IV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

12.

anh chỉ muốn được em ôm lấy.

Sau đợt kiểm tra đó anh mất một khoảng thời gian dài để chấp nhận sự thật việc bản thân sẽ phải dùng xe lăn, mỗi ngày em sẽ đẩy anh đi quanh sân bệnh viện cho anh nhìn ngắm khung cảnh ngoài trời vào sáng sớm cũng như tối muộn.

Anh bảo anh đã hối hận rất nhiều. Anh thấy hối hận vì chưa thể thực hiện giấc mơ của cả hai, anh hối hận vì lúc trước đã không tự đi bằng chính đôi chân của mình ngắm nhìn phong cảnh xung quanh, có lẽ bao nhiêu cũng không hết nỗi phiền muộn của anh.

Thôi đành gói lại vào tim mang đến lúc chết.

Anh quay qua nhìn em mỉm cười, lời nói ra vô tình quá sức nhưng anh vẫn nở nụ cười vui vẻ. Đó lad sự chấp nhận, chấp nhận mọi đau thương trước mắt tận hưởng những hạnh phúc nhỏ bé còn lại.

Em đưa tay cầm lấy bàn tay của anh cùng nhìn bầu trời đêm, cũng hoàn cảnh này trong quá khứ anh đã nói từng ngôi sao trên đó tượng trưng cho một hy vọng của anh, tối đó bầu trời đầy sao nhưng tối nay bầu trời chỉ có mặt trăng là ngôi sao sáng nhất.

Khi đó em biết hy vọng của anh đã chẳng còn.

13.

Tháng 5.

Tay anh cũng chẳng thể di chuyển được nữa, hôm đấy trời mưa rất to anh ngồi trên xe lăn nhưng chảng khóc như bao lần nữa. Anh ngậm ngùi nở một nụ cười với em điều đó vô tình hóa thành từng nhát dao xuyên thẳng qua tim em.

"Anh à." Em ôm anh, lần này đã chẳng còn cảm nhận được bàn tay anh đặt lên lưng, nhẹ nhàng vỗ về.

Hôm đó em đã khóc, lần đầu tiên em khóc trước mặt anh. Anh chỉ có thể ngồi đó nghe những tiếng nức nở không rõ chữ, giây phút em yếu lòng anh lại chẳng thể ôm em. Nó như một sự trừng phạt cho đôi ta.

"đ...đừng kh...khóc." Anh vỗ về em nhưng khi nhìn thấy anh cố gắng rặn ra từng chữ nó lại khiến em chẳng thể vui nổi.

Giọng nói chậm chạp của anh từng câu đều in sâu vào tâm trí em, em ghi nhớ nó giữ nó cho riêng mình.

Em chưa từng nghĩ mình sẽ khóc ngay trước mặt anh, em luôn cố nhớ rằng bản thân phải mạnh mẽ vì anh, chỉ vì một mình anh thôi.
Em phải là chỗ để anh dựa vào, chỗ để ảnh trải lòng về câu chuyện đã qua nhưng cuối cùng nó cũng tới giới hạn.

Giới hạn của em chính là anh.

14.

Hôm nay lũ nhóc lại tới, ba đứa đã chẳng còn bộ dáng tươi cười như lần trước. Chúng nhìn anh trên giường bệnh gầy gò, ốm yếu. Rồi lại nhìn cách anh cố gắng di chuyển, ai cũng bật khóc ngay tại đó.

Anh nở một nụ cười hiền từ dặn dò từng đứa đủ điều, nhưng từng lời nói ra trên môi anh lại khiến em chạnh lòng.

"Khóc..ch..cho đã đi...l..lúc anh đi..không...được khóc nhiều vậy đâu..nhé?"

Em đoán rằng anh đã nghe được cuộc trò chuyện gần nhất của em và bác sĩ. Ông ấy bảo ngày anh mất sẽ đến bất chợt, nó sẽ đột ngột mà chẳng có lấy một dấu hiệu. Anh có thể ngừng thở trong lúc ngủ, cũng có thể ra đi trong lúc bác sĩ đang kiểm tra. Nếu anh nghe thấy chắc hẳn anh của em đã suy sụp lắm nhỉ.

Vương Lộ An, Lý Chu, Dã Hàn từng đứa đều chạy lại xung quanh anh khóc không ngừng, nụ cười trên môi anh cũng chẳng còn, anh chỉ đơn giản là ngồi trên giường bệnh nghe tâm tư của từng đứa em nhỏ.

Lũ nhóc để lại cho anh những lời dặn và hứa sẽ không quay lại bệnh viện trừ khi đó là ngày nhận xác của anh. Cũng chẳng rõ tại sao anh lại muốn như vậy, có lẽ những giây phút cuối đời anh muốn chỉ có em ở đó nhìn bộ dạng yếu đuối nhất của anh.

15.

"Anh..m...muốn đi biển."

Vào những ngày cuối tháng năm anh đã nói anh muốn đi biển, anh muốn trước khi nhắm mắt có thể nhìn lại quê hương nhìn lại nơi đôi ta lẩn đầu gặp mặt.

Sau khi bàn luận với bác sĩ về vấn đề này ông đã đồng ý cho anh xuất viện hẳn, có vẻ như điều đó làm anh thoải mái hơn, ngày ra viện anh đã cười rất nhiều.

Em đưa anh về nhà ba mẹ ngủ lại qua đó một đêm còn bản thân thì về nhà cha mẹ ruột nói về dự định dẫn anh đi biển lần cuối, thật tuyệt vời vì mọi thứ đều suôn sẻ.

Nửa đêm em nhận được cuộc gọi từ ba mẹ anh, bà bảo rằng anh không ngủ được có lẽ vì lâu ngày bên cạnh em đã quen cách em ôm anh mỗi tối. Chẳng nghĩ gì nhiều trong đêm em đã đi xe đến nhà anh.

Tối hôm đó em lại ôm anh ngủ, mặc dù đã chẳng còn bàn tay nhỏ bé sẽ vòng qua eo em nhưng ít nhất anh vẫn còn sống, còn ở đây để em ôm lấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro