i. Khiêu vũ cùng bầy sói (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Author: Wolfwars

Link: https://archiveofourown.org/works/43508404/chapters/109384045#workskin


***

Bản tóm tắt:

Wenclair giả hẹn hò.

Enid yêu cầu được hẹn hò với Wednesday, nàng phải mang theo một 'người bạn đời' đến chuyến cắm trại hàng năm của đại gia đình sói, và giúp nàng tránh khỏi những nỗ lực mà mẹ đã sắp đặt cho nàng.

Trong khi đó... Wednesday lại chẳng hiểu 'giả hẹn hò' nghĩa là gì.

(Dựa trên một ý tưởng từ twitter: "Enid yêu cầu cả hai giả hẹn hò và Wednesday nghĩ rằng nó nghiêm túc")

***

Enid Sinclair nghĩ rằng sẽ mất ít nhất một, tới hai tuần để cầu xin bạn cùng phòng của nàng đến làm đối tượng hẹn hò (hoặc có thể, nói tựa như là một người 'bạn đời' hơn), dành cho buổi họp mặt thân thiết giữa các thành viên của Gia đình Sinclair.

Ngạc nhiên hơn hết nàng chỉ tốn khoảng năm giây.

"Wednesday, cậu không hiểu gì hết cả!" Enid chun mũi. "Nếu tớ không mang theo một người bạn đời đến nơi ẩn dật của gia đình, tại căn nhà gỗ của chú tớ..."

"Thì sao?"

"Chúa ơi! Mẹ sẽ giết tớ." Thật lòng đấy, tớ cần một buổi hẹn.

Enid rất tự hào về bản thân vì lần này đã không oà khóc. Nàng từng nghĩ đến trường hợp xấu nhất và luôn trong trạng thái sẵn sàng mua chuộc, mặc cả, thậm trí cầu xin bạn cùng phòng đi cùng nếu đó là điều cần thiết.

Tuổi dậy thì của người sói là một loại cảm giác rất tuyệt, nhưng nó phải đi kèm với 'hành lý'.

Ý nàng là, dẫn ai đó tới buổi họp mặt hàng năm của gia đình sẽ giúp ích nhiều trong công cuộc đánh lạc hướng cha mẹ nàng khỏi việc cố gắng gài bẫy nàng với từng con sói bán kính quanh khu vực San Francisco. Điều mà Enid hoàn toàn chưa sẵn sàng.

Nhưng khác với nàng tượng tưởng, Wednesday cũng chẳng cần nhận quà hay bị nàng dắt mũi để phải đến đó. Ưm... thực tế trông cô... hơi xấu hổ, đơn giản là một cái gật đầu dễ dàng.

Nàng nhút nhát thổ lộ với cô lời tỏ tình đầy chân thành, sau đó nàng đặt bản kế hoạch đã thực hiện trong nhiều tuần liền lên bàn.

Wednesday lướt mắt qua, vẫn như mọi khi kiệm lời. "Kiểu tiến bộ này rất đáng để được hoan nghênh."

Enid thề rằng trong khoảnh khắc đó nàng cảm thấy rất xúc động.

Khi nàng thức dậy vào buổi sáng hôm sau, bó hoa màu đen nở rộ, bên cạnh là một tập thơ được đặt trên bàn nàng.

Enid nhìn Thing bẽn lẽn xoay những ngón tay của mình, nàng lại gần ông. Thing chỉ một ngón tay về phía giường ngủ của cô, Wednesday vẫn còn đang ngủ say.

"Cậu ấy ra ngoài vào lúc nửa đêm và mua hoa cho tôi ư?" Nàng kinh ngạc.

Ajax, bạn trai cũ của nàng, còn chẳng làm điều gì ngọt ngào như thế này. Trên thực tế... cũng chưa từng có ai mua hoa hay quà cho nàng trước đây.

Enid đánh thức Wednesday dậy (chỉ lần này thôi), bên trong nàng đang bùng nổ những xúc cảm của hạnh phúc, muốn nói lời cảm ơn cô ngay lập tức.

Nàng nhảy lên giường cô, đôi mắt của Wednesday mở trừng trừng khi cô đột ngột bị kéo ra khỏi giấc ngủ, với nỗi kinh hoàng câm lặng trước một Enid được bao phủ bởi màu hồng rực rỡ, và đang nhìn chăm chú vào mình.

"Không thể tin được! Cậu đã mua hoa cho tớ. Nó tuyệt quá, Wednesday." Nàng choáng ngợp.

Trạng thái kinh hoàng đóng băng của cô dịu đi (một chút) khi nhận ra ai đang cố đánh thức mình. Enid ngọ nguậy cánh tay, đợi cho đến lúc bạn cùng phòng của nàng cuối cùng cũng thu thập đủ suy nghĩ để bắt đầu cuộc hội thoại.

"Vậy món quà có được... đón nhận không?" Cô hỏi.

"Có, hoàn toàn. Thật đấy." Enid trả lời lại một cách hào hứng.

Wednesday chiếu ánh mắt thẳng tới nàng, thay vì tập trung vào bó hoa trên bàn "Tôi không biết nên mua loại hoa nào," Cô tiếp tục nói, giọng khẽ rung lên "Thược dược đen sở hữu các thuộc tính của sự cam kết và kiên định, do chúng có khả năng tái tạo lại sự sống cho hoa sau khi đã tàn phai."

Những bông hoa của cô luôn có mối liên hệ tới cái chết, với Enid, điều đó không phải vấn đề.

Bạn gái giả của nàng có vẻ đang khá tốn sức trong việc giải thích công dụng của nó, và nàng thì không thể ngưng cười rạng rỡ hơn nữa với cô.

Điều đó thật dễ thương.

Cá rằng Wednesday sẽ giúp ai đó trở thành một người tốt, cũng có thể là bạn gái 'thực sự' của cô. Vào một ngày nào đó. Nàng nghĩ.

"Còn những bài thơ thì sao?" Enid háo hức. Nàng nắm tay Wednesday, người đang bị khoá chặt như một xác ướp dưới lớp khăn trải giường. Lần này cô không trốn tránh trước sự đụng chạm của nàng, dù trông cô có vẻ khá choáng ngợp vì điều đó.

"Đó là của ông cố tôi viết cho tình yêu đích thực đầu tiên. Nghe thật ngớ ngẩn."

"Nhưng tớ thích sự ngớ ngẩn ấy." Ánh mắt nàng lấp lánh. Wednesday bắt đầu lúng túng.

"Theo truyền thống, nó được truyền lại từ những người thừa kế sang bạn đời của họ... nó đã tồn tại trong gia đình tôi hàng thế kỷ. Các thành viên của gia đình Addams nổi tiếng là chết vì tình yêu hoặc vì đau lòng nên cuốn sách đã được trao tay rất nhiều người."

"Còn gì có thể lãng mạng hơn chứ?" Enid chống tay lên má, khẽ nghiêng đầu sang một bên.

"Nỗi xấu hổ thì có." Wednesday lầm bầm. "Tổ tiên tôi đầy rẫy những đứa trẻ ngây thơ, chết yểu vì tự khiến trái tim họ tan vỡ."

"Vậy chuyện tình cảm là một vấn đề lớn trong gia đình Addams à?"

Khóe miệng Wednesday giật giật. "Các Addamses biến thành những con quái vật khủng khiếp khi họ yêu nhau. Họ khỏa thân chạy trong rừng và hét lên bầu trời đêm trong cơn điên loạn. Bà tôi luôn nói, tình yêu chính là thứ bị nguyền rủa.

Enid mỉm cười. Điều đó nghe rất giống gia đình nàng. Nàng lùi lại đủ để cô có khoảng trống bò ra khỏi giường, nhưng Wednesday còn chẳng buồn cử động mà chỉ nhìn lên trần nhà như một xác chết vô hồn.

Enid đẩy cô một cách nghịch ngợm. "Chúng ta phải đi thôi."

"Tôi đang suy nghĩ." Cô nói, sau đó trở nên yên tĩnh trở lại. Enid không biết làm thế nào để phản ứng lại mỗi khi cô làm trò đó.

"Cậu có thể rút lui ngay bây giờ?" Enid nói. Và liệu cậu sẽ không cảm thấy hối hận chứ?

Nàng luôn biết cha mẹ nàng không thú vị như gia đình cô. Gia đình Addams luôn đối xử rất tốt với mọi người. Kỳ cục, nhưng có gì đó rất tốt bụng ở họ.

Cha mẹ nàng hầu như còn chẳng thừa nhận bất kỳ người bạn nào của nàng, và có lẽ... chính nàng.

Wednesday ngồi thẳng dậy, vẻ mặt dự tợn nói với nàng "Tôi không rút lại lời hứa của mình."

Đôi mắt đen mãnh liệt của cô như muốn thiêu đốt nàng ngay lập tức. Enid mất một giây để suy nghĩ. Lấy lại nhịp thở, rồi nàng cũng gật đầu.

"Vậy thì, cậu sẽ đến nhà tớ và chúng ta gặp nhau sau vài tuần nữa được chứ?"

Wednesday đồng ý.

***

Enid Sinclair lẽ ra phải nắm rõ việc nàng yêu cầu Addams Wednesday giả hẹn hò cùng mình, sẽ chẳng 'thay đổi' bất cứ điều gì giữa hai người bọn họ. Dù, những món quà tặng là một đặc ân lớn sau khi nàng bạo dạn yêu cầu cô thực hiện mong muốn của mình, nhưng hiện tại chỉ có vậy. Đại khái Wednesday sẽ không soạn ra một bản nhạc lãng mạn trên cây đàn Cello của cô. Cũng không yêu cầu Thing gửi giúp cô ấy những bức thư tình viết được bằng tay với lời lẽ ủy mị như Enid thân mến, hay tình yêu của tôi. Hoặc thậm chí là yêu cầu nàng ôm cô một lần nữa (điều đó chỉ xảy ra một lần.)

May thay, đó không phải vấn đề gì quá to tát đối với nàng. Enid hoàn toàn thoải mái. Khi nàng dẫn cô về nhà, các cậu em trai đã vùi dập nàng bằng hàng tá câu hỏi.

"Cái người đang hẹn hò với chị là ai, cô ấy có bị mù hay điếc không? Hoặc cả hai?"

"Hồn ma sao? Chị chắc rằng cô ấy vẫn đang tồn tại đấy chứ?"

"Có phải là cô gái đó đã cố giết tất cả mọi người ở trường cũ phải không?"

"Đúng."

"Vậy ra chị đã mang về nhà một kẻ mất trí à?"

Một cuộc chiến quy mô nhỏ đã nổ ra giữa nàng và các cậu em trai của mình cho đến khi họ chịu đóng miệng lại, đó cũng lúc bạn cùng phòng của Enid, ý nàng là bạn gái, bước vào và đảo mắt nhìn tất cả bọn họ một lượt. Chứng kiến nàng kẹp cổ Trevor, còn Kyle thì nằm rên rỉ ở dưới chân.

Wednesday trầm ngâm xem xét tình hình, các ngón tay cô đan vào nhau, như thể đang hưởng thụ một màn trình diễn. Miệng Kyle há hốc. Trevor vung tay vô tình tự đấm vào thằng nhóc.

"Để em đi, Enid!" Trevor rên rỉ.

"Im đi, Trev." Enid càu nhàu đáp lại.

Wednesday hắng giọng "Cậu cần sự giúp đỡ không? Tôi có còng tay cường lực công nghiệp và thuốc diệt sói trong vali nếu muốn."

Nàng bật cười, Trevor và Kyle ngã nhào ra đất, nét kinh hoàng hiện rõ trên mặt cả hai (bọn nhỏ chẳng thể nào mà hiểu được năng khiếu hài hước của cô) Enid đỡ Kyle đứng dậy, rồi xoa nhẹ lên đầu Trevor.

"Cún ngoan."

Trevor lại tấn công nàng lần nữa, đẩy Enid lảo đảo ngã xuống.

Phản xạ nhanh nhạy giúp Wednesday tránh khỏi những cái cào loạn xạ non nớt của cậu nhóc.

Cô vươn tay ra, dù trông có vẻ như chủ nhân của nó chẳng hề chú tâm đến việc giúp nàng đứng dậy.

Enid nắm lấy tay Wednesday Addam (các cậu em vẫn ồn ào và chạy nhảy khắp ngôi nhà.)

Cô tập trung vào nàng với cái nhìn đầy chết chóc, xuyên thấu như thường lệ. Enid lúng túng, cố gắng chỉnh lại mái tóc vàng rối tung lên. Chiếc áo len của nàng phủ đầy lông chó, nàng vòng tay ra sau lưng, rướn người lên phía trước.

"Chào mừng, Wednesday~"

Tặng cho cô một nụ hôn phớt vào má. Trong giây lát nó khiến bạn cùng phòng của nàng đông cứng. Có lẽ là quá nhiều. Enid chun mũi lại thể hiện sự biết lỗi. Wednesday không trả lời, cũng không di chuyển hay thậm chí thở. Càng khiến nàng cảm thấy tồi tệ hơn. Nàng muốn đưa tay để chạm vào cô, nhưng rồi dừng lại giữa chừng, vẽ một nụ cười hối lỗi khác.

Wednesday chớp mắt. Enid chỉ vào từng anh em của nàng, giới thiệu tên cho cô.

"Kyle và Trevor Sinclair, rất hân hạnh được gặp. Tôi là Wednesday."

"Có thứ Năm ở đó không?"

"Đừng nói biệt danh của chị là *Hump Day đấy nhé."

*Ngày lưng gù vui vẻ: nghĩa là thứ Tư, được dùng phổ biến trong môi trường văn phòng.

Enid vật lộn với cả hai một lần nữa. "Xin lỗi ngay đi, lũ ngốc, nếu không chị sẽ bẻ chiếc hộp X của hai đứa cho đến khi nó biến thành Y và Z."

"Thả ra nếu không bọn em sẽ méc mẹ!"

"Rồi sau đó? Hai đứa bây định nói gì?"

"Rằng chị là người đã phá hủy ngôi nhà vào đêm rằm trước—A!"

"Còn chị sẽ đổi mật khẩu của tất cả tài khoản Roblox." Enid đáp lại.

Kyle đột ngột tru lớn, cậu bé nhảy nhót khắp nơi. Wednesday dựng đứng tóc gáy, phần lớn là vì bất ngờ, nhưng Enid thì rất cứng rắn, nàng trấn an cô bằng cái nhìn như thể 'mọi chuyện đều ổn.'

"Đám quỷ con!" Một giọng nói trầm ồm vang vọng. "Ngừng đánh nhau và khiến khách của chúng ta sợ hãi ngay."

Bố Enid đi đến, ôm nàng một chút. Ông ấy tiến tới muốn ôm Wednesday để thể hiện lòng hiếu khách, nhưng cô miễn cưỡng lắc đầu.

"Wednesday Addams."

"Rất vui được gặp. Enid đã kể cho chúng tôi rất nhiều về cháu."

"Bọn con chưa nghe gì từ chị ấy cả." Các cậu em của nàng cùng phát ra âm thanh nghịch ngợm.

Làm cho ông Sinclair có vẻ ngượng ngùng. Sau đó, ông đưa họ vào phòng của nàng, giúp cả hai sắp xếp đồ đạc. Một chiếc rương đen khổng lồ có in hình đầu lâu và một cái túi tote Hello Kitty của Enid vì nàng đã có rất nhiều đồ ở nhà.

Wednesday nhìn xung quanh phòng, quay sang Enid và cau mày. "Chúng ta sẽ ngủ chung giường?"

Enid đã không nhớ về điều đó, nàng hầu như luôn ngủ chung giường khi Yoko và Divina đến thăm, nhưng Wednesday thì khác, điều này có thể khiến cô phát hoảng.

"Tớ có thể ngủ trên sàn." Enid nói, vỗ xuống chiếc thảm lông bám bụi do lâu ngày không có ai sử dụng. "Nó khá thoải mái. Tớ phải ra ngoài vào những ngày trăng tròn, cậu biết nó như thế nào mà." Nàng khẽ cào cô.

Wednesday nhìn nàng. "Bố mẹ cậu cho phép nhân tình ngủ chung phòng à?"

"Tớ nhớ là chúng ta đã ở chung phòng rồi cơ đấy. Không sao đâu... Tớ sẽ ngủ trên sàn nhà hoặc trong phòng của em trai nếu điều đó làm phiền cậu. Chiếc giường thuộc về cậu."

Wednesday không nói gì chỉ nhìn quanh phòng một lần nữa. Căn phòng rơi vào tĩnh lặng.

"Enid, tôi là một Addams." Và cô cũng là người chủ động phá tan bầu không khí ngột ngạt ấy. "Chúng tôi có vấn đề đạo đức và không có sự kiềm chế. Nếu cha mẹ biết tôi ở đây..." Cô chớp mắt nhiều hơn tất cả những lần nàng từng thấy cô làm vậy trong đời, "Họ sẽ buộc tội tôi phá hủy hình tượng hoàn hảo và... phẩm hạnh của cậu. Họ hoàn toàn thích thú với điều đó."

Người sói không biết điều này có nghĩa là gì. Nàng nghiêng đầu sang một bên, tập trung vào cô.

"Họ sẽ nhầm lẫn chúng ta với đám thanh thiếu niên âm ương, ưa khám phá nhu cầu thoả mãn bản thân."

Enid nói đùa lại: "Thực ra, tớ giống một 'con sói tuổi teen' hơn cậu tưởng đấy.

Wednesday không cười, rõ ràng đang cố giải mã những lập luận đầy nan giải trong đầu. Enid quyết định im lặng, để mặc cô— dù thật khó để giữ im lặng. Nàng ngồi xuống giường, kiên nhẫn chờ đợi.

"Đó là khuôn mặt của tôi?"

Wednesday chỉ vào tấm ảnh đóng khung. Enid gật đầu. Bức hình chụp cả hai tại Poe Cup. Nàng cũng giữ chiếc cúp ở đây, nhưng có lẽ nó đang nằm đâu đó ở trên tủ quần áo, không đời nào Enid chịu rời khỏi trường mà không mang theo những đồ vật này. Nàng bật dậy, cầm lấy bức hình, đưa nó cho người bạn thân nhất của mình.

"Tớ thích ngắm nhìn tất cả những thứ thuộc về Nevermore trong khoảng thời gian bị mắc kẹt ở nhà... nó giúp tớ bớt cảm thấy cô đơn hơn, thêm vào đó, cậu trông rất dễ thương như một chú mèo thực thụ," Enid nói. Cô đã không thực sự suy nghĩ về những gì nàng đang thao thao bất tuyệt, Wednesday nhìn nàng một lần nữa.

"Xin lỗi, cậu tinh quái thật đấy." Enid đang nói dối. Nàng nghĩ lông mày của cô đã bắt đầu nhíu lại.

Một lúc sau.

"Đây là hình ảnh lúc tôi ngủ?" Wednesday hỏi. Enid gật đầu.

"Và đây là một vết khâu nhỏ đã từng rơi ra khỏi Thing." Enid mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy một sợi chỉ nhỏ. Wednesday rón rén lấy nó từ tay nàng,  dò xét bằng mắt.

"Tôi có thể nhận ra nó ở bất cứ đâu." Cô nói.

Enid lại tiếp tục lấy ra một cuốn sổ lưu niệm màu hồng to hơn cả đầu nàng. "Từ những năm đầu tiên chúng ta gặp nhau tại Nevermore."

Có một đường viền bàn tay của Thing được đánh dấu bằng bút mực tím lấp lánh. Wednesday xem qua bức ảnh Enid chụp với những bức tranh của Xavier trong nhà kho của cậu ấy, Enid khóc một mình tại Ngôi nhà của Laurel, Enid và Yoko tạo dáng bên cạnh Wednesday khi cô bất tỉnh trước máy đánh chữ của mình.

"Có phải là một lọn tóc của tôi không?"

"Đó là của Yoko," Enid nói dối.

Enid vội vàng lấy lại cuốn sổ và mảnh Thing của nàng, trước khi Wednesday kịp khám phá ra nhiều thứ hơn. Nàng thích nhìn nó mỗi khi nhớ Thing. Thường là... mọi lúc. Đôi khi nàng ước mình có thể nhét ông ấy vào vali và đưa về nhà trong kỳ nghỉ lễ. Điều đó dường như là bất khả thi. Ông ấy cần trông chừng Wednesday, và Enid rất vui vì ông ấy đã làm vậy.

"Con yêu! Bữa tối." Một giọng nói lớn vang lên từ tầng dưới.

"Tới ngay." Enid hét lại.

Nhưng khi Wednesday chuẩn bị bước đi, Enid đã nắm lấy cổ tay cô. Nàng xem đó chỉ là cái chạm nhẹ nhàng và nhanh chóng buông ra trước khi cô trở nên kỳ lạ. Bạn cùng phòng lén nhìn nàng.

"Chắc mẹ tớ sắp phát điên lên mất."

"Tôi có một chai thủy ngân trong chiếc vali của mình. Hớp vài ngụm, họ sẽ phải đưa chúng ta đến phòng cấp cứu."

"Gì? Không. Tớ chỉ đang cố gắng chuẩn bị cho cậu. Bà ấy là người tồi tệ nhất, thật sự rất kinh khủng."

"Tôi thích sự kinh khủng." Wednesday cho biết.

"Nhưng không phải là thế này."

Cô nhún vai.

"Hơn nữa bà ấy rất hoang dã."

Wednesday đã lộ ra một khuôn mặt khác, 'Tôi cũng thích điều đó', Enid chỉ biết thở dài.

"Bà ấy sẽ cố gắng... khiến chúng ta chia tay"

"Tôi sẽ thử cầu xin."

"Thề đấy, bà ấy giỏi việc đó. Mẹ tớ luôn có cách để khiến tớ cáu kỉnh. Tớ không muốn bà ấy đối xử thế với cậu."

"Bà mẹ nào chẳng vậy."

Nhiều tiếng la hét hơn ở tầng dưới, họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi xuống và chào hỏi gia đình nàng một lần nữa.

"Đang tới!"

***

Các cậu em trai của Enid đang ngồi trên đi-văng chơi trò điện tử, mọi người đều phớt lờ chúng. Bố nàng lặng lẽ vuốt phẳng cái áo len, đó là chiếc áo màu hồng nàng đã mua cho ông vào dịp Giáng sinh năm trước.

Còn mẹ nàng... Khi mẹ tới gần hơn, Enid đột nhiên rất muốn biến hình và chạy về hướng ngược lại.

"Enid, nhìn con kìa. Con đã mang về..." Bà khịt mũi với vẻ cau có. "Một con người?"

Wednesday không lấy làm bận tâm.

"Cũng không phải là một người bình thường, bác hiểu rồi. Tất cả đều là màu đen. Cưng à, cháu như bước ra từ một bộ phim câm vậy!"

Rồi bà quay sang nói với Enid.

"Đây không phải là cô gái mà mẹ đã nói với con rằng ngừng làm bạn ở trường sao? Sẽ có ảnh hưởng xấu, con biết chứ?"

"Cháu đã luôn nói với cậu ấy điều đó mọi lúc." Wednesday đồng ý.

Mẹ nàng không thực sự chào đón việc Enid đưa Wednesday về với tư cách là bạn gái. Enid biết mọi chuyện sẽ như vậy, nhưng nàng vẫn cảm thấy mình vô thức di chuyển đến trước mặt cô như thể nàng đang cố che chở cho cô khỏi những lời cay nghiệt của người mẹ, đến chính nàng cũng không thể chịu đựng nổi bà ấy.

"Mẹ." Enid nặng nề.

Bà mỉm cười gượng gạo vì điều đó. "Không phải là một người bình thường, nhưng cũng không phải là... Enid, mẹ nghĩ con sẽ tìm thấy một người bạn đời tương thích hơn. Giống như chúng ta."

Enid lặng thinh. Tức giận đến không thể nói ra bất cứ lời phản biện nào.

Mẹ nàng nhìn nàng với vẻ đánh giá, vén vài lọn tóc vàng ra khỏi tai nàng rồi dừng lại ở vết sẹo dài gần chạm đến mắt.

Môi nàng khẽ mím thành một đường mỏng.

"Ôi cục cưng, con không nghĩ tốt hơn hết là nên che những vết sẹo xấu xí này lại sao?"

Enid cần một cái túi giấy ngay bây giờ! Để chui vào đó và vĩnh viễn không ra nữa. Lẽ ra nàng phải biết mẹ cay nghiệt đến thế nào. Những giọt nước trào ra từ mi mắt, nhanh đến mức nàng không kịp ngăn chúng lại, vô thức đưa tay chạm vào một bên má.

"Thực tế, cháu thấy chúng khá đẹp." Wednesday nói, gần như không muốn để nàng nghe thấy, dù nàng đang đứng ngay bên cạnh cô. Mọi người trong phòng bằng cách nào đó đã nghe và nhìn chăm chăm vào hai người họ.

"Cậu không cần phải nói thế," Enid thì thầm. Nàng cảm thấy hai tai mình đã nóng bừng.

"Nhưng trước đây con là một cô gái xinh đẹp... con không muốn bản thân trở lại như vậy nữa sao?" Mẹ nàng tiếp tục tấn công.

Wednesday cứng đờ bên cạnh nàng. Enid đã ở bên cô đủ lâu để biết khi nào cô sắp thực hiện hành vi bạo lực với ai đó.

Enid nhanh chóng dùng những ngón tay bao bọc lấy tay cô, siết chặt nó, xoa dịu Wednesday. Và bằng cách nào đó, cô đã thực sự nguôi ngoai để không tấn công đàn chó của mẹ nàng.

"Mẹ—"

"Con yêu, con phải kể cho mẹ nghe mọi thứ về việc con đã biến hình như thế nào. Mẹ cần tất cả các chi tiết."

Mẹ nàng ra hiệu cho họ ngồi vào bàn ăn. Bữa tối chủ yếu là những bình luận công kích thụ động về ngoại hình, điểm số, các hoạt động ngoại khóa của nàng— và tất nhiên, ngay cả quyết định chọn bạn đời là con người, chứ không phải một con sói. Enid chịu đựng tất cả, nàng chỉ lên tiếng vì cô (và nhanh chóng) khi mẹ nàng cố gắng khiến cho Wednesday trở nên kém cỏi hơn. Tại sao chứ? Cô là một trong những người thông minh nhất mà Enid từng gặp. Và đẹp. Thật tốt vì những điều đó.

Không ai thực sự hiểu cô tốt như thế nào. Tất cả bọn họ đều nghĩ cô đáng sợ, nhưng đó chỉ là hiểu lầm— Wednesday Addams là một trong những người ngọt ngào nhất. Cô đôi khi nói ra những điều khá buồn cười, nhưng cũng rất dũng cảm và mạnh mẽ. Thực sự dũng cảm. Đủ can đảm để cứu cả ngôi trường trong khi Enid thì quá sợ hãi.

Cô thực sự quá tốt đối với Enid.

"Con có chắc là mình không muốn đi ăn tối với nhà Pfeiferman không? Con trai Brian của họ trạc tuổi con và nó đang học để trở thành bác sĩ."

"Con biết Brian Pfeiefrman là ai." Enid đảo mắt ngán ngẩm.

"Brian là một học sinh 'thẳng A' và là một con sói... không giống như," Bà Sinclair nhìn thẳng vào Wednesday. Cô đã không di chuyển một inch, chỉ lịch sự đặt nĩa xuống và lắng nghe những câu xúc phạm.

Enid xen vào. "Mẹ không biết gì về cậu ấy cả. Cậu ấy... cậu ấy tốt hơn bất kỳ con sói nào trong đàn của chúng ta."

Mẹ nàng gần như mắc nghẹn khi ăn miếng thịt nướng. "Con yêu, con nghĩ mình đang nói gì vậy?"

"Cậu ấy đã cứu con, cứu ngôi trường. Cậu ấy là một nhà ngoại cảm mạnh mẽ..."

Em trai cô cười khúc khích. Bố cô uống một ngụm nước lớn.

"Cậu ấy thật tuyệt vời, dù nói rằng cậu ấy sẽ làm tổn thương mọi người nhưng thực sự cậu ấy chưa từng không làm thế. Cậu ấy chỉ cố bảo vệ họ. Dũng cảm hơn rất nhiều con sói mà con đã gặp— không, mẹ, xin hãy lắng nghe con!"

Enid đứng dậy, siết lấy tay Wednesday. Trong khi cô cũng cho phép mình bị kéo mạnh ra khỏi ghế.

"Con sẽ không tham gia tất cả những buổi hẹn hò đó. Con không thích họ! Vì vậy, mẹ chỉ có thể... mẹ chỉ có thể... để nó qua đi, thưa mẹ!" Sau khi hoàn thành câu nói, nàng kéo cô trở về phòng, khóa trái cửa lại.

Nàng chỉ đang cố giảm bớt sự hoảng loạn. Enid đã mắng mẹ mình trước mặt mọi người trong bữa tối. Nàng đã thành thật, tự mình lên tiếng. Wednesday vẫn giữ được sự bình tĩnh nhất định của mình. Cô bước đến bên nàng, giữ im lặng và chỉ chăm chú quan sát Enid.

"Tớ không thể tin được là đã nói mẹ như vậy. Bây giờ bà ấy sẽ ghét tớ mãi mãi."

Im lặng.

Enid lau nước mắt bằng tay áo len "Bà ấy sẽ nhốt tớ vào lồng và ném chìa khóa đi."

"Tôi sẽ cho cậu một giải pháp, cậu có muốn trở thành đứa trẻ mồ côi không?"

"Wednesday!"

"Được rồi, có lẽ chưa tới lúc." Cô lại trầm tư. "Chúng ta phải sống sót qua điều này một cách tốt nhất, dù có đang bị mắc kẹt trong một ngôi nhà đầy những con quái vật biết thay đổi hình dạng, nhưng tôi đã từng ở những nơi tồi tệ hơn thế này rất nhiều."

"Chúa ơi, Wednesday. Tớ cảm thấy kinh khủng lắm khi đẩy cậu tới đây. Tớ là một người bạn tệ hại."

"Bạn gái." Wednesday sửa lại.

"Cậu đang ra nên ở nhà bây giờ với gia đình của mình... Tớ xin lỗi, xin lỗi vì họ như thế này—họ quá thô lỗ! "

Wednesday ngồi xuống bên cạnh nàng, trên chiếc giường màu hồng tươi sáng. Cô mất một lúc để rũ bỏ cảm giác ngứa ngáy về màu sắc.

"Gia đình tôi," Cô lặng lẽ nói, "Hoàn toàn khiến tôi không thể chịu đựng nổi mỗi khi ở quá gần họ. Cậu đang giúp tôi, tôi luôn quan tâm đến hệ sinh thái và cấu trúc chính trị của người sói trong môi trường tự nhiên, tôi mong muốn rời khỏi đây với thông tin thực sự về chủ đề này... tôi cũng chắc chắn một người nào đó cũng đang tò mò Pugsley làm thế nào để sử dụng máy chém trong phòng ngủ khi tôi đi vắng."

Enid gật đầu, lau nước mắt trên má. Làn da nàng đầy vết thâm của sẹo. Làm nhục. Nàng nghe thấy những lời nói không tử tế của mẹ vang lên trong đầu.

"Wednesday..."

"Ừ?" Cô quay lại nhìn nàng lần nữa. Ánh mắt cô vẫn luôn dữ dội.

Enid đánh mất dòng suy nghĩ của mình. Nàng ho khan. "Tớ quên mất mình định nói gì rồi."

Wednesday khẽ cau mày, đôi mắt cô dừng lại ở khuôn mặt của Enid, với sự tập trung mà người sói mô tả là vô cùng đáng sợ. Cô đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng... rồi lướt qua từng vết sẹo. Enid nhanh chóng che chúng lại, nàng giấu chúng khỏi tầm nhìn nhưng rồi một bàn tay đã vươn tới siết lấy tay nàng, ngăn nàng làm như vậy. Wednesday rời đi một cách khó chịu và buông tay Enid.

Wednesday dường như lại nghĩ điều gì đó. Luôn luôn rút lui vào những lúc suy nghĩ mơ hồ ấp tới. Enid quan sát, nàng nhận ra mình đang bị cô quyến rũ. Cô chờ đợi... lại đưa tay ra... tốc độ của ốc sên, nhưng lần này Enid gật đầu nhanh chóng và âm thầm khích lệ. Cô gái tóc đen hít một hơi thật sâu, sẵn sàng men những ngón tay của theo vết sẹo đầu tiên trên má nàng.

Cô lướt qua những vết cắt nhỏ trước (có lẽ cảm thấy hơi nóng bốc lên từ da Enid, má nàng đột nhiên nóng đến mức có thể thiêu đốt đầu ngón tay của bạn cùng phòng.) Wednesday dừng lại, nhìn nàng một lần nữa. Cẩn thận. Giống như nàng có thể bất ngờ biến thành sói và gầm gừ với cô. Enid hít một hơi run rẩy, nàng chỉ đang cảm thấy lo lắng nhiều hơn.

Wednesday tiếp tục công việc dang dở, nhẹ nhàng đi lên, đánh giá vết sẹo dài nhất trên trán nàng bằng mắt trước khi chạm vào. Người bạn cùng phòng cẩn thận như thể cô sợ làm nàng đau, dù nó đã không còn đau từ lâu nữa. Enid cảm thấy như cô đã nín thở suốt thời gian đó, cho đến khi Wednesday vạch xong đường lởm chởm cuối cùng của da thịt phía trên nàng. Cô thu tay lại, ánh mắt vẫn dán vào nàng.

"Chúng rất đáng yêu, Enid." Cô nói, nhẹ nhàng.

Nàng bật ra một tràng cười, rời mắt khỏi cô, dĩ nhiên gương mặt nàng đã đỏ lựng cả lên.

Tại sao... tại sao lại thế này—

Tại sao cậu ấy—?

"Chúng rất hợp với cậu." Cô thì thầm. "Giống như chất độc phù hợp với một con bọ cạp, giống như một con dao găm phù hợp với lồng ngực. Giống như ban đêm phù hợp với một con mèo đen."

Enid đang cố tiêu thụ tất cả thông tin mà cô nói ở một khoảng cách rất gần, nhưng ít nhất nàng biết trong số đó có một cái không phù hợp. Nàng chớp mắt, hỏi một cách hoài nghi, "Mấy con mèo đáng yêu trên mạng đó hả? Tớ tưởng cậu không thích những thứ dễ thương."

Wednesday đã cho nàng một cái nhìn như vừa bị xúc phạm. "Có những thứ trong vũ trụ này vừa dễ thương vừa nguy hiểm. Mèo đen là loài mèo nguy hiểm nhất thế giới. Chúng thức suốt đêm để theo dõi, săn đuổi, kết liễu con mồi. Chúng làm tôi nhớ đến..."

Enid.

Nàng khiến cô nhớ đến một con mèo nhỏ đáng yêu biết giết người. Cô mỉm cười. Tất nhiên nàng đã làm nó rồi.

"Nếu cậu giấu chúng đi, tôi sẽ rất thất vọng," Wednesday nói một cách sắc sảo. "Chúng đẹp như răng nanh, bộ lông và móng vuốt của cậu. Ý tôi không phải muốn nói rằng cậu không xinh đẹp trước khi tìm thấy hình dạng người sói của mình."

Cô nhăn mặt, tông giọng đột ngột trầm xuống, lo lắng về việc làm tổn thương cảm xúc của nàng.

"Tôi nghĩ... diện mạo của cậu vẫn rất hấp dẫn ngay cả khi cậu chưa bao giờ biến hình. Cậu hiểu chứ?"

Enid ngây người và gật đầu. Dù nàng đã không. Nàng đang cố gắng, nhưng ngay cả khi như vậy, nàng vẫn thua một trăm phần trăm. Nàng không thể cảm nhận được bản thân như cách Wednesday đang mô tả về nàng. Đó là một sự đáng thất vọng.

"Sẽ dễ dàng hơn nếu tớ trở thành người mà mẹ mong muốn. Tớ có thể làm cho bà ấy hạnh phúc và sau đó tớ sẽ được hạnh phúc."

"Có lẽ bà ấy mới là người nên thay đổi. Bằng cách phẫu thuật thần kinh."

"Wednesday!"

"Tôi chắc chắn người sói sẽ là một thứ gì đó rất thú vị. Chúng ta có thể mang bà ấy đến gặp bố mẹ tôi như một món quà cho họ và cậu có thể sống cùng gia đình tôi. Như thể..."

Enid dùng gối đánh cô. Wednesday gần như ngã khỏi giường.

"Xin lỗi... tớ quên mất sức mạnh của mình."

Wednesday vô cảm phủi một hoặc hai chiếc lông vũ khỏi người mình. Enid đã cố gắng bắt cô đánh trả bằng gối, nhưng Wednesday nói rằng cô chỉ nghịch đinh trong vỏ gối, cũng như cô không thể làm điều đó với 'tình nhân' của mình.

Điều buồn cười là hầu hết các hành động giả vờ của họ đều xuất hiện khi chẳng có ai ở đây ngoại trừ họ. Enid không chắc Addams Wednesday hiểu 'hẹn hò giả' thực sự nghĩa là gì. Cô đang làm mọi thứ ở nơi riêng tư mà không ai có thể nhìn thấy. Đó là đi ngược lại quan điểm của toàn bộ sự việc.

Và khi ra ngoài, họ không hành động khác biệt như vậy. Enid khoác lác với mọi người rằng cả hai đang hẹn hò trước đó, nhưng hiện tại, khi cô ở ngay đây, cả hai vẫn đi dạo và nói chuyện với nhau như mọi khi. Họ luôn đứng cách nhau một tấc, chẳng có gì khác biệt.

Mặc dù vậy, nàng đoán nó vẫn ổn. Bởi vì không ai nói rằng họ không tin điều đó. Ngay cả khi cả hai không hôn hay nắm tay và âu yếm nhau khắp nơi thì cũng không ai buộc tội họ nói dối.

Enid đã rất lo lắng rằng mọi chuyện bị bóc mẽ, tin tức lan truyền nhanh chóng rằng Enid Sinclair là người thua cuộc khi bịa ra một cuộc hẹn hò giả.

"Có lẽ chúng ta nên chuẩn bị đi ngủ?" Enid nói. Bình thường nàng sẽ đề nghị họ cùng xem thứ gì đó trên máy tính của nàng, nhưng hiện tại nàng đã quá kiệt sức rồi.

Enid đi đánh răng và thay đồ ngủ, khi nàng trở lại cô cũng đã thay xong bộ đồ ngủ của mình, đứng bất động dò xét chiếc giường của người sói như thể nó là một trong những chiếc quan tài đầy gai dùng để đâm chết người.

Nàng hành động như điều này chẳng có gì sai, nàng kéo chăn ra và nhảy vào, hướng ánh nhìn thích thú lên người bạn cùng phòng đang choáng váng của mình, thách thức cô phản đối.

"Nó chỉ là một cái giường thôi mà."

Wednesday có vẻ bối rối. Nghi ngờ.

"Tớ sẽ không chạm vào cậu. Hứa danh dự đấy."

Wednesday nằm xuống bên cạnh, nhìn chằm chằm lên trần nhà, không chớp mắt. Trông cô giống như một vệt đen mờ được bao phủ bởi những chiếc chăn bông đủ màu và những món đồ màu hồng. ("Có vẻ như bãi nôn cầu vồng ở khắp nơi," bạn cùng phòng của nàng đã nói trước đó.)

Enid kéo tay áo cô.

"Cậu có thể nói với bố mẹ rằng..." Enid ngáp. "Đức hạnh của cậu cũng an toàn ở đây, hoặc bất cứ điều gì cậu đã nói với tớ trước đó."

Wednesday lại chưng bộ cáu kỉnh với nàng.

Một lúc sau.

"Cảm ơn. Tớ xin lỗi vì đã kéo cậu vào chuyện này, nhưng tớ rất biết ơn vì cậu đã ở đây."

Enid chạm vào những ngón tay của Wednesday chỉ trong giây lát, rồi thu tay lại. Cô cũng không có phản ứng gì, ánh mắt lướt vội qua nơi nàng vừa chạm tới một khắc.

Nàng nằm nghiêng, nhắm mắt lại, suy nghĩ về những ngày họ bên nhau, rằng Wednesday là một cô bạn gái giả tốt đến nhường nào, và thật may mắn cho ai đó nếu được hẹn hò với cô ấy sau này.

Có lẽ là Xavier, nàng lý luận.

Enid Sinclair chìm vào giấc ngủ với những suy nghĩ về việc Tyler đã thể hiện mình là thằng ngốc thế nào vì đã không trói chặt bạn của nàng lại vào lúc cậu ta có cơ hội. Sau đó nàng chìm đắm hoàn toàn vào giấc mộng— về những bông hoa màu đen đúa và những tập thơ chứa đầy quạ và sói.

Nàng ngủ rất ngon. Lần đầu tiên trong đời cảm thấy bản thân không còn là một con sói đơn độc.

**

Con bé Tư mỏ hỗn nhưng được cái ngọt như mía lùi, cua géi như z khum đổ thì thiệt có lỗi với cái dòng họ Addams :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro