II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5.

Mọi ngày trôi qua, sáng sớm anh vẫn thường cùng em tập luyện, anh bảo rằng việc này thật nhàm chán, bảo rằng anh ghét việc phải lặp đi lặp lại một động tâc, miệng thì không ngừng nói nhưng anh vẫn thỏa hiệp làm theo.

Đến tối lại ngồi trong lòng em luyên thuyên về những thói quen xấu em mắc phải, tỉ mỉ ghi vào một cuốn sổ, dặn dò em đủ điều.

Dặn rằng em không còn bé nữa, em không thể cứ mãi thói quen không ngủ được sẽ lại gọi điện tâm sự với anh

Dặn rằng em không phải trẻ con, em không thể mỗi lần bị thương liền chạy đi tìm anh mè nheo như đứa con nít.

Dặn rằng em còn có gia đình, em không thể suốt ngày chạy bên cạnh anh, bỏ bê gia đình nhỏ.

Dặn rằng em còn có bạn bè, em không thể hủy mãi những cuộc hẹn chỉ để ở nhà nhìn anh học bài.

Vì anh không thể sống mãi, em không thể giữ mãi những thói quen liên quan đến anh, vì sẽ có ngày những thói quen đó làm em phải khóc, vì sẽ có ngày những thói quen đó làm em nhớ về quá khứ. Mà theo anh thì quá khứ là một kỉ niệm, là một chuyện đã qua, chẳng nên nhớ làm gì cho bận lòng.

Nói đến đây anh bât đầu ngừng lại, hai mắt lần nửa đỏ hoe "anh..anh..."

Em ôm lấy anh, cảnh tượng như trở về đêm hôm đó, cái đêm định mệnh của cả hai. Anh đã ngồi trong lòng em khóc nức nở, yếu thế đến đáng thương, em đã ôm lấy anh, lắng nghe tiếng khóc oan ức đó.

Nghĩ lại thì, ở bên nhau lâu như vậy không biết từ khi nào anh luôn sẵn sàng bộc lộ hết vẻ yếu ớt trước mặt em. Chẳng còn ngại ngùng, che giấu nó như trước kia.

Ở bên nhau lâu như vậy chẳng ngờ những thói quen của em từng chút, từng chút một đều liên quab đến anh, ngay cả những điều nhỏ nhặt nhất.

Chắc cũng vì vậy mà anh luôn là một kỉ niệm có cố em vẫn không thể loại bỏ.

6.

"Quang Quang..."

Anh nhìn em đứng trước cửa phòng với khuôn mặt hoảng loạn, mũi anh lại không ngừng chảy ra máu. Những giọt máu đỏ rơi xuống thấm vào chăn gối, anh đưa tay lên cố gắng lau hết đi thứ máu tanh gớm ghiếc nhưng nó chẳng có tác dụng.

Ngược lại máu vẫn không ngừng chảy ra, anh bắt đầu kích động tìm mọi cách lau hết đi số máu đang chảy. Nếu khi đó em không phản ứng kịp chạy đến ngăn cản anh, thì giờ này cũng chẳng biết anh đã làm bản thân bị thương bao nhiêu chỗ.

"Được rồi em đây rồi bình tĩnh lại, bác sĩ tới ngay đây." Em nhẹ hôn lên trán anh trấn tĩnh, xoa lên tấm lưng nhỏ bé đang sợ hãi, máu thấm vào áo em một mảng lớn và nó vẫn tiếp tục chảy, ngay cả em cũng đã bắt đầu có chút hoảng hốt.

Bác sĩ đã kiểm tra rất lâu, ngồi ở ngoài tâm trạng của em dần ổn định nhưng đâu đó là cảm giác tội lỗi, em không hiểu em đã sai ở đâu khiến anh như vậy. Có lẽ là vì cách em chăm sóc quá sơ sài hoặc nó cũng có thể do việc em điều chỉnh chế độ ăn của anh. Quá nhiều, quá nhiều điều làm em hoang mang.

Thái độ của bác sĩ khiến em lo sợ, ông nhìn tờ bệnh rồi lại nhìn lên vết máu loang lổ trên áo em. Cuối cùng ông thở dài.

"Tình trạng của cậu ấy ngày càng xấu, tôi không nghĩ nó lại nhanh như vậy."

Ông ngừng lại một lúc, vỗ nhẹ lên vai em vài cái. Trước khi trở về phòng bệnh chỉ để vỏn vẹn lại một câu nói.

"Mạnh mẽ lên."

Nhìn anh ngồi trên giường bệnh đang dọn dẹp chỗ máu, em hít một hơi dài lấy lại bình tĩnh. Mở cửa trở vể căn phòng của ta.

Tối hôm đó anh và em cùng nằm trên giường, anh cầu xin rằng hàng ngày hãy ôm anh như thể đây là lần cuối em làm vậy. Từ đó, tối nào ta cũng sẽ ngủ cùng nhau, tối nào anh cũng nằm trong lòng em ngủ say.

7.

Đó là một ngảy chủ nhật vào tháng ba, phòng bệnh của anh bị tập kích bởi một đám nhóc. Vương Lộ An, Lý Chu, Dã Hàn, tất cả đều có mặt ở đây cùng anh vui đùa cả một ngày.

"Ôi anh tôi, loại táo hàng limited này tôi cho anh, nhớ ăn cho hết."
Vương Lộ An tươi cười nhìn anh khoe khoang và thật sự cậu đã mang theo cả một thùng táo phía sau.

"Em và Lý Chu mua cả đống chocolate nè, mỗi tội nhiều quá phải mua thêm cái tủ lạnh bé." Lần này đến lượt Dã Hàn và Lý Chu đưa quà, hai cậu nhóc vừa nói vừa xếp từng loại chocolate vào tủ.

Tất cả những điều này đều làm anh cười đến tít cả mắt. Với cậu nhóc Vương Lộ An do lâu ngày không gặp, cả hai có cả đống chuyện trên trời dưới đất để kể lể, hóng hớt. Có lẽ hai người thật sự hợp nhau, nói chuyện đến mức quên tất cả mọi người xung quanh cũng ở đó.

Lý Chu và Dã Hàn cũng chẳng vừa, hai nhóc trách móc em về việc tại sao hai mắt anh lại sưng vù lên như vậy, trách móc tại sao dám để cha già của nhóm khóc nhiều như vậy.

Hôm nay em thấy anh cười rất nhiều, à không chúng ta đều cười rất nhiều, trước khi ra về tất cả đã nhờ nhân viên y tá chụp lại thật nhiều ảnh, những tấm ảnh được in ra làm ai cũng phấn khích như đứa trẻ, mấy cô y tá lại mỉm cười ngao ngán.

Anh chào tạm biệt lũ nhóc, trên tay vẫn nắm chặt những bức ảnh của cả nhóm. Khi em trở về phòng phát hiện anh đã treo nó lên đầu giường, mắt vẫn quan sát nụ cười của từng người trong ảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro