mồ hôi lên áo. Chính Quốc gọi cậu là gì? Hanh?

Anh ấy là ai?

Tiếng còi của trọng tài vang lên, Thái Hanh như chú báo nhỏ xông vào trong sân. Giành bóng xoay người lại né Đổng Hải đang đứng gần, trực tiếp truyền cho Chính Quốc, Đổng Hải đang giang hai tay chờ bóng: “…”

Đệt bố mày!

Chính Quốc đang ở ngoài vòng ba điểm, nếu như anh vào rổ sẽ được ba điểm.

Tập thể lớp 11/2: “…”

Đờ mờ mày, này là gian lận hả!

Biết Chính Quốc ném ba điểm lợi hại như thế nào, bọn họ đã đẩy anh ra vị trí không cướp được bóng, nhưng quên mất trong sân còn có một thằng nhóc nhảy nhót tưng bừng điên cuồng giành bóng. Mỗi lần cướp được thì bất chấp truyền cho Chính Quốc, truyền tới được sẽ truyền, truyền không tới cũng phải truyền, đúng là một đứa phiền phức.

Những người khác của lớp 11/8 cũng rất phiền muộn, tuy rằng Chính Quốc là chủ lực, nhưng kiểu thi đấu độc quyền như thế này cũng quá vô liêm sỉ, bọn họ hoàn toàn không có cơ hội vớ được bóng, cả buổi cứ chạy suốt.


Trước khi hiệp đầu kết thúc, điểm số đã cách xa, lớp 11/2 muốn thắng trừ phi bọn họ cũng có một người như Thái Hanh. Nhưng hiện tại bọn họ lại không có người như vậy, Trương Siêu đập mạnh bóng xuống sân, bóng bật lên thẳng vào mặt cậu. Chính Quốc nhanh chân chạy tới cản bóng, rất dứt khoát ngăn bóng trước mặt Thái Hanh mười centimet.

Nữ sinh toàn trường đứng lên phất tay rít gào, ngầu xỉu luôn.

An thả tay xuống, ngón tay đau nhói, vết thương hình như bị bung rồi, vết cắt hôm qua cũng khá sâu.

Quần áo Thái Hanh ẩm ướt mồ hôi, quay đầu nhìn về phía anh, giương khóe miệng nở nụ cười. Cậu vốn đã rất đẹp, mắt ngọc mày ngài, vừa nở nụ cười, Chính Quốc nghe thấy tiếng nữ sinh la oai oái cách đó không xa.

Mà cũng không khoa trương như vậy, người thưởng thức vẻ đẹp của Thái Hanh vẫn là số ít, nhiều người vẫn rất kiềm chế.

Chính Quốc và Thái Hanh cụng nắm đấm vào nhau, cậu cụng xong mới sững sờ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh. Những lời nói của Chính Quốc trước khi vào trận, còn có hành vi trên sân, không thể không làm Thái Hanh hoài nghi, có phải anh cũng trở về rồi không?


Đổng Hải ném cho Chính Quốc một chai nước, anh vặn ra quay đầu gọi cậu: “Lại đây.”

Thái Hanh lau mồ hôi trên đầu, Chính Quốc đưa nước cho cậu.

Đổng Hải phun thẳng ngụm nước lên đùi Chu Quần, Chu Quần đạp một phát lên Đổng Hải, hai người xúm lại đánh nhau.

“Cảm ơn.” Thái Hanh ngẩng đầu lên uống nước, hầu kết lăn lên lăn xuống, mồ hôi cũng chảy xuống dưới cổ. Chính Quốc miệng khô lưỡi khô, đi sang một bên tìm nước, Bạch Kỳ Kỳ đưa nước tới cho anh: “Anh Quốc.”

Chính Quốc tiện tay nhận nước của Bạch Kỳ Kỳ: “Cảm ơn.”

Bạch Kỳ Kỳ phơi nắng hai má đỏ lên, cũng có chút thẹn thùng. Chính Quốc cao một mét tám lăm, nhìn rất uy mãnh, bởi vì chơi bóng đổ mồ hôi, anh cuốn tay áo thun lên đi lộ ra cánh tay rắn chắc.


Mùi mồ hôi trên người anh hòa lẫn với hơi thở tràn ngập hormone nam tính, Bạch Kỳ Kỳ chỉ cảm thấy choáng váng, khó thở.

Chính Quốc vừa uống nước vừa nhìn Thái Hanh, đột nhiên hai người bốn mắt nhìn nhau. Chính Quốc hoảng một chút rồi lại quay đi như không có chuyện gì. Uống nước xong, ném chai xuống đất. Hiệp hai bắt đầu, anh chạy vào sân.

Đổng Hải đi phía sau Chính Quốc: “Cậu ta chơi cũng trâu bò phết nhở?”

Chính Quốc nhìn về phía cậu trai gầy gò đó, nhếch miệng lên, người anh thích không trâu bò mới lạ?

“Đi thi đấu mà không trâu bò thì khác gì đi tu?” Chính Quốc nói: “Ăn chay niệm phật cầu đối thủ buông tha.”

Đổng Hải: “…”

Nửa sau trận đấu hoàn toàn không có chỗ trống cho những người khác phát huy, Thái Hanh và Chính Quốc phối hợp quá tốt, liên tiếp tạo ra cú ném ba điểm. Chính Quốc vừa tiến vào vòng ba điểm, Trương Siêu đột nhiên xông lên hất vai anh cực mạnh, Chính Quốc mất thăng bằng. Người ngửa ra sau ngã trên đất, bọn Đổng Hải dừng động tác, nhưng có người còn nhanh hơn cả họ.

Đổng Hải chỉ cảm thấy hoa mắt, Thái Hanh xông thẳng tới đấm một cú vào mặt Trương Siêu, Trương Siêu chưa kịp lấy lại tinh thần liền bị Thái Hanh quật ngã. Giáo viên thể dục lúc này mới hoàn hồn, lập tức tiến lên, Thái Hanh bị kéo ra, cái chân không chút lưu tình đạp thẳng vào xương sườn Trương Siêu.

Thái Hanh ra tay vô cùng ác độc, cả lớp 11/2 đều bị hoảng, chờ đến lúc lấy lại tinh thần, Trương Siêu đã ôm bụng nằm trên sân. Giáo viên thể dục ôm eo cậu kéo ra. Thái Hanh học sinh ba tốt đánh Trương Siêu lớp 11/2 thành chó chết.

Đôi mắt Thái Hanh đỏ lên, ai dám đụng tới Chính Quốc, cậu sẽ giết chết người đó.

Vai bị nắm chặt lấy, Thái Hanh quay đầu nhìn thấy gương mặt quen thuộc. Thái Hanh lập tức dừng lại động tác, lẳng lặng nhìn Chính Quốc. Chính Quốc kéo Thái Hanh lại, đẩy Đổng Hải đứng đằng sau lên, chỉ lo người của 11/2 ra tay, hất cằm lên bễ nghễ nhìn lớp 11/2, cười nhạo: “Không chịu thua được nữa thì giở thủ đoạn à.” Anh giơ tay vạch một cái trên cổ, nói rất hung dữ: “Về rửa cổ chờ chết đi.”

Tập thể 11/2: “…”


Giáo viên thể dục: “…”

Tay Chính Quốc lập tức bị nắm lấy, Chính Quốc quay đầu, Thái Hanh kéo Chính Quốc đi: “Đến phòng y tế.”

Miếng băng gạc bị đụng chạm nhiều đã rơi rồi, miệng vết thương hở ra nhìn rất nghiêm trọng, toàn là máu. Đổng Hải lúc này mới phát hiện tay Chính Quốc bị thương, lập tức cáo trạng: “Thầy ơi, anh Quốc —— Chính Quốc bị đánh thành như vậy, Trương Siêu không chịu thua nên mới cố ý, thầy còn không phạt nó sao?”

Trương Siêu phạm quy, giáo viên thể dục cũng nhìn thấy, nhưng bây giờ cũng không tiện phạt Trương Siêu. Trương Siêu bị Thái Hanh đạp mấy đá, mới vừa từ dưới đất bò dậy.

“Các em mau đưa Chính Quốc đến phòng y tế, phạt hay không không phải là chuyện của em.”

“Đệt!” Đổng Hải mắng một câu, một đám người trẻ tuổi ầm ầm đẩy Chính Quốc vào phòng y tế chăm sóc.

Đi tới cầu thang, Thái Hanh buông tay Chính Quốc ra, quay người nhanh chân đi về phía Bạch Kỳ Kỳ. Thái Hanh tuy gầy, nhưng khá cao, ánh mắt rất dữ tợn, nhìn cực kỳ hung hăng.

Bạch Kỳ Kỳ giật mình, lập tức dừng bước: Cậu—— làm gì?”


Mắt Thái Hanh tối sầm từ trên cao nhìn xuống, vươn tay: “Áo.”

“Hả?”

“Áo của anh Quốc.” Thái Hanh nói rất lạnh lùng, như ngậm nước đá, lạnh lùng ghim chuyện này.

Bạch Kỳ Kỳ đưa áo tới, Thái Hanh cầm lấy nhanh chân bước vội lên phòng y tế lầu hai, Bạch Kỳ Kỳ mới lấy lại tinh thần, Thái Hanh là ai? Dựa vào cái gì mà muốn cầm áo cho Chính Quốc? Chính Quốc cũng không phải của cậu ta.

Sau lưng Chính Quốc có mảng máu bầm, trên tay cũng không phải chuyện gì lớn. Thái Hanh ôm áo Chính Quốc đứng ở một bên, ánh mắt âm trầm, trên mặt tái nhợt không có một chút tâm tình, môi mỏng hơi dẩu lên, cả người căng cứng.


“Thằng kia cố ý, đánh không lại liền chơi xấu.” Đổng Hải hùng hùng hổ hổ: “Đợi bố quay lại giết chết nó.”

Chính Quốc chẳng có hứng thú nói chuyện với bọn Đổng, khóe mắt liếc liếc Thái Hanh. Cô y tế liếc Đổng Hải một cái, cất băng gạc: “Được rồi, nếu em không yên tâm vết thương trên người thì đến bệnh viện chụp phim.”

“Cảm ơn cô.” Chính Quốc đứng dậy, còn nhìn Thái Hanh. Cậu vừa rồi hung mãnh vồ tới đánh nhau với người ta, tên nhóc này chính là như vậy, trước đây cậu cũng như thế này, chỉ cần Chính Quốc chịu một chút thiệt thòi, cậu cũng muốn giết chết người đó.

Lúc đó Chính Quốc mới cho là cậu thích mình.

Chính Quốc cúi đầu nhếch miệng, cười cười tự giễu.

Mấy người cùng đi ra khỏi phòng y tế, Chính Quốc cố ý chần chờ vài bước để đi song song với Thái Hanh. Gió nổi lên rồi, cơn gió thấm qua lớp quần áo ẩm ướt mồ hôi, lạnh thấu xương.

Thái Hanh đưa áo cho anh, Chính Quốc nghiêng người không nhận, giả vờ nói: “Vai tôi đau quá.”

Thái Hanh không hiểu ý của anh.

Anh ngẩng đầu nhìn trời vài giây, quay đầu nhìn cậu: “Tôi không cách nào mặc áo được, hiểu không? Hả?”

Âm cuối anh nhấn mạnh, từ trong lồng ngực phát ra, dường như cọ xát vào trái tim Thái Hanh. Cậu vì căng thẳng nên đầu ngón tay trắng bệch, nửa ngày mới giơ áo lên khoác lên người Chính Quốc. Thái Hanh thấp hơn Chính Quốc, mặc như thế này giống như cậu đang ôm anh vậy, cả người cậu vì vậy mà nóng  ran.

Vội vàng thu tay về, Chính Quốc liếc mắt nhìn cậu. Tiếp tục bước chân dài đi về phía trước, đi tới cửa lớp, Chính Quốc dừng bước quay đầu lại, “Đừng đánh nhau trước mặt giáo viên, ảnh hưởng không tốt.”


Thái Hanh im lặng, nhìn anh chằm chằm.

Chính Quốc một tay đút túi, đôi mắt trầm tĩnh, “Xử thằng đó cũng không cần tới cậu.”

Chính Quốc đi vào phòng học.

Tiết cuối cùng giáo viên giảng cái gì Chính Quốc cũng không nghe rõ, anh đang ở trong một trạng thái nôn nóng. Anh rất muốn đè Thái Hanh lên tường gặng hỏi, cậu rốt cuộc có ý gì?

Trương Siêu đụng vào anh, Thái Hanh căng thẳng cái gì?

Buổi chiều còn có hai tiết tự học, nhưng anh đang rất phiền muộn, lúc giáo viên đi ra ngoài, Chính Quốc ngả ra sau dựa vào tường nhìn bảng đen phía trước, tâm tư lo lắng.

“Buổi tối cậu có cần bôi thuốc không?”

Chính Quốc tưởng mình nghe lầm, quay đầu nhìn chằm chằm Thái Hanh.

“Hả?”

“Buổi tối cậu có cần bôi thuốc không?”

“Không cần.” Chính Quốc lấy hộp thuốc lá lấy ra một điếu thuốc, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lại cất điếu thuốc đi.

“Nếu như cậu sợ người nhà phát hiện, có thể đến nhà tôi —— ”


“Ba mẹ tôi không ở nhà.” Chính Quốc ném bật lửa lên bàn, ngồi thẳng quay đầu nhìn cậu: “Đến nhà cậu làm gì? Nhà cậu có gì chơi không?”

Đến nhà cậu có thể chơi cậu không?

Tính nết lưu manh của Chính Quốc lại nổi lên, anh nhịn mười mấy năm, Thái Hanh lại xuất hiện trước mặt anh lần nữa. Chính Quốc muốn nhịn, nhưng phần lớn thời gian đều không nhịn được, anh chống tay lên đầu, nhìn cái cổ trắng nõn của Thái Hanh, ngoài miệng chiếm tiện nghi. “Sao thích mời tôi về nhà thế?”

“Tôi không có ——” Thái Hanh ngừng lại, ba mẹ Chính Quốc không ở nhà? Chính Quốc ở một mình sao?

“Cậu không có gì? Người vừa mời tôi đến nhà không phải cậu sao?” Cánh tay dài của Chính Quốc đặt ngang bàn Thái Hanh, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, ngạo mạn nói: “Nếu như cậu là con gái thì hành vi này sẽ làm tôi nghĩ rằng có phải cậu đang theo đuổi tôi không đấy.”







Tác giả có lời muốn nói:

Đừng thấy Kim Thái Hanh sống lâu, trên tình trường là ngốc bạch ngọt.

Sửa lại tên sách, cảm thấy tên trước chưa đủ sát.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro