III

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8.

Tháng 4.

Một tháng vừa qua mà nói nó khá bình thường với anh, trừ việc mũi anh đột nhiên chảy nhiều máu như vậy.

Đến tháng tiếp theo những dấu hiệu bệnh của anh ngày càng rõ, nó chẳng còn là tình trạng chảy máu mũi nữa, anh khó di chuyển trong mọi hoạt động, nhiều lần gục đi trong lúc tập luyện.

Và dường như nó liên quan đến cả việc anh phát âm, có lẽ anh đã phát âm chậm đi một chút, chỉ một hai giây thôi nhưng em có thể nhận ra sự thay đổi đó.

Tệ thật, em cảm thấy như thời gian bên cạnh anh ngắn hơn rất nhiều.

"Quang Quang anh cảm thấy khó thở."

Anh nắm lấy bàn tay em, lồng ngực phập phồng điều chỉnh hơi thở, hai mắt nhăn lại vì khó chịu càng biểu lộ trạng thái tồi tệ của anh.

"Để em gọi bác sĩ."

"Không..." Anh kéo em lại đầu gục lên vai em tiếp tục nói, "làm ơn ôm lấy anh."

Như mọi lần em đều vậy, đều vòng tay qua ôm lấy anh, để cơ thể của anh trong lòng. Cuối cùng vì quá đau đớn anh đã ngất đi. Tình trạng này của anh với em đã chẳng còn xa lạ, những triệu chứng lại mỗi ngày một nhiều thêm.

Nhưng ngay cả bây giờ em có ôm anh chặt như thế nào anh cũng sẽ chẳng ở lại.

9.

"Tuấn Tiệp, Chi Quang."

Mẹ em đã đến thăm đôi ta, bà mang theo rất nhiều túi đồ nào là quần áo, thức ăn,... Hàng đống thứ cần thiết cho anh và em đều được bà mang tới, anh ngồi trên giường nghe theo từng lời dặn dò, em có thể thấy sự hạnh phúc trong đôi mắt buồn rầu của anh.

Em đi ra ngoài để anh và bà có nhiều thời gian trò chuyện với nhau, nhìn bà lo lắng xem kĩ từng vết thâm trên người anh rồi lại nhăn mày móc ra một cuốn sổ ghi rõ lại những triệu chứng đó.

Anh mỉm cười, trong đó có hạnh phúc vì cảm nhận được sự quan tâm chân thành mà bà dành cho anh, trong đó cũng có sự hối tiếc vì thời gian của anh chẳng còn nhiều để cảm nhận hết nó.

Em lôi ra trong túi bao thuốc lá, châm lấy một điếu. Trước giờ em chưa từng hút thuốc, nó chỉ bắt đầu từ khi bệnh tình của anh trở nặng. Anh không thích mùi khói, em cũng chẳng muốn đụng đến nó nhưng cuối cùng em gục ngã trước số phận.

Sẽ có lúc giấu anh tìm đến khói thuốc và bia rượu giải sầu, em cũng đã tưởng tượng ra viễn cảnh sau này khi chẳng có anh ở bên. Em đã tự hỏi so với việc em tưởng tượng và hiện thực tàn khốc cái nào sẽ chính xác hơn?

Lúc đó em cũng chẳng để ý việc anh đã nhìn ra cửa.

Trước khi về bà đút lại cho em một chút tiển, ôm em một cái thật chặt. Sau đó quay đầu đi ra đại sảnh của bệnh viện.

10.

Nửa đêm em chẳng thấy anh ở bên cạnh nữa nhưng không như mọi lần, em không hoảng loạn chạy đi tìm anh nửa vì em có thể nghe rõ tiếng anh khóc phát ra từ ngoài ban công.

Anh ngồi nhìn ngắm bầu trời đêm giữa tháng năm. Tâm trạng của anh hôm nay chẳng ổn.

"Quang Quang anh... phải làm sao đây..."

Cả đêm hôm đó cả anh và em đều không ngủ, anh khóc đến ngất đi trên ghế hai mắt đầy mệt mỏi nhắm chặt lại, em nghe rõ từng lời tâm sự lặng thầm của anh trong lòng cũng nghẹn ngào.

Khi đã chắc chắn anh không còn thức em mới ngồi dậy đi ra kiểm tra nhiệt độ cho anh rồi bế anh vào phòng. Cơ thể anh có chút lạnh trái với cái nóng bức rạo rực của mùa hè, có lẽ nguyên nhân một phần là do bệnh của anh khiến nhiệt độ cơ thể anh trở nên bất thường.

Em nhìn ngắm khuôn mặt nhợt nhạt, hai mắt của anh lúc nào cũng sưng lên vì khóc quá nhiều,
cơ thể gầy gò khiến lòng em xót xa. Anh ơi nếu có thể làm ơn cố gắng ở bên em nhiều hơn chút nhé.

Nằm lại lên giường bàn tay theo thói quen sẽ ôm lấy anh như mọi lần, anh dường như cũng cảm nhận được cái ôm của em chỉ nhẹ nhàng rúc vào trong lòng em rồi chìm vào giấc ngủ. Em hôn lên trán anh xong cũng gục đi trên giường.

11.

"Quang Quang..."

Anh ngồi trên giường bệnh hai mắt ngấn nước vài giọt đã chảy dài trê gỏ má ửng hồng, anh bắt đầu đập liên tục lên chân mình trước ánh mắt ngỡ ngàng của em. Em vội lao tới, điều đầu là giữ chặt lấy hai tay anh nhưng em chẳng ngờ anh lại vùng vẫy sau đó liền ôm lấy cơ thể em.

"Qua...Quang chân anh.. chân anh không thể di chuyển." Anh bắt đầu khóc lớn hơn miệng cứ lắp bắp những từ ngữ vô nghĩa.

Có lẽ tiếng khóc quá lớn năm phút sau các bác sĩ và y tá đã có mặt. Ahh vãn không buông em ra, bàn tay run rẩy bám chặt vào cổ tay em nhất quyết không chịu để em đi.

Em nhìn qua bác sĩ, ông cũng gật gù đồng ý. Cuối cùng em ngồi lại bên cạnh anh an ủi, trò chuyện trong quá trình họ kiểm tra. Nhìn anh suy sụp gục xuống giường, em biết anh đã chẳng còn gì hi vọng cho quãng đời còn lại thà rằng chết luôn cũng sẵn sàng.

Một lần nữa em nhận được thông báo tình trạng của anh đang xấu đi rất nhanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro